Ngay thời điểm người đàn ông lao đến, Dạ Cô Tinh không những không rút lui mà còn tiến lên, dứt khoát vọt tới, cứ thế đẩy người kia đập mạnh vào tường, một tay kẹp cổ người đàn ông, tay còn lại bắt đầu tấn công xuống nơi khác….
“A…” Một tiếng rên rỉ vang lên, không thể phân biệt được đó là tiếng rên đau đớn hay là sung sướng.
“Chuyện ngày hôm nay, tốt nhất là anh nên kín miệng, nếu không…” Cả người của người đàn ông run rẩy, siết chặt nắm tay.
Gió tuyết rít gào, bức tường gạch đổ nát khó có thể ngăn được đêm đông vắng lặng.
Trong tầng hầm tối tăm, im lặng như tờ.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, tiện tay nắm lấy một nắm cỏ khô lau lau tay, “Tốt nhất anh nên nhớ kỹ lời tôi nói.”
Người đàn ông đang nghiêng người dựa vào góc tường, chân dựng thẳng, tay đặt lên trên đầu gối.
Qua một lát sau, anh ta mới khẽ “ừ” một tiếng.
Di chuyển những ngón tay đau nhức, trong mắt người phụ nữ thoáng qua một tia chán ghét, cô ném đám cỏ khô, kéo chiếc khăn quàng cổ trên cổ người đàn ông xuống.
Lau tay.
“Chuyện này, anh có ý kiến gì không?”
King điều chỉnh hơi thở, tại thời điểm lên đến đỉnh đó, cảm giác sảng khoái có được kia vẫn còn vương vấn kéo dài không dứt.
Ánh mắt nặng nề lạnh lẽo rơi trên bàn tay đang không ngừng lau chùi của người phụ nữ, tầng tầng đắm say lớp lớp ngây ngất.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, giơ tay ném chiếc khăn lên trên người anh ta, giống như vứt một thứ đồ bỏ đi.
“Đừng quá đáng.” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo bao bọc không gian.
Đổi lại người phụ nữ chỉ cười khẩy: “King, đừng quên, tôi đã cứu mạng anh. Nếu đã trúng Pandora, anh không chết cũng sẽ tàn tật.”
Người đàn ông không lên tiếng nữa.
“Người của anh đâu?”
“Khoảng bốn mươi phút nữa sẽ tới.”
Dạ Cô Tinh không ngạc nhiên chút nào, nếu cô có thể yêu cầu sự giúp đỡ thông qua nhẫn Lưu Hỏa, người khác cũng có thể.
“Tại sao anh đuổi theo tôi?”
Vốn dĩ ở quán cà phê đã mỗi người đi một ngả, nhưng đến cuối lại cùng xuất hiện tại hiện trường đánh nhau, Dạ Cô Tinh lạnh lùng cong môi.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt lại, trước sau vẫn tĩnh lặng.
“Anh theo dõi tôi.” Câu trần thuật.
Dạ Cô Tinh đoán không sai, từ lúc hai người tách khỏi nhau trong thành phố, cô vừa bước chân trước đi, King cũng ngay lập tức đi theo cô.
Anh ta nghĩ, đã đến lúc phải nói chuyện với An Tuyển Hoàng.
Con cưng của gia tộc Ives, vì cái gì mà lại bị một mình An Tuyển Hoàng chiếm lấy chứ?
Nếu Dạ Cô Tinh đã có cùng dòng máu với anh ta, cho dù có thừa nhận hay không, dù có muốn hay không, thì nhận tổ quy tông là điều nhất định phải làm!
Để đề phòng, anh ta theo dõi từ xa, trực tiếp sử dụng vệ tinh bản đồ đám mây để hỗ trợ việc lần theo, cũng không quá khó khăn.
Nhưng với cách làm này, ba chiếc Buick hạng phổ thông cũng đã lợi dụng được sơ hở.
“Anh bị đưa tới đây bằng cách nào?”
Với thân thủ của anh ta, mấy người…. năng lực yếu ớt kia chắc chắn là không đáng chú ý.
“Kim châm gây mê.”
Dạ Cô Tinh khẽ nhếch khóe miệng, lập tức thấy buồn cười.
E rằng gia tộc Lucas vẫn chưa biết danh tính thực sự của người này thì phải?
Ban nãy cô vừa nghe thấy gì đó…
Tên đàn ông kia?
Đúng là chán ngán cuộc đời, không thiết sống nữa rồi!
