Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Nữ vương trung khuyển: Chịu thua.


Lần đầu tiên Diệp Nhĩ biết một Huy Nguyệt như vậy——- hung hăng đâm tới, hung ác bá đạo.


Trong trí nhớ, thiếu niên rực rỡ sáng lạng, phong độ ngời ngời, nụ cười trong sáng mà lại tiêu sái, tựa như một miếng ngọc ấm áp dịu dàng phát sáng, chạm vào đã cảm thấy vui vẻ thoải mái.


Người đó cùng với người đang chiếm đoạt cô hiện tại là cùng một người ư?


“Em quên rồi ư, anh là đàn ông.” Anh nằm trên thân thể mềm mại, nỉ non, nhưng động tác lại không hề dịu dàng.


Diệp Nhĩ cắn răng, nhẫn nhịn, nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn mạnh mẽ của anh.


Một giây sau, bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông nắm chặt lấy cằm cô, “Tránh anh?”


Đôi mắt sắc bén khẽ híp lại, tia nguy hiểm thoáng qua đáy mắt.


Một đêm mất kiểm soát, lộn xộn khắp nơi.





“Leane, cuộc họp buổi sáng dời lại buổi chiều, có thể tôi sẽ đến công ty hơi trễ.”


Cúp điện thoại, Diệp Nhĩ đứng dậy.


Giây tiếp theo, một cánh tay dài vòng qua, người đàn ông sáp tới, cằm đặt trên hõm vai của người phụ nữ.


“Xin lỗi, tối hôm qua anh hơi nóng nảy.”


Cô chỉ im lặng nhìn xuống.


“Giận rồi?”


“Không có.”


“Anh không thích em nói dối anh.” Sắc mặt đột nhiên tối sầm.


Diệp Nhĩ ngước mắt lên nhìn anh, một lúc lâu sau, mới cười nói, “Em không nói dối.”


Cô không tức giận, chỉ là thấy hơi ấm ức.


Nhặt bộ đồ ngủ lên, mặc vào, nhấc chăn xuống giường.


Toàn thân mềm nhũn, bước chân nhẹ tênh, cô vịn vách tường mà đi mới miễn cưỡng mà đến được phòng tắm.


Nhìn vào gương, dấu hôn rải rác trên xương quai xanh, xuống chút nữa, một mảng xanh xanh tím tím.


Diệp Nhĩ thở dài, trong lòng chợt thấy chua xót.


Xem ra, không mặc áo cổ cao là không được, nhưng mà vào mùa hè nóng nực, càng che kín, càng khiến người ta nghi ngờ.


Sự xấu hổ giấu đầu lòi đuôi này cũng không phải là lần một lần hai nữa, Dạ Huy Nguyệt tràn đầy tinh lực, thường xuyên phát điên.


Chỉ là đêm qua…


Cô thực sự bị làm đau rồi.


Lạch cạch——


Cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Diệp Nhĩ vừa đánh phấn nền xong, đang chuẩn bị vẽ chân mày.


Dạ Huy Nguyệt mặc áo ngủ rộng rãi, bên hông thắt một chiếc dây đeo lỏng lẻo, áp sát vào, ôm lấy eo cô từ phía sau.


“Hôm qua là do anh tức giận quá nên mới ra tay nặng như vậy…” Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên tai, tinh tế dịu dàng.


Diệp Nhĩ nghiêng người tránh né, “Đang vẽ chân mày, đừng có phá…”


“Không vẽ cũng vẫn đẹp mà.”


“Này là khen em xinh đẹp trời sinh à?”


Lắc đầu, “Là nghiêng nước nghiêng thành mới đúng.”


“So với mấy ngôi sao, người mẫu của công ty anh thì sao?”


“Ghen rồi à?”


“Mơ đẹp lắm!”


“Yên tâm, trước giờ anh luôn giữ mình trong sạch.”


Diệp Nhĩ không lời phản bác.


Cuộc sống riêng tư của Dạ Huy Nguyệt quả thực tự kiểm soát rất tốt.


Từ khi yêu nhau, tuy khó tránh việc xã giao, nhưng anh chưa từng dính scandal với ngôi sao nữ nào, cho dù là vì một số lý do đặc biệt cần quảng bá hoạt động, cũng chưa từng tham gia vào.


Trong làng giải trí, đây có thể nói là một trường hợp “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” hiếm thấy.


Cho Diệp Nhĩ đủ cảm giác an toàn, dù cho tăng ca về muộn, anh cũng sẽ báo cáo đúng giờ.


“Đừng giận nữa mà…” Rút bút kẻ lông mày đi, anh vươn tay ôm lấy cô ấy, vừa hôn vừa liếm.