Cô lại muốn xem thử xem, lần này gia tộc Lucas sẽ làm gì để trốn chạy đây?!
Dạ Cô Tinh bước sang một bên, tao nhã ngồi xuống chiếc ghế mây duy nhất được đặt ở đó.
Hoàn cảnh tồi tàn cũng không thể che giấu sự cao ngạo kiêu kỳ trong từng cử chỉ của cô, như thể cô trời sinh đã ở địa vị cao qúy khó ai sánh bằng.
Người đàn ông bỗng trở nên hoảng hốt xuất thần, người phụ dịu dàng này lại quý phái, thanh lịch, tao nhã đến như vậy.
“Nina là một cô công chúa thực sự.”
Không hiểu vì sao, anh ta đột nhiên nhớ lại những gì cha mình đã từng nói.
“Này! Anh có nghe tôi nói gì không đấy?”
Đột nhiên hoàn hồn, người đàn ông lại khôi phục dáng vẻ điềm đạm bình tĩnh thường ngày.
“Em nghĩ anh sẽ đồng ý sao?”
Cô gái ngốc nghếch này thực sự muốn kết hợp với anh ta để cùng chống lại mafia nước Mỹ.
Không phải với gia tộc Lucas, mà là toàn bộ giới mafia!
“Tại sao anh lại không đồng ý?”
“Tôi có thể nhận được lợi ích gì?”
“Theo những gì tôi biết, chính phủ Pháp hiện đang có kế hoạch mở một tuyến đường dành riêng cho buôn bán hàng hóa xa xỉ ở Mỹ, nhưng bởi vì mafia đứng ra can thiệp, các cuộc đàm phán đã đi vào bế tắc, mà con cá sấu lớn thật sự đứng sau chính phủ Pháp, là gia tộc Ives, đúng chứ?”
King trong lòng sửng sốt, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh không thay đổi.
“Anh ta đã nói với em à?”
Dạ Cô Tinh không khẳng định cũng không phủ nhận.
Tin tức này đến từ hệ thống tình báo ở châu Âu, Diệp Tử đã từng làm việc rất vất vả chăm chỉ tại đó trong nhiều năm mới gầy dựng được.
Sự im lặng của cô trong mắt người kia lại được coi là ngầm đồng ý.
Anh ta cười giễu cợt một cái, “Anh ta hẳn là rất yêu em.” Thậm chí những bí mật như thế này cũng tiết lộ với cô.
“Hợp tác hủy diệt mafia, vấn đề đường bộ có thể dễ dàng giải quyết, đó không phải là lợi ích tốt sao?”
King không dám đánh giá thấp cô gái này, bắt đầu bày thế trận đề phòng đón địch.
Tại thời điểm này, không phải anh em họ hàng, không phải quan hệ huyết thống, họ là những người đang đàm phán, đều đang chiến đấu vì lợi ích lớn của mình.
“Em nghĩ rằng anh sẽ ngu ngốc, chịu khổ thay người khác, làm mướn không công sao?”
Ở khu vực Bắc Mỹ, từ trước đến nay nhà họ An và mafia vẫn luôn giữ ngôi vị đứng đầu, duy trì thế cân bằng giữa hai bên, không bên nào dám hấp tấp manh động.
Một khi gia tộc Ives tham gia vào đó, mafia chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì, nhà họ An sẽ ngay lập tực xưng bá.
Một tính toán thật là hoàn hảo, thật là vô sỉ!
Thế mà cô gái này cũng có thể nói ra được!
“Tôi biết.” Dạ Cô Tinh ung dung nở nụ cười, “Anh sợ nhà họ An sẽ một mình nắm giữ tất cả mọi thứ.”
“Nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng gì đến Ives ở tận nước Pháp xa xôi, cho dù không có nhà họ An, mafia cũng không thể bị lung lay, thậm chí còn trở thành kẻ thù với các anh ở khắp mọi nơi.”
“Chuyện hai thế thăng bằng hay một nhà nắm giữ, với anh mà nói, cũng đâu có gì khác nhau, không phải sao?”
Nếu mafia không bị tiêu diệt, gia tộc Ives chỉ có thể mãi đứng ở một góc nước Pháp, chẳng lẽ họ còn dám vọng tưởng có được một chén canh ở khu vực Bắc Mỹ sao?
Người đàn ông im lặng cân nhắc một lúc, “Anh có thể đồng ý, nhưng trừ vấn đề đường bộ ra, còn có một điều kiện nữa.”
“Anh nói đi.”
“Em phải theo anh về Pháp.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Làm ơn đi, tôi là vợ của An Tuyển Hoàng, cho dù tôi đồng ý nhận tổ quy tiên, cũng không có lý do gì để phải về Pháp.”
“Theo như anh biết, hai người vẫn chưa tính là vợ chồng.” Người đàn ông mở miệng nói một cách sâu xa.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh căng thẳng.
“Hai người, không có quan hệ hôn nhân hợp pháp.”
“…”
“Nói cách khác, hai người là hai cá thể hoàn toàn độc lập.”
Thiếu mất một tờ giấy chứng nhận, danh không chính, ngôn không thuận.
“Bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không đến Pháp.”
“Em vẫn hận bà ấy?”
Chữ “bà ấy” kia ám chỉ ai, cả hai người đều hiểu rõ trong lòng.
“Có lẽ là đã từng rất hận, nhưng hiện tại, tôi đã sớm quên rồi.”
Đây là mối hận thù của cá nhân Dạ Cô Tinh, đồng thời cũng là nỗi uất hận thầm kín trong lòng Diệp Tử, chỉ vì, họ đều là những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi.
“Bà ấy… cũng có nỗi khổ riêng…” Giọng điệu bình tĩnh, kể lại sự thật một cách bình thản không chút cảm xúc, thế nhưng Dạ Cô Tinh có thể nghe được cả sự cay đắng lẫn đau khổ từ lời nói của anh ta.
Hít một hơi thật sâu, không tiếp tục chủ đề này nữa, cô nói, “Một câu thôi, anh có thể làm được hay không?”
“Anh rất tò mò, tại sao em lại thay mặt An Tuyển Hoàng bàn bạc điều kiện? Lời nói của em, rốt cuộc có đáng tin hay không?”
“Tại sao à…” Cô thấp giọng cười đáp, “Chỉ vì tôi là Dạ Cô Tinh, mà An Tuyển Hoàng cho phép tôi muốn gì làm nấy.”
Một ánh nhìn sắc bén khẽ lướt qua trong mắt người nọ, “Em có chắc là bản thân không tự tin mù quáng không?”
“Từ trước đến giờ tôi luôn tìm kiếm bản chất vấn đề dựa trên tình hình thực tế.”
“Được rồi, anh đồng ý.”
“Một lời đã định.”
Trong một phòng giam đơn sơ tù túng như vậy, hai gia tộc lớn đã lập một giao ước, khoảng trời Bắc Mỹ, sắp thay đổi rồi….
Nửa giờ sau, tấm thép phía trên đầu bị người ta đạp lên phát ra tiếng leng keng vang vọng, tiếng súng liên tiếp vang lên.
Dạ Cô Tinh theo bản năng xoay xoay nhẫn đỏ, “Anh đoán xem là ai tới?”
Người đàn ông cười nhạt.
Khi ánh sáng bắt đầu lan tỏa từ phía trên xuống, tấm thép được nâng lên, tầng hầm dưới mặt đất ngột ngạt chật chội, bỗng trở nên rõ ràng sáng sủa.
Dạ Cô Tinh lao vào vòng tay rộng lớn ấm áp của người đàn ông, “Hoàng, anh đến rồi…”
Cảm giác lúc này giống như cô đã ngủ một giấc thật dài.
Trong mơ, tất cả mọi thứ đẹp đến khó tin.
Người phụ nữ đầu đội vương miện, mái tóc dài đến thắt lưng, quỳ xuống trên bãi cỏ, lắc nhẹ chiếc nôi, âm thanh êm dịu người phụ nữ phát ra như mang theo một sức mạnh làm người ta thấy yên bình biết bao.
Ngủ đi… ngủ đi…
Cô chỉ còn duy nhất một ý nghĩ như thế.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ từ từ thổi đến, cô mở mắt ra, đối diện là một đôi đồng tử màu tím sâu thăm thẳm.
Cậu bé da trắng đến khó tin, nhoài đến trên mép nôi, lông mi cong lên, dày như khi một chiếc quạt xếp hé mở.
Cậu bé cẩn thận từng chút một nắm lấy bàn tay nhỏ xíu, lắc lắc, “Alizee, anh là anh trai…”
“Em là… của tôi”
Tất cả những hình ảnh kia bỗng chốc sụp đổ, ánh sáng không còn, nụ cười dịu dàng của người phụ nữ cùng với nụ cười má lúm đồng tiền hồn nhiên của cậu bé đều bị kéo đi mất.
Trước mặt cô chỉ còn lại một khoảng bóng tối.