“Đừng có quậy! Em trễ giờ làm rồi!”


“Dù sao cũng trễ rồi, lo gì chút thời gian này nữa.”


“Tổng giám đốc anh đây nhàn rỗi ghê nhỉ, có mỗi em là đáng thương làm việc mệt muốn chết…”


“Không muốn làm nữa thì anh nuôi em.”


“Không có ý tốt! Muốn nuôi em thành nội trợ à?”


“Ừm.”


“Chỉ e là anh không trả nổi tiền lương cho em thôi.”


“Cứ nêu giá thoải mái.”


Nói qua nói lại, bầu không khí không còn nặng nề như trước nữa.


Hai người đều không đề cập đến chủ đề liên quan tới “Mạch Tương Ly”.


Huy Nguyệt cầm lấy cây bút kẻ lông mày, “Để anh.”


“Anh làm được à?” Trong mắt Diệp Nhĩ lộ ra vẻ kinh hãi, “Vậy hôm nay em khỏi đi gặp ai luôn.”


“Vẽ chân mày mà thôi, không khoa trương tới vậy đâu.”


Đưa đẩy một hồi, Diệp Nhĩ không còn cách nào, chỉ đành mặc cho anh ‘tung hoành’.


Ba phút sau.


“Nhanh vậy?”


Nhìn thứ như hai con sâu lông trong gương, dài ngắn không đồng đều, cao thấp không giống nhau, Diệp Nhĩ hét lên.


“Xấu chết đi được——–”


“Anh thấy được lắm mà?”


“Tránh ra! Ở yên một bên đi, đây là lông mày mà anh vẽ đó à? Anh có chắc đây không phải Shin cậu bé bút chì không hả?”


“Hừm… Vừa nghe em nói vậy, hình như có chút giống thật…”


“Cút!”


“Đừng, trước lạ sau quen mà.”


“Anh còn muốn có lần sau nữa à?!” Lông mày dựng lên, giận tím người.


Dạ Huy Nguyệt sờ sờ mũi, tỏ vẻ xấu hổ.


“Đều tại anh, hại em phải trang điểm lại… Đứng đực ra đó làm gì? Mau đưa nước tẩy trang cho em.”


Cánh tay dài vươn ra, mò mẫm hồi lâu, “Không có.”


“Vậy thì chắc là tiện tay bỏ ở trong phòng ngủ rồi, hừm… ngăn kéo thứ hai từ bên trái bàn trang điểm.”


Huy Nguyệt xoay người đi về phía phòng ngủ, rất là chịu thương chịu khó.


Diệp Nhĩ búi tóc xong, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn, chọn đại một màu son tô lên, chỉ có mắt là chưa trang điểm.


“Xong chưa?! Huy Nguyệt——”


Xoay người, ra khỏi phòng tắm, “Ngơ ngẩn gì vậy? Kêu anh lấy…”


Chiếc hộp nhung đỏ mở toang, một chiếc vòng cổ không quá tinh xảo lặng lẽ nằm trong đó.


Phần thân dây chuyền hơi đen do bị oxy hóa, mặt dây cũng hơi cũ nhưng vẫn còn thấy rõ hình dạng ban đầu của hoa mẫu đơn.


“Huy Nguyệt…” Lảo đảo, lùi về sau nửa bước, hơi lộ vẻ hoảng hốt.


“Không phải là đã trả lại cho anh ta rồi hay sao? Hóa ra, em vẫn còn giữ à.”


Đôi mắt của người đàn ông rất tối, vốn là một đôi mắt sáng như lưu ly, nhưng giờ đây lại trở nên ảm đạm không còn màu sắc, buồn bã thê lương.


Không có cơn thịnh nộ dữ dội như đêm qua, mà chỉ bình tĩnh gần như chết lặng.


“Huy Nguyệt, không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích, có được không?” Diệp Nhĩ nghiêm túc.


Nhìn thẳng vào anh, thản nhiên không thẹn với lòng.


“Vợ à, anh mệt rồi, để hôm khác rồi nói…”


Diệp Nhĩ đứng tại chỗ, trên bàn trang điểm đặt một sợi dây chuyền hoa mẫu đơn, người đàn ông thay quần áo, rửa mặt súc miệng, thu dọn đồ đạc, sau đó không nói lời nào rời đi.


Có vài lần cô muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.


Dạ Huy Nguyệt đi rồi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình cô đứng đó.


Một lúc sau, đông tác Diệp Nhĩ cứng ngắc cất sợi dây chuyền đi, để lại vào ngăn kéo rồi trang điểm lại đôi mắt, tinh xảo hoàn mỹ.


Sắc mặt tiều tụy lập tức trở nên hồng hào.


Lấy xe, đi làm.


Vừa vào công ty, Leane đã ra đón tiếp, cầm lấy chiếc túi trên tay cô ấy, bắt đầu báo cáo hành trình.


“Có cuộc họp với bộ phận thiết kế vào lúc một giờ chiều, tham dự lễ cắt băng khánh thành cửa hàng Dior ở trung tâm thành phố lúc ba giờ, và ăn tối với Đường tổng của Fancy lúc sáu giờ chiều.”


“Được rồi, tôi biết rồi. Cho người của bộ phận nhà máy qua đây họp ngay.”


“Diệp tổng, em thấy trạng thái tinh thần của chị không tốt lắm, có cần phải nghỉ ngơi….”


“Không cần, tôi rất khoẻ.”


Cố gắng hoàn thành mọi việc, về nhà trước chín giờ, nhưng đập vào mắt là một mảng tối đen.


Anh không trở lại.


Điều này đã giáng cho cô một đòn nặng nề, đầu vốn đã đau nay càng đau hơn.


Nằm trên ghế sô pha, yên lặng chờ đợi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến cuối vẫn chỉ có một mình cô.


Tắm rửa, lên giường, rõ ràng là rất mệt, nhưng lại không ngủ được.


Ngày hôm sau, không cần đến đồng hồ báo thức, cô đã dậy rồi.


Nhắm mắt để đó chứ không hề ngủ.


Sửa soạn cho bản thân xong, những dấu hôn trên người đã mờ đi rất nhiều, cô mạnh dạn chọn một cái váy chữ A liền thân, ôm sát lấy bờ mông căng tròn của mình.


Lái xe đến công ty, cố tình hạ mui trần xuống, để tóc dài tùy ý tung bay phấp phới.


Cô là Diệp Nhĩ.


Nhà thiết kế Two nghìn mẫu, sao có thể suy sụp tinh thần được?


Sau khi kết thúc xong công việc của một ngày, trở về nhà, sự mệt mỏi như thủy triều dâng lên.


Lặp đi lặp lại như vậy, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.


Cùng là đêm không ngủ, cùng là người cuồng dại.


Người ở thành phố G xa xôi – Dạ Huy Nguyệt, đang ngủ trên một chiếc giường lớn xa lạ trong khách sạn, không khỏi bắt đầu nhớ nhung chiếc giường ở nhà.


Bên gối có mùi hương của Diệp Nhĩ, dưới chăn bông là cảm giác ấm áp mềm mại.


Nhìn lại tình hình bây giờ, khách sạn năm sao, phòng đơn sang trọng, điều hoà đầy đủ, nhưng chăn lại quá lạnh lẽo.


Hai ngày nay, anh nhịn không gọi điện thoại cho Diệp Nhĩ, vừa hay tranh thủ cơ hội đi công tác để bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng.


Lựa chọn rời đi, là do không muốn bản thân bởi vì kích động mà tiếp tục làm tổn thương cô.


Đêm đó, cô kêu thảm bao nhiêu, thì tim anh cũng đau bấy nhiêu.


Mạch Tương Ly chỉ là dây dẫn nổ, giữa anh và Diệp Nhĩ, quả thật có vấn đề.


Trên đời này, không phải mối quan hệ nào cũng có thể vừa vặn thích hợp, sẽ luôn có người yêu sâu đậm hơn, cũng sẽ luôn có người cho đi nhiều hơn.


Ngay từ đầu, anh mặt dày mày dạng theo đuổi Diệp Nhĩ, thì đã định là anh phải cho đi nhiều hơn trong mối quan hệ này.


Anh không ngại phải cho đi.


Trong chuyện tình yêu, vốn là đã không có sự công bằng tuyệt đối.


Anh là đàn ông, sẵn sàng gánh vác buồn vui hờn giận của người phụ nữ mình yêu, nhưng mà, anh không cho phép, khi mình đã bước chín mươi chín bước, nhưng cô vẫn ngập ngừng không chịu bước một bước cuối cùng.


Cho nên lần này mới nhẫn tâm, muốn dạy cho Diệp Nhĩ một bài học.


Nhất định phải để cho người phụ nữ này tự hiểu ra.


Về phần Mạch Tương Ly, nói thật, anh hoàn toàn không e ngại người đàn ông này, Diệp Nhĩ là một người đầy kiêu ngạo, không thể nào quay lại với người mình đã từng rời xa.