Người đàn ông không thể kiềm chế được, đôi mắt đỏ hoe, gào lên, “Em là của anh! Của anh…”
Đột nhiên bị đánh thức, Dạ Cô Tinh vươn mình ngồi dậy, đầu óc trở nên trống rỗng trong ba giây.
“Mẹ ơi! Con muốn mẹ cơ…” Âm thanh nũng nịu nhõng nhẽo đầy ngọt ngào mềm mại vang lên, Dạ Cô Tinh gần như rơi nước mắt.
Cô bước xuống giường, đi thẳng đến chiếc bàn con, quên cả đi dép.
Một chiếc máy tính xách tay nhỏ được đặt trên mặt bàn, cô ngồi xếp bằng bên cạnh người đàn ông, nhìn vào ống kính máy ảnh chớp chớp mắt, cố nén nước mắt.
“Bé Húc, cục cưng của mẹ, con có nhớ mẹ không?”
Cô con gái bé nhỏ dường như hơi gầy đi, khuôn mặt tròn trịa cũng không còn mũm mĩm như trước, phấn điêu ngọc trác, quả là một cô bé xinh xắn từ nhỏ.
“Có nhớ có nhớ!” Cái đầu nhỏ gật gật như gà mổ thóc, dây nơ buộc tóc con bướm màu xanh lam cũng lắc lư lên xuống.
“Nhớ thế nào?”
“À….” Bàn tay nhỏ giơ lên xoa xoa cằm, “Lúc ăn nhớ mẹ, lúc ngủ cũng nhớ, hi hi… lúc đi vệ sinh cũng nhớ mẹ!”
Ở bên cạnh, tiểu Tuyệt gia đang làm gương mặt lạnh lùng trầm tĩnh cũng không kìm được khóe miệng giật giật.
Mắng một câu – con nhỏ ngốc này!
Dạ Cô Tinh hơi bối rối, lúc con gái đi vệ sinh cũng nhớ đến cô, cô thật sự không biết nên cười hay nên khóc.
An Tuyển Hoàng khẽ than nhẹ một tiếng, ôm cô vào trong lòng, hai chân kẹp chặt lấy cô, đôi chân thon dài đẹp đẽ lạnh lẽo được anh dùng kẽ hở giữa hai chân bao bọc, chặt chẽ, ấm áp.
Cô thoải mái thở hắt ra.
Người đàn ông lộ ra ánh mắt không biết làm sao với cô nữa.
“Tuyệt Nhi thì sao? Con có nhớ mẹ không?” Dạ Cô Tinh quyết định trêu chọc con trai mình.
“Nhớ.” Lời nói ngắn gọn, giản dị mà ý thì sâu xa.
Cô đột nhiên cảm thấy không vui lắm.
Con trai ngốc như vậy, sau này làm sao tìm được vợ chứ?
Lạnh lùng như bức tượng sống vậy!
Hỏi thăm một chút về sinh hoạt vui chơi ngủ nghỉ hàng ngày của hai đứa nhóc, An Tuyệt thì rất thực tế cầu thị, còn trình bày rất rõ ràng cặn kẽ.
Đến lượt con gái nhỏ thì không được như vậy nữa.
Dạ Cô Tinh hỏi cô bé có hay ăn vụng không, cô bé lắc đầu nguầy nguậy như lắc trống bỏi; lại hỏi xem cô nhóc có ăn nhiều quá không, nhóc mập vỗ vỗ bụng mở miệng nói – hoàn toàn không có!
Cô nhóc nhỏ bé nhí nha nhí nhảnh gọi Dạ Cô Tinh, khiến cô cưng không nổi mà mắng cũng không xong.
“Mẹ ơi mẹ ơi, con rất nhớ mẹ…” Kỹ năng làm nũng vô cùng hoàn hảo.
Chớp chớp đôi mắt to ngấn nước long lanh, cô nhóc cứ thế nhìn thẳng vào ống kính như thế này, truyền thẳng vào trong lòng người ta.
Dạ Cô Tinh vành mắt chua xót, “Bé Húc ngoan, mẹ sẽ về nhanh thôi.”
“Anh trai nói, phải qua Tết cơ.” Cô gái nhỏ bĩu môi, một tay chống chống cằm, “Nhưng mà, Tết là gì? Con có thể ăn được không?
“…”
“Tuyệt Nhi, con đưa em gái đi chơi trước đi, gọi An Cẩn, An Du đến.”