Mượn đề tài để nói chuyện của mình cũng được, rút củi dưới đáy nồi cũng chả sao, Dạ Huy Nguyệt đã hạ quyết tâm, phải cởi bỏ lớp da ngụy trang của Diệp Nhĩ.


Reng reng–


Điện thoại cố định của khách sạn đổ chuông.


“Alo?”


“Thưa ngài, ngài có cần dịch vụ đặc biệt không ạ? Chúng tôi có thể cung cấp các dịch vụ khác nhau như trang phục cô gái thỏ, nữ sinh, hầu gái, v.v., tạo nhóm hai nữ một nam, hai nam một nữa tùy ý…”


“Điên à!”


Lạch cạch một tiếng, cúp máy.


Đêm dài đẵng đẵng, lẽ ra nên là một đêm xuân sắc vô biên, nhưng lại phải ôm một gian phòng cô đơn trống trải, chậm rãi qua đi.


Trái tim này của Dạ Huy Nguyệt, vừa tê vừa ngứa, nhất là khi nghĩ đến “nóc nhà” của mình, thật sự là kìm lòng không đặng.


Bên này không chịu nhận thua, bên kia chưa hẳn đã chịu cúi đầu.


Diệp Nhĩ đã làm nữ vương vô số lần, đột nhiên phải trở thành người hầu, ai chấp nhận cho được?


Không phải hai người chưa từng xảy ra mâu thuẫn, trước đây đều là Dạ Huy Nguyệt vội vàng dỗ dành cô.


Nhưng lần này…


Đã hai ngày rồi, thâm chí cô còn không nhận được một tin nhắn nào.


Ngồi ở trên ghế trong văn phòng, càng nghĩ càng tức giận, quăng bút xong vẫn tức, cuối cùng ném luôn cả một bàn tài liệu mới vừa lòng.


“Kiên cường lắm, đúng không?”


Tốt lắm!


Đứng dậy, xách túi, “Leane, tất cả hành trình buổi chiều hủy hết đi, tôi có việc cần đi ra ngoài.”


“Vâng… Được ạ, chị đi thong thả….”


Lời còn chưa nói xong, cửa thang máy đã đóng lại rồi.


Lập tức, một đám người ríu rít vây quanh: “Diệp tổng thật sự quá đáng sợ, từ sáng đến giờ, trái tim bé bỏng này đã sắp không chịu nổi nữa rồi.”


“Người ta nói phụ nữ thất tình là đáng sợ nhất, quả nhiên là đúng!”


“Thất tình?!”


“Oh, My God! Chuyện gì vậy? Không phải là mấy ngày trước còn như hình với bóng à?”


Người kia duỗi ra ba ngón tay, “Đã nhiều ngày như vậy, Dạ tổng chưa từng tới đây dù chỉ một lần….”


“Ừ nhỉ! Lúc trước toàn là đi làm thì đưa, tan làm thì đón, không quản mưa gió.”


“Được rồi được rồi, đi làm việc đi! Bớt tám lại!”


Hùng hổ xông vào bãi đậu xe, phóng nhanh đến Truyền thông Tinh Huy.


“Dạ Huy Nguyệt, cánh cứng rồi phải không! Không chịu cúi đầu phải không? Được! Chị đây đích thân tới cửa—— xin lỗi!”


Hai từ cuối gần như là bị ép ra khỏi kẽ răng.


Xắn tay áo lên.


Một người phụ nữ xù lông = một tên điên…


Diệp Nhĩ một lòng chỉ nghĩ đến sau khi tìm được tên kia rồi thì nên xử lý bằng cách nào.


“Thư giãn gân cốt”, hay là ăn sống nuốt tươi?


Dù thế nào đi chăng nữa, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hành vi này là biến tướng cho việc chịu thua.


……


Truyền thông Tinh Huy, đại sảnh tầng một.


Cửa xoay người ra vào tấp nập, lễ tân nghênh đón người đến kẻ đi, cảnh tượng phồn hoa.


Tiếng phanh xe chói tai làm chấn động nhiều người xung quanh, người đẹp siêu xe đi đến bất cứ đâu cũng vô cùng bắt mắt.


Giày cao gót màu đen, nhìn từ sau ra trước, đế giày màu đỏ tươi đập vào mắt.


Mái tóc dài màu đỏ rượu phấp phới trong gió, kính râm có thiết kế khoa trương, lại thêm chiếc váy ngắn nóng bỏng, gợi lên một tràn tiếng cười lưu manh.


Rầm—–


Đóng cửa xe lại, động tác tiêu sái.


Lấy mẫu mới trong mùa hè này của PRADA, bước lên bậc thang, bóng lưng biến mất sau cánh cửa xoay.


Đám đông tản ra như chim bay tứ tán.


“Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai ạ?” Nhân viên lễ tân niềm nở tươi cười.


Người phụ nữ cực phẩm đó!


Dung mạo xinh đẹp, phẩm vị không tầm thường, trọng điểm là khí chất ngự tỷ, lập tức khiến người ta phải sùng bái.


Vừa nhìn là biết, lai lịch không nhỏ!


“Dạ Huy Nguyệt.”


“Ồ, vâng ạ, Dạ….” Giọng nói đột nhiên dừng lại, “Cô tìm Dạ tổng của chúng tôi?!”


“Có vấn đề gì sao?” Khẽ nhướng mày, khí thế mạnh mẽ.


“Vậy xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?” Cô lễ tân trở nên cảnh giác.


Từ trước đến nay Dạ tổng luôn rất biết tự kiềm chế, tuy rằng dưới trướng có vô số ngôi sao nữ, nhưng không bao giờ lộn xộn quan hệ nam nữ, chuyện này cũng không phải bí mật gì trong công ty.


Nhưng vẫn có rất nhiều phụ nữ muốn trèo lên giường của Dạ tổng, muốn trèo lên cái cây to này, để được một lần vất vả đổi lại suốt đời nhàn nhã.


Chuyện liên quan đến danh dự của công ty và Dạ tổng, cô nhất định phải kiểm tra nghiêm ngặt!


“Hẹn trước? Tôi gặp anh ấy không cần mấy thứ này. Hoặc là, cô cứ kêu anh ấy xuống đây luôn đi.”


Sự bá đạo lộ ra, cả đại sảnh bỗng trở nên yên tĩnh.


Chương 18: Nữ vương trung khuyển: Hối hận.


Lễ tân có vẻ khó xử, người phụ nữ này nhìn không giống cái loại ngu xuẩn tự mình dâng tới cửa, nhưng quy tắc không thể bỏ được, không hẹn trước, cô ấy thật sự không thể cho gặp được.


“Như vầy đi, cô gọi cho văn phòng giám đốc. Tôi họ Diệp, Diệp trong lá cây.”


Cô đến đây chỉ vì một mục đích, gặp Huy Nguyệt, chứ không phải là đến gây phiền phức, cũng không muốn làm cho mọi việc trở nên tồi tệ.


“Xin chờ một chút, tôi sẽ liên hệ với phía trên ngay lập tức.”


Diệp Nhĩ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh.


Những người chờ đợi hóng chuyện xung quanh vô cùng thất vọng, tản đi hết rồi.


Rất nhanh, cuộc gọi kết thúc.


“Thưa cô, thực xin lỗi, Dạ tổng đi công tác, không ở công ty.”


“Đi công tác?” mày nhíu lại.


“Nếu cô có số điện thoại di động riêng của Dạ tổng, tôi đề nghị cô hãy gọi trực tiếp cho anh ấy.”


“Được, cảm ơn.”


Vừa bước ra khỏi Tinh Huy, đã nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài váy đen tiến đến, xung quanh là rất nhiều vệ sĩ.


Người không biết còn tưởng rằng là chính trị gia của nước nào đó, cần được đặc công bảo vệ.


Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, gần như là đông thời đi tới cửa xoay.


Diệp Nhĩ muốn ra, đối phương muốn vào.


Ai trước ai sau, trở thành vấn đề.


Kiêu ngạo như Diệp Nhĩ tất nhiên là không có thói quen nhường đường, Hàn Lộ đang nổi tiếng cũng không có lý do gì phải khiêm tốn.


Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù đều đeo kính râm, nhưng vẫn không thể tránh khỏi – tia lửa bắn ra xung quanh.


Diệp Nhĩ giơ tay đẩy cửa ra.


Hàn Lộ đưa mắt ra hiệu, vệ sĩ áo đen tiến lên, bắt đầu đẩy về hướng ngược lại.


Nở nụ cười lạnh, Diệp Nhĩ tháo kính râm ra.


Cô đang mang một bụng tức giận, đang lo không có chỗ phát tiếc đây này.


“Cô Hàn, có thể để tôi đi trước không?”


Dịu dàng mỉm cười, khóe môi cong lên mang theo một chút kiêu ngạo bẩm sinh, đó là sự ưu nhã thong dong đã khắc vào trong xương cốt.


Những lời có phần vô lễ được cô nói ra lại trở nên thẳng thắn bộc trực.


Cách một tấm kính, Hàn Lộ coi như không nghe thấy lời này.


Nực cười! Cả Tinh Huy có ai dám cản đường cô ta? Vậy mà lại có người không biết xấu hổ muốn giành đường?