Tiểu Tuyệt gia đích thân ra tay, kéo viên thịt nhỏ đi, cô bé nhỏ khua khua đôi bàn tay bé nhỏ mũm mĩm lên không trung, “Không mà! Không mà! Anh thật xấu tính! Em muốn nói chuyện với mẹ cơ…”
Dạ Cô Tinh buồn cười, lúc này mới phát hiện ra, bé Tuyệt lại cao thêm một cái đầu, các đường nét trên khuôn mặt ngày càng rõ ràng và sắc nét hơn.
“Gia chủ, phu nhân.”
An Cẩn, An Du đi đến trước màn hình máy tính.
“Hai người đã chăm sóc rất tốt cho Tuyệt Nhi và Húc Nhi, cực khổ nhiều rồi…”
Sau khi nói vài lời động viên, Dạ Cô Tinh không quên dặn dò hai người đề phòng cảm lạnh, sau đó mới cúp máy.
Đóng máy tính lại, Dạ Cô Tinh thuận tiện dựa vào vai người đàn ông bên cạnh, “Hoàng, em nhớ các con quá…”
Chương 94: Anh phát hiện rồi, nổi trận lôi đình.
Đáp lại cô, là tiếng thở dài của người đàn ông.
“Đợi thêm vài ngày nữa.”
Cô cọ vào lòng anh, “Được thôi.”
“Anh định đối phó với nhà Lusca như thế nào?”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên sự thù địch, “Trong lòng anh đã có dự tính.”
“King đồng ý hợp tác chống lại Mafia.”
“Điều kiện?”
“Đang đàm phán về đường dây tiêu thụ mặt hàng xa xỉ của Mỹ – Pháp.”
“Không còn gì khác sao?”
“Không.”
An Tuyển Hoàng đôi mắt lim dim.
“Có chuyện gì vậy?” Cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo đột ngột, Dạ Cô Tinh ngồi thẳng dậy.
Giơ bàn tay lên, “Không sao.”
Dạ Cô Tinh không nghi ngờ gì.
Ăn xong bữa tối, hai người đi dạo trong vườn hoa, An Tuyển Hoàng vừa nghe một cuộc điện thoại đã đi vào phòng làm việc.
Dạ Cô Tinh đi dạo mấy vòng quanh đài phun nước, sau đó quay về phong ngủ tập Yoga gần một tiếng đồng hồ.
Mặc dù vết trầy xước trên cánh tay đã được xử lý qua, nhưng vẫn không dám thực hiện những động tác quá mạnh, điện thoại đổ chuông, Dạ Cô Tinh sải tay ra với—
“Alo—”
“Là anh.”
Động tác dừng lại, “King?”
Khi An Tuyển Hoàng tìm được cô, người của King cũng vừa đến.
Cô dám đảm bảo rằng, nếu chậm một giây nữa thôi, mạng của King chắc chắn sẽ rơi vào tay An Tuyển Hoàng.
Dạ Cô Tinh cũng không ngăn cản, thế giới của đàn ông trước nay luôn có thắng bại, hơn nữa, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ của mình với gia tộc đó.
“Chuyện hợp tác mà em nói, có hiệu quả không?”
“Có. Nhưng mà, quên mất nói với anh, tất cả hành động đều lấy nhà họ An làm chủ, gia tộc Ives là phụ. Nói cách khác, tôi bảo làm thế nào thì làm như thế.”
Lúc mà An Tuyển Hoàng từ phòng làm việc quay về phòng ngủ, Dạ Cô Tinh vừa tắm xong từ phòng tắm đi ra.
Một làn hơi trắng bốc lên.
Đôi mắt của người đàn ông hơi nheo lại, “Em tắm rồi à?!”
Dạ Cô Tinh ngồi lên mép giường, tiện tay lấy ra chiếc khăn khô sau đó lau lau.
“Đúng vậy, không tắm thấy khó chịu.”
“Vết thương không thể dính nước, em không biết à?!”
Dạ Cô Tinh bị anh ta làm cho sửng sốt, “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại nặng lời vậy…”
Bước lên hai bước, giật lấy chiếc khăn, sau đó kéo tay người phụ nữ ra.
“Đừng cử động, để anh xem…”
Dạ Cô Tinh ngoan ngoãn ngồi yên.
An Tuyển Hoàng cởi một vòng gạc ra, mặc dù động tác không được thuần thục, nhưng lại rất cẩn thận.
Vùng da bị xước trên cánh tay đã sưng lên vì đụng vào nước, hiện lên một lớp da nhăn nheo màu trắng sữa.