Ha ha…


Thật nực cười!


Mấy tên vệ sĩ coi thường người khác lại không ngờ được Diệp Nhĩ trông có vẻ yếu ớt, nhưng sức lực lại không hề nhỏ, hậu quả của việc không dùng đủ lực chính là để Diệp Nhĩ giành được đường, thành công đi trước.


Khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển, vẻ tà mị toả ra.


“Cảm ơn nhé~”


“Đừng lại!” Giọng nữ yêu kiều đột nhiên cất cao, “Cô có biết tôi là ai không?!”


Quay đầu nhìn lại, nụ cười của Diệp Nhĩ vẫn không thay đổi, “Hàn Lộ, cô Hàn, một trong tứ tiểu hoa đán nội địa mới nổi.”


“Nếu đã biết, vậy mà còn dám giành với tôi?!”


Diệp Nhĩ thầm mắng một câu——- “Thứ thiểu năng!”


Trên mặt lại tỏ vẻ vô tội: “Giành? Ý của cô Hàn là sao? Sao tôi… nghe không hiểu.”


“Còn giả ngu à? Cô có dám nói bản thân không cố ý giành đường không?!”


“Đường rộng thênh thang, mỗi người đi một bên, còn cần phải giành à?”


“Cô!”


“À, chắc là cô Hàn đã quen với việc ngã xuống thảm đỏ để giành spotlight, hoặc là giành vị trí của nhân vật chính trong lễ ra mắt phim mới rồi, nên mới một câu hai câu nói ra đều là ‘giành’. Tiếc là chỗ này không phải trường quay, cũng không phải là họp báo, không cần phải nỗ lực như vậy đâu.”


Hàn Lộ tức giận, “Tôi muốn tố cáo cô tội phỉ báng!”


“Hả? Tôi phỉ báng cô Hàn? Khi nào vậy? Câu nào thế? Sao tôi lại hồ đồ rồi…”


“Cô, cô, cô!”


“Đừng tức giận, điều chỉnh nhịp thở, tốt nhất không nên trợn mắt, nếu không, vùng da quanh mắt dễ bị lão hóa lắm.”


Nghe xong, Hàn Lộ tức cũng không được, cười cũng không xong, biểu cảm trông khó coi vô cùng.


“Bớt phô trương, làm việc nhiều chút, đừng tưởng mình là công chúa, cho rằng cả thế giới đều phải nhường nhịn cô!”


Nói xong, tiêu sái rời đi.


Sắc mặt Han Lộ tái mét, trút hết giận dữ lên người vệ sĩ của mình.


Đấu khẩu một hồi, cục tức trong bụng cũng tiêu bớt, Diệp Nhĩ ngồi vào ghế lái, khóe môi nhếch lên đắc thắng.


Ánh mắt nhìn vào điện thoại.


Có nên chủ động liên lạc với anh ấy không?


Xoắn xuýt hồi lâu, đến cuối vẫn là không có cái dũng khí đó, lái xe về công ty.


Leane ngạc nhiên, “Sao, sao lại quay lại rồi?”


Diệp Nhĩ không để tâm đi về phía văn phòng.


“Kêu rất cả những người của bộ phận nhà máy đến phòng họp, làm nhanh đi.”


Leane thở dài.


Dạ tổng, xin anh mau chóng trở lại đi, tất cả cô gái của công ty đều trông chờ vào anh hết đó!


Huhu!


Bận bịu đến khi chạng vạng, sau khi xem hết mấy tập tài liệu, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ đến số bảy.


Khẽ thở dài, ném bút, tựa lưng vào ghế.


Đưa tay xoa xoa thái dương, sự mệt mỏi như thủy triều ập đến.


Nhấc máy lên, gọi cho một số.


“Nhất Nhất, đang làm gì vậy?”


“Tập đàn với Đôn Đôn.”


“Chậc chậc, hiện tại em càng ngày càng tao nhã rồi nhỉ.”


“Làm cho có, giả bộ xíu thôi ấy mà.”


“Bớt bớt lại đi!”


“Hôm nay sao lại nhớ tới em mà gọi cho em vậy? Xem ra, là có chuyện rồi….”


“Ra uống vài ly không?”


“Được, gặp nhau ở đâu?”


“Một quán bar mới mở trên phố Bách Ngu, đã đặt phòng riêng rồi.”


“OK!”


“Ba mươi phút nữa đến.”


Dạ Cô Tinh đứng dậy, xoa xoa đầu của con trai, “Đôn Đôn à, mẹ có việc, con có thể tự chơi được không?”