Đôi lông mày của người đàn ông đột nhiên nhĩu lại, dường như có thể kẹp chết con ruồi bất cứ lúc nào.
Lại kiểm tra chỗ khuỷu tay của cô, tình trạng còn tệ hơn, thậm chí có dấu hiệu lở loét và chảy mủ, sắc mặt đột ngột trùng xuống.
Dạ Cô Tinh nuốt nước miếng, trong lòng biết rằng tốt nhất là không nên mở lời vào lúc này.
Ánh mắt hằm hằm nhìn cô, người đàn ông quay ra tủ thuốc, bôi lại thuốc cho cô.
“Ui da – nhẹ tay chút…”
Lạnh lùng ngước mắt lên, “Bây giờ biết đau rồi à? Cái dũng khí thân ở trong tù mà vẫn không quên thương lượng với người khác đó đâu mất rồi?”
“Hoàn cảnh khác nhau, làm sao có thể so sánh được?” Dạ Cô Tinh lắc lắc đầu, mái tóc ướt sũng vẫy ra toàn nước, bắn vào mặt người đàn ông.
Đưa tay vỗ vào đùi cô, “Thành thật chút!”
Dạ Cô Tinh cong môi, duỗi chân ra kẹp lấy chiếc khăn, tay còn lại với lấy đặt lên đầu, xoa xoa một cách uể oải.
“Được rồi.”
Người đàn ông cất hộp thuốc đi, Dạ Cô Tinh thu chân lại, tùy ý hỏi, “Minh Chiêu đâu rồi?”
Động tác ngừng lại, mở tủ, đẩy chiếc hộp vào, đóng cửa tủ lại.
An Tuyển Hoàng bước về bên giường ngồi xuống, “Sao lại nhớ đến cậu ta.”
“Em biết anh ta đang ở New York, còn biết rằng, là anh phạt anh ta.”
“Muốn xin tha hộ?” Người đàn ông không có thời gian rảnh.
“Không được sao?” Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, mùi thuốc phảng phất bay ra.
Những điểm tốt của người đàn ông này, Dạ Cô Tinh luôn ghi nhớ trong lòng.
“Tất nhiên là được.” Cánh tay lướt ngang qua, ngay lập tức thân thể mềm mại rơi vào vòng tay anh ta.
“Nhưng mà, có điều kiện.”
Dạ Cô Tinh rũ bỏ mái tóc đã bị vò nát thành đống cỏ dại xuống, ra vẻ thản nhiên: “Nói nghe xem xem.”
“Tối nay, anh muốn em…”
Hai tay đưa lên trước mặt người đàn ông, chạm nhẹ, “Em là bệnh nhân.”
“Không ảnh hưởng.” Người đàn ông mỉm cười.
Người phụ nữ mím môi, “Sẽ không quá kịch liệt chứ?”
“Yên tâm, anh sẽ rất nhẹ nhàng.” Người đàn ông trịnh trọng bảo đảm.
Bất lực, Dạ Cô Tinh căn bản không tin.
Thẳng thắn từ chối.
“Cũng được.” Người đàn ông không vội vàng, “Dù sao Minh Chiêu da dày thịt béo, coi như là tập luyện.”
Dạ Cô Tinh nghiến răng, “Vô sỉ!”
Đồng tử của người đàn ông bỗng đen lại, đẩy người về phía sau, cả hai ngã xuống giường.
Nhếch mép cười, tám chiếc răng trắng hiếm khi được lộ ra, “Đây không phải răng à?” (Note: sỉ (耻) trong từ vô sỉ, trong tiếng trung được phát âm hơi giống với từ (齿) để chỉ răng.)
Lườm yêu một cái, “Ấu trĩ!”
“Nói thật, báo cáo kiểm tra lần trước, là em ép buộc Minh Chiêu, việc này không liên quan đến anh ta.”
Người đàn ông vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của người phụ nữ, cọ cọ.
“Nằm dưới thân của anh, còn cầu xin cho một người đàn ông khác sao?”
“An Tuyển Hoàng!” Dạ Cô Tinh tức giận rồi, “Sao trí tưởng tượng của anh phong phú vậy?!”
“Chi bằng… chúng ta tiếp tục vai diễn?”
“….”
Dạ Cô Tinh thật sự nói không nên lời.
“Em nói cho anh biết, Minh Chiêu là người của Lạc Lạc, anh mà làm tổn thương anh ta, cẩn thận con nhóc đó tìm anh liều mạng đó!”
Nhẹ nhàng hít một hơi, “Đây là đang dọa anh à?”
Dạ Cô Tinh đánh lên người anh ta một cái, “Có nói chuyện tử tế được không?”
Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, đưa tay lên véo vào chiếc cằm xinh đẹp của cô ấy, “Hứa với anh…”
“Ưm…”
Đôi khi, yếu tố bạo lực tiềm ẩn của người đàn ông thỉnh thoảng lại bạo phát, đặc biệt là trong… chuyện vợ chồng.
“Hoàng, em mệt rồi. Ngày mai nhé, ngày mai em nhất định…”
“Được rồi!” Không đợi cô nói hết lời, người đàn ông ngồi dậy, cầm lấy bộ đồ ngủ đi về phía nhà tắm.
Dạ Cô Tinh vẻ mặt mơ hồ.
Lúc sau—
“Người đàn ông xấu xa! Anh lừa em!”
Kèm theo tiếng nước chảy ào ào, người đàn ông có vẻ mãn nguyện, “Đây là em tự đồng ý mà!”
Dạ Cô Tinh tức giận, kéo chiếc chăn chùm qua đầu, “Không sống nổi nữa rồi…..”
Nửa tỉnh nửa mơ, cô đột nhiên cảm thấy khát nước, nhéo nhéo người bên cạnh, “Hoàng, em muốn uống nước…”
Tiếng thở hổn hển nghe rất rõ rệt, người đàn ông toàn thân cứng đờ.
Dạ Cô Tinh hé ra một khe hở, giây tiếp theo, đột nhiên mở to mắt, “Cái đó… em không phải cố ý đâu.”
“Còn không bỏ ra?” Vừa dứt lời, nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Dạ Cô Tinh mới rụt tay lại như bị điện giật.
“Chồng à, em khát.” Vẻ mặt cô thẹn thùng, lấy lòng nói.
Một giọng trầm nhẹ, người đàn ông bước xuống giường, cố gắng chịu đựng.
“Hết rồi. Anh đi xuống bếp lấy…”
Dạ Cô Tinh ngồi dựa vào đầu giường đợi, tiện tay bật đèn lên.
Một lúc sau, người đàn ông cầm vào một ly thủy tinh, Dạ Cô Tinh đưa tay ra đón lấy, uống một hơi cạn.
Dạ Cô Tinh nghi ngờ ngước lên, nhìn theo ánh mắt của anh, cuối cùng là ngã ngay trước ngực mình.
Váy ngủ nửa kín nửa hở, cảnh xuân khó giấu, thứ kinh khủng nhất không phải như thế, mà là trên làn da trắng nõn, quả dâu nho nhỏ màu tím đó.
Sắc mặt thay đổi, Dạ Cô Tinh lấy tay che lại.
“Haha…” Một cơn bão đen trong mắt người đàn ông tụ lại, dâng trào mãnh liệt.
“Không giải thích gì sao?” Lạnh đến thấu xương.
Đối diện với đôi mắt tối tăm đang tuôn trào đó, Dạ Cô Tinh nói không nên lời, ánh mắt né tránh một cách bất thường.
“Là anh ta? King Ives?” Đôi mắt đỏ rực như đang rỉ máu.
Đột nhiên bật dậy, sải bước đi ra, “Minh Chiêu, ra tay đi, tôi muốn anh ta chết không có chỗ chôn thân…”
Dạ Cô Tinh giật mình, chân trần chạy về phía người đàn ông, “Hoàng, không phải như anh nghĩ đâu, nghe em nói!”
“…bằng mọi giá!”
“Anh ta bị trúng thuốc, em giúp anh ta…”
“Giúp? Giúp thế nào?!”
Dạ Cô Tinh thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, giật lấy điện thoại của người đàn ông, “Minh Chiêu, anh nghe tôi nói, tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ, gia tộc Ives có một nhánh thế lực ngầm ở Mỹ, tuyệt đối không thể lấy cứng chọi cứng!”
Nước Mỹ là phạm vi thế lực của nhà họ An, khai chiến tại New York là cách làm ngu xuẩn nhất!
Ngắt điện thoại, Dạ Cô Tinh dẫn người đàn ông đang trong cơn thịnh nộ trở về phòng ngủ.
Mấy lần anh muốn vùng vẫy ra, đều là Dạ Cô Tinh dùng lực giữ lại, suy cho cùng vẫn là mềm lòng….
Đẩy người lui vào mép giường, cô rót một ly nước, từ cao nhìn xuống đưa đến trước mặt người đàn ông.
“Uống.”