“Dạ!”


Lên lầu, thay quần áo, vừa hay gặp được An Tuyển Hoàng từ phòng làm việc đi ra.


“Đi đâu vậy?”


Khoác áo khoác, xách túi đi xuống lầu, “Có vẻ chị hai đang buồn, em đi an ủi chị ấy.”


“Quán bar à?”


An Tuyển Hoàng đúng là có sự hiểu biết nhất định về Diệp Nhĩ.


Cô dang tay ra, nhún vai bất lực.


Ngụ ý là, em không muốn đi, nhưng em không còn cách nào khác.


Cánh tay dài vươn ra, kéo người ôm vào trong lòng: “Uống ít chút, nghe chưa?”


Đôi mắt đen sâu thẳm hơi loé lên, “Còn nữa, về sớm chút, đứng khiến anh phải tự mình đi bắt người.”


“Sợ em uống say à?” Dạ Cô Tinh chớp mắt.


“Có say thì cũng chỉ được say cho mỗi anh nhìn.”


“Bá đạo!” Hờn giận cười lên, quyến rũ vô biên.


Mang khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, Dạ Cô Tinh trang bị đầy đủ, đi theo người phục vụ, đi qua đại sảnh chướng khí mù mịt, tiến vào phòng riêng.


Đóng cửa lại, ngăn cách mọi ồn ào ở bên ngoài.


“Tới rồi à?” Diệp Nhĩ cầm cái ly đế cao trong tay, chậm rãi lắc, cởi hai cúc áo ở cổ áo, tay áo kéo hờ, áo khoác âu phục vắt trên tay vịn ghế sô pha, tóc dài xoã tung, trang nhã không sao tả xiết.


Cởi áo khoác, mũ và khẩu trang ra, lấy một cái ly sạch, Dạ Cô Tinh rất tự giác mà rót đầy cho mình.


“Thật đúng là không khách sáo miếng nào cả.” Diệp Nhĩ liếc nhìn cô.


“Không phải chị kêu em qua đây uống rượu à? Thuận theo ý muốn của chị, vậy mà chị lại nói ngược lại em, vô lương tâm!”


“An Tuyển Hoàng cho phép em uống à?”


“Anh ấy cũng đâu có ở đây.” Đảo mắt, ghé sát miệng ly vào mũi, khẽ ngửi.


“Đây là em đang biết tội mà còn gây án, không sợ bị xử trảm à?”


“Anh ấy dám!”


“Chậc chậc, cánh cứng cáp rồi~”


“Hừ! Có bao giờ mềm đâu!”


Diệp Nhĩ xùy một tiếng, “Em cứ chém tiếp đi!”


“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chị với Huy Nguyệt sao vậy?”


Diệp Nhĩ không kịp đề phòng bị hỏi một câu như vậy, nụ cười cứng đờ trên môi, cả người trở nên ủ dột.


“Tình hình không tốt rồi?” Dạ Cô Tinh lắc đầu, “Em nói mà, làm sao mà chị lại tốt bụng mời em uống rượu chứ…”


Diệp Nhĩ trầm mặc, hồi lâu sau mới nói, chỉ là giọng nói phát ra lại rất nhỏ.


“Bọn chị…. cãi nhau rồi.”


“Gì?!”


“Hình như em rất ngạc nhiên thì phải?” Diệp Nhĩ trợn mắt, vẻ mặt phiền muộn.


“Thằng nhóc Huy Nguyệt kia hận không thể nâng niu chị như bảo vật ấy, sao có thể cãi nhau được? Đừng đùa nữa…”


Diệp Nhĩ sửng sốt, ánh mắt ngẩn ra.


Nâng niu như bảo vật..


Nhớ lại những lần anh nhường nhịn và dung túng cô, yêu nhau một năm, không phải là chưa từng cãi nhau, chỉ là trước khi cô xin lỗi thì anh đã chủ động nhận thua rồi.


Biết được anh sẽ luôn bao dung cho mình, nên càng ngày càng không kiêng nể gì cả, Diệp Nhĩ đột nhiên muốn tát cho bản thân một bạt tai thật mạnh.


“Tình yêu, vốn là thứ không bao giờ bình đẳng, ai yêu nhiều hơn thì đã định là sẽ mất đi quyền chủ động, Huy Nguyệt đối với chị vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, lo được lo mất.”


Sắc mặt Dạ Cô Tinh bình tĩnh.


Cô đã cảnh cáo riêng với đứa em trai ngốc này rồi, phải cưng chiều phụ nữ, nhưng tuyệt đối không được khúm núm trước cô ấy, nhưng mà thắng nhóc kia đâu có chịu nghe, vẫn luôn làm theo ý mình.