Anh không cầm lấy, Dạ Cô Tinh trực tiếp dúi vào tay anh.
“Có cần em đút cho anh uống?”
Vẫn không chút động đậy.
Dạ Cô Tinh trực tiếp kề miệng ly lên môi người đàn ông, đổi lấy một nụ cười lạnh không chút nhúc nhích.
Ánh mắt dữ tợn, tự mình nhấp một ngụm lớn, môi chạm môi.
Người đàn ông toàn thân rung động, chất lỏng mát lạnh từ trong miệng của cô chuyền vào khoang miệng của chính mình, da đầu hơi tê tê như có dòng điện chạy xẹt qua.
Bất giác hôn lại, hành động đã phản ứng trước lí trí.
Răng môi lẫn lộn, người phụ nữ ríu rít, thở không ra hơi, “Hoàng… nghe em giải thích…”
Đáp lại cô là một cuộc cướp đoạt điên cuồng, với sự hưng phấn cáu kỉnh, bạo loạn kiêu ngạo.
Ánh đèn mờ ảo, căn phòng thơm phức.
Sau khi hai người nằm thở hổn hển trên giường, Dạ Cô Tinh mệt đến mức suýt ngất đi, lúc lâu sau mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, siết chặt bàn tay người đàn ông lại.
“Hoàng, chúng ta nói chuyện…”
“Xem ra, em vẫn còn thừa sức.” Nói xong, quay người dậy.
Dạ Cô Tinh mềm nhũn hai cánh tay, bất lực dựa vào trước ngực người đàn ông, “Đừng làm loạn nữa, anh không muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không muốn.”
“Kết quả điều tra so với lời kể của người trong cuộc, anh nghĩ rằng cái nào chi tiết hơn?”
Dạ Cô Tinh giơ tay lên, kéo anh nằm xuống, gối đầu trên lồng ngực ấm áp của người đàn ông.
Hai chân quắp lại, bàn chân ngọc ngà áp vào bắp chân người đàn ông để giữ ấm.
“Em bị tấn công từ phía sau, King bị trúng thuốc mê, sau khi tỉnh lại thì đã bị giam ở dưới tầng hầm rồi…”
“Sau đó thì sao?” Người đàn ông cảm xúc không ổn định, rất rõ để nhìn thấy sự bực bội khó chịu.
“Anh ta trúng Pandora…”
Dạ Cô Tinh cảm nhận được người bên cạnh mình đang thở dốc, cánh tay to vòng qua eo đột nhiên xiết chặt.
“Em, dùng tay giúp anh ta…”
“Là tay nào?”
Dạ Cô Tinh đưa cánh tay phải ra.
Người đàn ông thuận tay túm lấy, nhấc bổng cô lên và sải bước vào phòng tắm.
Đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt, mở vòi nước, điều chỉnh cho nước hơi ấm lên một chút, từ bắt đầu cuồng loạn, tới sau cùng là dịu dàng, chất lỏng từ lòng bàn tay đổ xuống các ngón tay, luồn lách vào từng khe hở, người đàn ông cẩn thận rửa từng ít một, giống như có thứ gì đó bẩn thỉu bám trên đó vậy.
Nhưng vẫn cẩn thận tránh vết thương ra, động tác tỉ mỉ mà chu đáo.
Dạ Cô Tinh dựa lên vai anh ta, hai mắt sáng ngời, “Không giận nữa à?”
“…”
“Thì cứ coi như em cầm vào một khúc gỗ thôi.”
“…”
“Hoàng~”
“Được rồi.” Người đàn ông tắt nước, lấy khăn lau khô cho cô, quan tâm từng chút một, “Rửa sạch sẽ rồi.”
Nói xong, nhấc bổng người lên rồi đặt xuống giường.
Người đàn ông không có ý định nằm xuống, Dạ Cô Tinh nắm lấy ống tay áo của anh ta, “Làm gì vậy?”
In một nụ hôn lên trán người phụ nữ, “Ngoan, em ngủ trước đi, anh vào phòng làm việc một lát.”
Dạ Cô Tinh hiểu rồi, chỉ biết lặng lẽ xót thương cho gia tộc Ives.
“Có việc gì thì để mai nói. Bây giờ đi ngủ đi!”
Người đàn ông không nói gì, nằm lại xuống giường, đưa tay tắt đèn.
Khoảnh khắc bóng tối ập đến, trong ánh mắt hung dữ như một con chim ưng vụt qua ý nghĩ giết người, phá hủy thế giới.
Món nợ này, anh, nhớ kỹ rồi…