Đã bảo rồi, thế nào cũng phải chịu khổ thôi, đứa em trai ngốc này lại cứ không tin, chỉ coi như gió thoảng bên tai.


Giờ thì hay rồi…


“Chị hai, không phải là em giúp Huy Nguyệt đâu, chị đối xử với thằng bé luôn không công bằng!”


Người phụ nữ bị sét đánh.


Không công bằng ư?


Diệp Nhĩ lắc đầu, môi run lên, vô thức phủ nhận, “Chị không có.”


“Chị đối với thằng bứes luôn luôn mang theo sự kiêu ngạo của bản thân, không chịu mềm mỏng, không cúi đầu, còn ngoan cố giữ lấy ba mẫu đất trước mặt, không cho thằng bé có cơ hội đến gần.”


Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, Dạ Cô Tinh tiếp tục nói, “Hai người là người yêu của nhau, sau này có thể sẽ trở thành vợ chồng. Với tư cách là nửa kia, chị phải học cách dùng sự mềm mại của phụ nữ để gần gũi, để kết nối trái tim của nhau. Không ai muốn sau khi tan làm về nhà còn phải đối mặt với một người vợ gây rối vô cớ cả. Trên đời này, không có ai tự nhiên đối xử tốt với ai; cũng không có ai có thể mãi mãi bao dung một ai đó.”


“Tình cảm cần phải bảo vệ, hôn nhân cần phải vun vén. Chị hai, em không phải là đang nói giúp em trai của mình, em thật lòng mong hai người có thể tu thành chính quả, bên nhau tới bạc đầu.”


“Nhất Nhất, chị hiểu rồi… xin lỗi…”


Cô bật khóc.


Nhớ đến những điểm tốt của Huy Nguyệt, lại so sánh với thái độ của mình, mắt mũi của Diệp Nhĩ đều cảm thấy cay xè, cảm giác tội lỗi áy náy ùn ùn kéo đến.


“Nhất Nhất, xin lỗi… đều tại chị, đã không tin tưởng anh ấy, giấu giếm con người thật của bản thân… cũng không chịu từ bỏ mặt mũi để đi giải thích với anh ấy…”


Dạ Cô Tinh thở dài.


“Mềm mỏng không có nghĩa là nhận thua, hai người yêu nhau thật sự không cần phải so đo quá nhiều.”


“Bây giờ chị biết rồi. Nhưng…” Nói một hồi, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má, “Chị không tìm thấy anh ấy, anh ấy cũng không gọi điện thoại cho chị… có phải là anh ấy đã chán ghét chị rồi không?”


Một nỗi sợ hãi thắt chặt trái tim, gần như nghẹt thở.


Rượu vang đã vào trong cơ thể, giờ này phút này, cô chỉ có thể dùng rượu để làm tê liệt chính mình.


Không có ai bao dung cho ai mãi mãi…


Nghĩ lại những gì Dạ Cô Tinh vừa nói lúc nãy, cô lại rơi vào trong bóng tối của sự sợ hãi, không cách nào thoát ra.


“Nó không gọi điện thoại cho chị thì chị gọi điện thoại cho nó đi! Nếu núi không tìm tới ta thì ta đi tìm núi, sẽ luôn có cách cứu vãn mà.”


Đôi mắt lập tức sáng ngời, tựa như trong bóng đêm đen kịt lại bỗng nhiên nhìn thấy một vầng sáng chiếu soi.


Diệp Nhĩ lấy điện thoại ra, bấm dãy số mà bản thân ngày ngày nhớ nhung.


“Alo…”


Hai tay Diệp Nhĩ run lên, nước mắt lưng tròng.


Giọng nói quen thuộc, có thể tưởng tượng được người đàn ông ở đầu dây bên kia đang làm gì.


Rõ ràng chỉ mới có ba bốn ngày trôi qua, mà cô lại thấy như đã trải qua cả mùa thu, ngày đông lạnh lẽo đến phát run.


Diệp Nhĩ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ mất đi Huy Nguyệt.


Hóa ra, quen với việc một người đối xử tốt với mình, thật sự sẽ bị nghiện.


Thậm chí không thể tưởng tượng được, những ngày không có người đó thì sẽ sống như thế nào…


Dạ Huy Nguyệt cau mày, ánh mắt dời từ tập tài liệu sang màn hình điện thoại.


Một giây sau, mừng rỡ như điên.


Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh là như thế nào, lần đầu tiên anh đã tự mình lĩnh hội được.


Vì thời khắc này, tất cả sự chờ đợi đều xứng đáng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK