Ngày hôm sau, khi bức ảnh được chỉnh sửa và xuất hiện ở poster quảng cáo trên Facebook và Weibo của Cohen, người hâm mộ đã sững sờ một giây, sau đó bật chế độ ‘liếm màn hình’ điên cuồng.
Bầu trời phía xa bí ẩn và bao la, những tia chớp xé tan từng lớp mây đen nối liền trên mặt đất.
Hai gương mặt không một góc chết, một tà mị, một quyến rũ.
Người tà mị có một đôi mắt lãnh đạm, nhưng khó có thể che giấu đi tia kinh ngạc trong ánh mắt; người quyến rũ mỉm cười mê hoặc, đôi môi đỏ tươi giống như hoa mạn đà la nở rộ trong địa ngục, máu tươi rực rỡ quỷ lệ.
Toàn bộ tấm poster, chắc chắn điều bắt mắt nhất là điếu thuốc đang cuộn tròn và cháy dở giữa những ngón tay trắng nõn của người phụ nữ.
Khi vòng khói từ từ bốc lên và lan rộng, có vẻ như toàn bộ tấm poster được bao phủ trong một màn sương mù, bí ẩn và hấp dẫn.
Johnstone là người lai Ấn Độ – Đức, mang dáng người đậm đặc trưng của người phương Tây, gương mặt nam tính và uy nghiêm cùng mái tóc gọn gàng không phân biệt được là nam hay nữ.
Theo lý thuyết, khuôn mặt Châu Á đặc trưng của Dạ Cô Tinh không thể nổi trội so vớ sống mũi cao và hốc mắt sâu đặc trưng của Samnor, trái lại, dưới sự tương phản mạnh, rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng “thua chị kém em”.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Fan hâm mộ lần đầu phát hiện ra nữ thần của bọn họ lại có góc nghiêng tinh xảo như vậy!
Đúng vậy, chính là tinh xảo.
Đường viền trước đầy đặn, và đường vòng cung kéo dài đến sống mũi để có một kết thúc hoàn hảo. Khác với sống mũi thấp của người châu Á, sống mũi của nữ thần giống với người phương Tây hơn, có độ cong tròn rõ nét nhưng không tạo cho người nhìn cảm giác đột ngột mà rất mượt mà, tự nhiên.
Khóe môi gợi lên bởi nét quyến rũ xấu xa được tô bằng một lớp son đỏ dầy, và những đường kẻ màu đen phác thảo hình dạng của đôi môi, không những không lộ ra vẻ nghệ thuật, mà còn diễn giải sự hoang dã một cách sống động.
Về mặt tinh xảo, Dạ Cô Tinh không hề thua Johnstone!
“Con gái? Đây là con gái nhà chúng ta, phải không?”
“Lầu trên bị khùng rùi he? Nữ thần! Người xinh đẹp đến nỗi ta muốn khóc, người có biết không?”
“Hu hu hu ——bổn thiếu gia này khóc rồi này!”
“Mẹ ta ơi! Người đẹp như vậy, thế này là muốn tiểu gia tinh tẫn nhân vong sao?!”
“Hứ, đồng chí lầu trên ơi, kiếm cái khóa đóng cái miệng vào đi bạn ê, muốn nude thì chạy ra chỗ khác chơi nha, ở đây toàn các chị em xinh đẹp tâm hồn mong manh thôi đó.”
“Con gái của chúng ta đẹp quá đi, có thật là đẹp đến thế không?”
“Nhà tôi — đây là của nhà tôi!”
“Nè nè, bác lầu trên, đồ không biết xấu hổ! Con gái rõ ràng là của tôi! Của tôi! Của tôi! Chuyện quan trọng phải nói ba lần (cười)…”
“Ulatroi! Tui là gái thẳng, nhưng mà tui muốn cong gùiiiiii…”
“Tui cũng cong rùi!”
“Cong rồi, cong rồi!”
…
Đội hình mấy trăm dòng xếp ngay ngắn, nguy nga.
Dạ Cô Tinh ngay lập tức share lại bài đăng của của Cohen trên Weibo với một câu hỏi dí dỏm——
Đẹp trai hay ngầu?
Fan hâm mộ cấp tốc di chuyển trận địa của họ, nhảy từ Weibo của Cohen sang nhà của nữ thần.
“Vừa đẹp vừa ngầu!”
“Áp đảo Samnor, con gái nhà chúng ta là số 1”
“Nữ thần, cho dù chị là nam hay nữ, em đều muốn gả”
“Chưa từng thấy ai đẹp như vậy, ngầu như vậy, nữ thần của tui là nhất.”
“Châc chậc chậc… Johnstone! ‘Nam’ tài tử Hollywood thế mà bị nữ thần nhà mình đè bẹp? Ulatroi! Còn có gì kích thích bằng không?”
“1 chiếc hủ nữ đi ngang qua đây~”
“2 chiếc hủ nữ đi ngang qua đây~”
“3 chiếc hủ nữ đi ngang qua đây~”
Chỉ vì một bức ảnh như vậy, sức hot trên Weibo của Áo Tím đã tăng lên, và tốc độ hút fan điên cuồng khiến mọi người trong làng giải trí đều phải ghen tị. Mặc dù, hầu hết họ đều là fan hủ nữ…
Vì để tuyên truyền sớm cho bộ phim, Johnstone đã phải đăng một tấm poster lên Facebook của mình dù cô ấy không muốn.
Là một tên tuổi lớn hàng đầu của Hollywood, sức hấp dẫn của Samnor đúng là một chữ “Ngầu” được viết hoa!
Trong vòng một giờ, hàng chục triệu lượt bình luận đã giúp quá trình tuyên truyền đạt hiệu quả đáng kể.
Người ta nói Samnor đẹp trai và ngầu như thế nào. Không chỉ hạ gục rất nhiều trai gái mà ngay cả các bà cô cũng không tha. Xét cho cùng, đất nước Mỹ luôn cởi mở, giải trí là trên hết, theo đuổi minh tinh là ‘môn thể thao quốc gia’, bất kể tầng lớp, độ tuổi, giới tính!
Đặc biệt, ngoại hình giống với cả nam lẫn nữ, phù hợp với mọi lứa tuổi của Johnstone, nếu còn không nổi tiếng thì quả là vô lý.
Nhưng ngay sau đó, fan hâm mộ ở Mỹ đã nhanh trí phát hiện ra vấn đề.
Tại sao trên trang Facebook của Samnor lại thiếu một tấm áp phích?
Cẩn thận so sánh, và sau đó—
FUCK! Người phụ nữ này là ai?!
MyGod! Nói cho tôi biết, đây là thật hay giả…
Biểu của Samnor thật tốt…
Aaaaa! Nữ vương công! Là ai là ai? Cầu giải đáp!
Một nhóm người đã bắn phá phần bình luận trên Facebook của Cohen.
Buổi chiều, Hiệp hội Điện ảnh Quốc gia Mỹ, MPAA đã có động thái trước tin tức này, họ lập tức đăng một tấm poster của bộ phim Rose & Lion trên bảng tin phim NewBlood tại trụ sở chính ở California. Nó đứng đầu trong danh sách 50 phim được mong đợi nhất vào cuối năm nay.
Thật trùng hợp, tấm poster được sử dụng là tấm đã bị Samnor gỡ bỏ!
Trong thời gian này, ai cũng tò mò về nữ minh tinh vượt mặt siêu sao Hollywood Trần Sam Noãn về cả khí thế lẫn độ manly.
Bạn biết đấy, Johnstone đã được Tạp chí Time bình chọn là “Người phụ nữ hấp dẫn nhất” năm 2019. Đồng thời, cô ấy đã xuất sắc lọt vào top 3 trong chuyên mục “Người đàn ông hấp dẫn”!
Vì vậy, năm đó, Samnor đã trở thành người thắng lớn nhất, thanh thế lừng lẫy.
Hiện giờ, người mà được cả nước Mỹ công nhận là người phụ nữ còn nam tính hơn cả đàn ông, ấy thế mà giờ lại bị một người phụ nữ khác manly hơn đùa giỡn.
Nhìn động tác giữ cằm kia,cái cằm quyến rũ người đàn ông, chẳng trách Samnor lại có đôi mắt mê đắm tới vậy.
May mắn thay, không đợi mọi người nghi ngờ quá lâu, danh sách các diễn viên được MPAA tag tên ở cuối tấm poster có -Athena Dạ!
Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh xuất hiện trước mắt khán giả của nước Mỹ dưới cái tên Athena.
Trước đây, khi quay quảng cáo Trà Liễm của Chanel, dù có phát sóng ở Châu Âu, nhưng cô không dùng tên tiếng Anh mà dùng tên tiếng Trung của mình.
Do đó, cô có rất nhiều danh hiệu ở Châu Âu——
Người Pháp gọi cô là “Hoa trà thơm”.
Người Anh gọi cô là “Tea-ling girl”.
Người Ý đã trực tiếp gọi cô là “Chanel Elf”.
Nhưng không có quốc gia nào có thể nói chính xác tên của cô- Dạ Cô Tinh! Dù ba chữ này cũng không tính là khó trong phát âm trong tiếng Trung.
Hiện tại cô muốn bước chân ra quốc tế, tên tiếng Trung của cô cũng không thông dụng lắm.
Trước đây, cô không muốn sử dụng tên tiếng Anh vì cô nghĩ nó không cần thiết cho một quảng cáo, hiện tại, là một bộ phim hướng tới giải Oscar cho thị trường Bắc Mỹ.
Suy cho cùng thì cơ hội như vậy là rất hiếm.
Do đó, vào lúc 8 giờ tối, ở Mỹ là 7 giờ sáng, “Facebook” và “Twitter” của Athena Dạ sẽ được đăng ký cùng một lúc. Tất nhiên, cô không cần tự làm việc đó, một đoàn đội chuyên nghiệp của Studio Tinh Huy sẽ lo liệu việc này, bản thân cô chỉ cần chịu trách nhiệm cập nhật Weibo.
Theo thống kê, cùng ngày đã có gần 300 người hâm mộ bấm theo dõi, hầu hết đều để lại tin nhắn hỏi thăm mối quan hệ của cô và Sa, còn lại đều là bình luận chung chung.
Đối với hiệu ứng do một tấm poster gây ra, cùng với sự nổi tiếng của Johnstone ở Bắc Mỹ, mọi thứ không tệ cũng không tốt là mấy.
Xét cho cùng, ở một đất nước phát triển, nơi nền công nghiệp giải trí ngày càng hoàn thiện như Mỹ, rất ít cơ hội thành công trong một sớm một chiều.
Trận chiến đầu tiên có thể thu hút 300 người hâm mộ đãlà một khởi đầu tốt, tiếp theo chúng ta sẽ xem tác dụng của thời gian quảng bá phim, tuy nhiên việc cấp thiết nhất là phải hoàn thành bộ phim vào cuối năm, nếu không thì mọi chuyện sẽ đều chỉ là suy nghĩ viển vông.
Đối với ứng cử viên cho vai nam chính Capone Bernardo, Cohen chỉ định một nam diễn viên đẹp trai người Pháp tên là Leo, không nổi tiếng nhưng anh ta có tiếng tốt trong ngành này. Anh ta được biết đến trong một bộ phim Marocco có kinh phí khá eo hẹp. Cô nghe nói anh ta đã đóng cùng nữ diễn viên từng đoạt giải Oscar Kate Winslet, là một diễn viên thuộc phái thực lực, nhưng không được nhiều người biết đến.
Không ai biết lý do, và thái độ của giới truyền thông châu Âu đối với anh ta cũng ở trạng thái thờ ơ, không được lên trang nhất, bìa tạp chí gì cả, không đủ quảng cáo và không được nhiều người biết đến.
Có cảm giác như anh ta bị giới giải trí châu Âu phong sát.
Khi Dạ Cô Tinh nhận bức ảnh từ Cohen, cô phát hiện rằng đôi mắt của người đàn ông này rất đẹp, phải công nhận rằng người đàn ông này rất đẹp trai, phong độ, nam tính và mạnh mẽ, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi thì chắc chắn anh ta là ứng cử viên xuất sắc nhất cho vai Capone
“Anh ta có một chút rắc rối ở châu Âu, và anh ta cần thời gian để giải quyết. Sau khi quay xong cảnh hành động giữa cô và Johnstone, sẽ có thể gặp nhau khi quay ở Nội Mông.”
Dạ Cô Tinh nhún vai, với vai trò một nhà đầu tư cô tỏ ra không hề phản đối!
…
“Máy số 3, sẵn sàng! Máy số 1 nằm trên đường cong, máy số 2 trên đường thẳng!”
“Các bộ phận vào vị trí—”
“Cảnh 17 của Rose & Lion, Ready, go!”
Cohen hô bắt đầu, camera trên đường cong được hai người đẩy từ phía sau và nhanh chóng trượt ngang đường chạy, tạo thành chuyển động giống như vòng cung, lần lượt đưa khuôn mặt của Rose và Alice đối diện nhau vào ống kính..
Cohen bước tới để kiểm tra, gật đầu, đi qua, đường cong đã được sơ tán, đường thẳng đã sẵn sàng, và đang chạy.
“Lại là cô?” Rose nhướng mày, môi đỏ mọng khẽ câu, một chiếc quần bó màu đen ôm lấy dáng người tinh xảo của cô, trong bóng tối, cô giống như một bóng ma, độc nhất vô nhị.
“Mạng của Smith, chỉ có tôi mới có thể lấy.” Alice lạnh giọng nói, đều là trang phục màu đen, đôi đồng tử màu nâu sắc bén như chim ưng.
“Cô quá tự tin rồi!”
“Rose, thừa nhận đi, cô sẽ không bao giờ thắng được tôi!” Khẩu súng đen đã được lên đạn.
Không chịu thua kém, Dạ Cố Tinh giơ súng nhắm với tốc độ gần như cùng lúc, “Cô có chắc muốn ở đây không?” Cô cười đầy tự tin.
Tổ chức A giao cho Rose nhiệm vụ ám sát ông trùm dầu mỏ Smith, đây là mệnh lệnh cuối cùng trong năm, tức là sau khi kết thúc nhiệm vụ, cô có thể bắt đầu kỳ nghỉ nửa năm của mình. Vì vậy, dù phải cố gắng hết sức, cô cũng không thể để Alice làm hỏng nhiệm vụ của mình!
“Chúng ta cứ hành động theo cách của riêng mình, không can thiệp vào nhau, thắng thua phụ thuộc vào khả năng của bản thân”, Alice đề xuất.
“Được thôi!”
Máy quay tiến lên để đóng băng hoàn hảo nụ cười kỳ lạ và quyến rũ trên môi Dạ Cô Tinh.
“Cắt.”
Dạ Cô Tinh thả lỏng người và ném khẩu súng vào tay nhân viên đạo cụ.
“Hey! Baby…” May mà bắt được, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Hai ngón tay áp sát vào nhau, đặt trên trán rồi vẫy lên, làm động tác chào, Dạ Cô Tinh tiếp tục bước đi, “Anh bạn, vất vả rồi.”
Người làm đạo cụ nhún vai, “Well…”
Để thuận tiện với cảnh quay tiếp theo ở Nội Mông, Cohen tạm thời đặt địa điểm quay ở Bắc Kinh. Thứ nhất, như vậy Dạ Cô Tinh sẽ sắp xếp lịch trình thuận tiện thuận tiện hơn; thứ hai, Johnstone cũng có nhận làm đại diện cho một thương hiệu áo khoác cao cấp ở Đại lục.
Mặc dù địa điểm quay phim được đặt ở Trung Quốc, nhưng đội ngũ làm việc đều do chính Cohen đưa tới, nói cách khác, ngoại trừ Dạ Cô Tinh và Trương Á, những người còn lại trong đoàn đều là người nước ngoài.
Xét cho cùng, đây là phim dành cho thị trường Bắc Mỹ, Trung Hoa chỉ xuất hiện như một yếu tố của phim. Mọi thứ phải tuân theo thông số kỹ thuật phim của Mỹ.
Ngoài ra, Dạ Cô Tinh được yêu cầu, tất cả các câu thoại của cô chỉ được dùng tiếng Anh.
Học bá Bắc Đại, nên khẩu ngữ cũng rất trôi chảy.
Lúc này, Johnstone cũng phải nhìn cô với cặp mắt khác.
Sau năm năm đóng phim, cô ta cũng đã từng làm việc với các ngôi sao Trung Quốc, cả nam lẫn nữ, nhưng trình độ nói tiếng Anh của họ thật sự không được tốt, tổng quan thì vẫn có thể hiểu được, nhưng cô ta không thích làm việc cùng những người phụ nữ đó!
Vì vậy, ấn tượng của cô ấy đối với nữ diễn viên Hoa ngữ cũng không tốt.
Nếu Dạ Cô Tinh không khơi dậy hứng thú của cô ấy, thì cho dù Cohen có quỳ xuống trước mặt cô ấy van xin, cô ấy cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Cốt truyện không tệ, nhưng vai phụ…
Cuối cùng, cô ấy đã đồng ý, khi biết tin này, người đại diện của cô ấy cũng rất ngạc nhiên.
Johnstone rất hí hửng.
Cô gái thú vị, tất nhiên cần phải có kiên nhẫn…
Cohen xem lại đoạn phát lại và gật đầu, “OK! Hôm nay đến đây thôi, bữa tối hôm nay tôi mời.”
Cả đám đông hò reo, Dạ Cô Tinh từ chối rồi đi tới phòng thay đồ, theo sau là Trương Á.
“Ui —” Đột nhiên, có người nào đó kéo tóc lại, Trương Á quay đầu lại, vừa định chửi thề, khuôn mặt tuấn tú đến mức không thể tin được đang ở trước mặt, lập tức biến thành một con cừu nhỏ hiền lành.
“Sa, Samnor…” Mẹ ơi! Siêu sao quốc tế, người nổi tiếng Hollywood! Đẹp trai chết người, choáng váng…
Hai má Trương Á ửng hồng, ánh mắt gợn sóng, biểu hiện giống hệt mấy cô gái nhỏ được nhìn thấy thần tượng.
“Em tên gì?” Giọng nói trầm ấm như cười mà như không cười, làm lòng người ngơ ngẩn.
Trong sáu tháng kể từ khi Dạ Cô Tinh rời Bắc Kinh, Trương Á chưa bao giờ được nhàn rỗi như vậy, không những thi được chứng chỉ văn hóa kinh tế, còn đi học thêm lớp tiếng Anh, nên đoạn đối thoại đơn giản này cũng không làm khó được cô ấy.
“Sarah!” Tên tiếng Anh do giáo viên đặt cho Trương Á thực sự đã lần đầu tiên được sử dụng vào dịp này.
Lúc đầu, cô ấy còn đang thắc mắc, Dạ Huy Nguyệt cứ bắt cô ấy luyện tiếng Anh để làm gì, giờ thì Trương Á đã hiểu được tác dụng rồi…
“Em đi theo cô ấy bao lâu rồi?”
“Cô ấy?”
“Athena.”
“Gần một năm ạ.”
Johnstone cau mày, “Ngắn như vậy à…”
“Không ngắn đâu. Chị Cô Tinh mới ra mắt được hơn hai năm.”
“Hai năm?” Trong đôi mắt nâu lóe lên một tia kỳ lạ, dựa theo lý thuyết, diễn xuất của Dạ Cô Tinh ít nhất cũng phải là người có kinh nghiệm năm bảy năm rồi, dù có là thiên tài cũng không thể đạt đến trình độ này!
Bản thân cô ấy chẳng phải là thiên tài sao?
Vậy, thì đúng là như thế rồi.
Người phụ nữ của An Tuyển Hoàng?
Thật là thú vị…
“Tiểu Á, quần áo.” Giọng của Dạ Cô Tinh phát ra từ phòng thay đồ.
Trương Á hoàng hồn phản mới ứng lại, “Xin lỗi, tôi đi trước nhé…”
Johnstone nhanh tay nhanh mắt, giật lấy cái túi giấy trong tay cô ấy, bỏ lại một câu, “Để tôi đưa cho cô ấy.” Rồi đi về phía phòng thay đồ.
Trương Á sửng sốt, nhìn hai bàn tay trống không của mình, sau đó nhìn cửa phòng thay đồ đang đóng.
Theo lí mà nó, việc này không nên giao cho người khác, nhưng mọi người đều là nữ và làm việc cùng nhau, thì hẳn là… không thành vấn đề, đâu nhỉ?
Johnstone bước vào phòng thay đồ, phản ứng đầu tiên của cô ấy là đóng cửa lại và khoá trái, không còn cách nào khác, đó là thói quen lâu năm nay đã trở thành bản năng.
Theo tầm mắt, cô ấy không nhìn thấy ai cả, cuối cùng cô ấy nhìn phòng thay đồ nhỏ bên kia, vô thức bước nhẹ.
Về phần tại sao lại bước nhẹ, chính cô ấy cũng không biết.
Hơi thở có chút trì trệ, không thông suốt do nhịp tim tăng nhanh.
Làm một người lén lút thực sự đã mang lại cho cô ấy một trải nghiệm khác, nhưng có một suy nghĩ vang vảng trong tâm trí cô ấy – đó là, người phụ nữ của An Tuyển Hoàng…
Cũng giống như kim cương, bản thân nó đã có giá trị, nhưng sau khi được đeo bởi hoàng tộc và gắn với chữ “cao quý”, nó còn có giá trị gấp trăm lần.
Và Dạ Cô Tinh chính là viên kim cương như vậy.
Cô ấy cao quý, xinh đẹp, đáng ngưỡng mộ, khiến người khác phải ngưỡng mộ, thưởng thức, nhưng chưa tới mức khiến người khác thèm muốn đến mức điên rồ.
Thế nhưng khi xuất hiện bên cạnh vương giả, được người quý giá nhất nắm trong tay, cô lại được bao bọc bởi một lớp bí ẩn khiến người khác muốn khám phá.
Cô vẫn là cô, nhưng lại không hoàn toàn là cô nữa.
Các nhà kinh tế học gọi đây là hiện tượng tăng giá trị thực!
Lúc này, Johnstone chính là người thợ săn tò mò, cố gắng vén bức màn bí ẩn để dò xét bí mật mà người ngoài không hề hay biết.
Cô ấy đặt tay lên nắm cửa, nhẹ nhàng xoay nó và đẩy ra tạo một khe nhỏ ra, không phát ra bất kỳ tiếng động nào trong suốt quá trình.
Trời tối, hình như chưa bật đèn, cô ấy cau mày đẩy khe hở ra rộng hơn.
Đột nhiên, vai trái bị đè nặng, toàn thân Johnstone chấn động, đột ngột quay người lại, vung tay đấm mạnh ra.
Nhưng lại bị Dạ Cô Tinh ngăn lại, nhìn cô ấy cười, “Xem ra Samnor tiếng tăm lừng lẫy lại là một kẻ hay nhìn trộm?”
Rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, Johnstone nhếch miệng cười, đôi môi hơi dày mang theo ý tứ hàm xúc, “Không phải nhìn trộm, là nhìn công khai.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày và đưa tay ra.
Cau mày nghi ngờ, ánh mắt như muốn hỏi cô có ý gì.
“Quần áo.”
“…” Đưa cho cô xong, Johnstone dựa vào tường, lấy ra một điếu thuốc, tùy tiện châm lửa.
Trong làn khói, không thể nhìn rõ biểu cảm cô ấy, nhưng động tác hít hơi khá điêu luyện và đẹp trai.
Dạ Cô Tinh liếc cô ấy một cái, sau đó lùi lại, “Đi ra ngoài hút thuốc.” Ánh mắt lạnh xuống.
“Không phải cô cũng biết hút à?” Cô ấy đưa cho cô một điếu thuốc.
“Biết hút, và hút là hai khái niệm khác nhau.” Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, cô vẫn mặc bộ quần áo đen lúc quay, bộ quần áo ôm sát vào cơ thể với vóc dáng có lồi có lõm. Ở đây chỉ có thể dùng hai chữ “mê hoặc” để diễn tả!
Johnstone hai mắt tối sầm lại, thu hồi tầm mắt, đút tay vào trong túi, “An Tuyển Hoàng cũng hút thuốc phải không?”
Dạ Cô Tinh vẫn im lặng.
“Cô cũng cùng nói chuyện với anh ta như vậy à?”
“Tôi với anh ấy ra sao, cô không cần phải bận tâm.” Nói xong cô mở cửa, “Đi thong thả, không tiễn.”
Johnstone lắc đầu nói: “Cô gái, cô thật là không đáng yêu chút nào…”
“Là đối với cô thôi.”
“Vậy là đáng yêu với An Tuyến Hoàng?”
“Cứ vài câu lại nhắc tới anh ấy, lẽ nào cô có ý đồ gì với người đàn ông của tôi?” Dạ Cô Tinh thong thả nói.
“Khụ khụ…” Cô ấy chưa hít hơi thuốc nào đã bị sặc.
Johnstone cô ta đúng là có bị điên thật, nhưng cũng không đến mức đi trêu chọc Diêm Vương.
“Tránh ra! Tôi muốn thay quần áo! Tôi không có thời gian để nói chuyện với cô.”
Bước tới cửa, Johnstone ngửa đầu phun ra một hơi khói, vẻ mặt ý cười ẩn hiện dưới sương mù, “Thật ra, tôi muốn có ý đồ với em hơn…”
“…”
Chương 40: váy đỏ quyến rũ, giận rồi
Những ngày sau đó toàn cảnh hành động, cả ngày đu người trên dây cáp, Dạ Cô Tinh cảm thấy mình mà cứ tiếp tục như thế này, hoàn toàn có thể làm người bay trong không trung.
Nói ra thì, cả kiếp trước với kiếp này, thì đây vẫn là lần đầu tiên cô đóng cảnh hành động, 360 độ không góc chết, đẹp trai không giới hạn…
Thời gian đầu Diệp Tử thường đóng phim tình cảm hay chính kịch, đều là chiếu rạp dành cho người lớn tuổi, không cần chiêu trò gì nhiều, đừng nói tới những thứ cao cấp hơn, trong đoàn phim thậm chí còn không có đạo diễn võ thuật nổi tiếng nào.
Mọi thứ là để tiết kiệm chi phí, làm sao cho rẻ, làm sao cho tiện lợi.
Sau khi trọng sinh, tác phẩm đầu tay “Bầu trời thành phố” chủ yếu là khai thác vào cảm xúc, cùng với tính cách trầm lặng, ấm áp và dễ thương của nữ chính, nên cũng chẳng thể có chuyện xuất hiện mấy cảnh đánh đấm được.
Phần đầu tiên của Yên Chi Lệ, “Đào Chi Yêu Yêu”, có một vài cảnh hành động, nhưng vì Yên Chi Lệ là yêu quái và có phép thuật, nên chỉ cần đứng tại chỗ và thực hiện động tác tay, thế là những người ở đối diện sẽ tự động ngã xuống đất.
Những phần sau là dùng kĩ xảo thêm hiệu ứng vào, tất nhiên, không cần Dạ Cô Tinh phải động tay.
Lần này, cô cuối cùng cũng có cơ hội trổ tài!
Hai ngày đầu tiên, Dạ Cô Tinh khá là hăng hái, hai mắt sáng ngời khiến Johnstone vô cùng kinh ngạc, nhưng đến ngày thứ ba, hứng thú của cô từ từ nhạt đi, hiện tại đã bảy ngày, cả người từ trong ra ngoài đều kiệt quệ.
Thời đại của Diệp Tử đã trôi qua từ lâu, thân hình cường tráng cũng không có, hiện tại Dạ Cô Tinh chăm chỉ tập yoga, nhưng các chỉ số cũng không khá hơn trước là bao.
“Cắt—” Cohen hô dừng lại, xem lại cảnh quay, để mọi người đưa cô và Johnstone xuống.
Dạ Cô Tinh xoa xoa cái cổ đau nhức, ngồi trở lại ghế, cầm bình nước Trương Á đưa tới uống một hớp, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiện giờ, cô đã đích thân trải nghiệm sự khác biệt giữa văn hóa Trung Quốc và phương Tây, và sự khác biệt này trực tiếp dẫn đến sự khác biệt trong phong cách làm việc của hai quốc gia.
Về vấn đề làm phim, các đạo diễn Trung Quốc chủ trương “làm việc chậm rãi và tỉ mỉ”, có nghĩa là yêu cầu chuẩn bị trước về địa điểm, diễn viên, đạo cụ và trang phục là cực kỳ cao. Trong lúc quay, sẽ cố gắng một lần qua luôn, nếu ba lần mà không qua, chắc chắn sẽ bị mắng, bởi vì có câu quá tam ba bận!
Nhưng các đạo diễn phương Tây thì ngược lại, chủ trương thử nghiệm và không ngại mắc sai lầm. Việc đạo diễn hô cắt là chuyện thường, có lẽ do diễn xuất của diễn viên có vấn đề, hoặc do lỗi dàn dựng, hoặc tệ hơn là do lỗi của chính đạo diễn, nhưng không sao cả. Tuy nhiên, đoạn phim này vẫn sẽ phải quay lại, cho đến khi đạo diễn hài lòng mới thôi.
Những người hiếm khi bị đạo diễn kêu cắt như Dạ Cô Tinh, ấy vậy mà đã bị Cohen hô cắt không dưới mười lần.
Lần đầu là Cohen quên bật nguồn camera, lần thứ hai là cậu bé mắt xanh quên bật màn phản quang…
Cường độ quay rất cao, nên mọi người rất mệt mỏi.
Johnstone và đội ngũ đạo diễn dường như đã quen với nhịp điệu này, cũng không có gì phàn nàn, nhưng Dạ Cô Tinh thì khác. Lần đầu tiên cô hợp tác với Hollywood, được coi là theo kịp xu hướng tiên tiến của ngành công nghiệp điện ảnh quốc tế, nhưng xét cho cùng, cô vẫn là một người mới và không thể tránh khỏi việc khó thích nghi.
Một đôi bàn tay to đang vươn về phía cô, đột nhiên cô mở to mắt, ánh sắc bén.
Động tác của Johnstone cứng đờ trong không khí, trong một giây tiếp theo, cô ấy thoải mái thu tay lại, giống như không muốn làm gì cả.
Bàn tay đấy có ý định vươn về phía vai của Dạ Cô Tinh.
“Buồn ngủ à?” Tiếng lách cách của bật lửa, mùi thuốc lá nồng nặc.
Dạ Cô Tinh cau mày.
Nghĩ đến câu “Biết hút, và hút là hai khái niệm”, Johnstone trong tiềm thức rời đi, không biết là vô tình hay cố ý, chọn một vị trí xuôi gió, khói thuốc không thể bay đến chỗ Dạ Cô Tinh.
“Tôi thấy cô có vẻ rất mệt.” Cô ấy phà ra một hơi khói và chậm rãi nói.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Chẳng lẽ cô không mệt?”
“Chỉ cần có nó.” Đầu ngón tay Johnstone lướt qua, lắc nhẹ điếu thuốc, động tác bình thường rất thành thạo, như đã làm ngàn lần như vậy, “Thì sẽ không mệt.”
Về vấn đề này, Dạ Cô Tinh từ chối cho ý kiến.
Giới giải trí này chịu áp lực rất lớn, không phải ai cũng giống như cô.
Không hơn không kém, chỉ mười phút sau khi điếu thuốc giữa hai ngón tay Johnstone cháy hết, Cohen ngồi trước màn hình điều khiển và bắt đầu hô mọi người sẵn sàng.
Chuyên viên trang điểm sửa sang lại, chuyên viên hỗ trợ kiểm tra đồ đạc, kỹ thuật viên kiểm tra dây cáp. Một số trợ lý đạo diễn đã vào vị trí, đứng sau máy quay số 1, 2, 3, 4 và 5, sẵn sàng quay bất cứ lúc nào.
Trong cảnh tiếp theo, sau khi Alice ám sát Smith thành công, cô gặp Rose trên một con đường hẹp trên tòa tháp xoắn ốc cao 610 mét ở Mỹ.
Tất nhiên, đoàn làm phim không thể thực sự đến Chicago Spire để quay hiện trường, mà chỉ có thể dựa vào hiệu ứng đặc biệt của tổ hậu kỳ chèn thêm cảnh vào.
Tuy nhiên, cảnh nhảy và đánh nhau vẫn cần người thật đóng mới có thể hoàn thành.
Trước đó, đạo diễn hành động đã trao đổi chi tiết với hai người, Dạ Cô Tinh và Johnstone cũng đã thực hiện từng động tác một. Không yêu cầu về tốc độ, nhưng mỗi hành động phải chuẩn!
Dạ Cô Tinh đã có một số nền tảng ban đầu, cộng với việc tập luyện yoga, cơ thể cô rất dẻo dai, động tác hoàn hảo.
Johnstone đã đóng rất nhiều phim hành động bom tấn, luyện tập thành thạo, và mỗi động tác đều bộc lộ năng lượng rõ ràng và gọn gàng, thực sự trông giống như một bậc thầy võ thuật.
“Tất cả máy quay, ready, go!”
Có tiếng gõ ván vang lên, toàn trường lặng đi trong giây lát, dưới máy quay, hai người lập tức tiến vào trạng thái.
Trên đỉnh tháp xoắn ốc, gió bay phất phới, đứng trên đầu gió, quan sát Chicago về đêm, bóng lưng Alice hững hờ, lạnh lùng.
Dưới ánh đèn chiếu ra đường nét sâu thẳm không phân biệt được nam nữ, sống mũi cao lấp ló một cái bóng nhỏ trên khuôn mặt.
Bí ẩn và hoang vắng.
Khi máy quay tiến lên, lông mày của người phụ nữ khẽ nhúc nhích. Một giây tiếp theo, cô lạnh lùng nói: “Ai?”
Trong bóng tối, một người chậm rãi bước ra, Dạ Cô Tinh bước vào, máy quay thứ hai và máy quay thứ 3 đồng thời chuyển sang.
Chiếc váy đỏ quyến rũ, được thiết kế bó sát tôn lên những đường nét lồi lõm của người phụ nữ, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực đầy đặn, một đôi chân thẳng tắp thon thả, trắng như tuyết, không một khuyết điểm.
Ngay cả Cohen đang ngồi trước màn hình cũng không kìm được mà đứng thẳng người, nghiêng người về phía màn hình, hầu kết khẽ động, và anh ta âm thầm nuốt nước bọt.
Những người khác thở gấp, bản năng trong cơ thể đang trào dâng.
Không phải những người này dâm đãng, dù sao đều là đàn ông bình thường, đây là phản ứng theo bản năng của cơ thể, nếu không có chút phản ứng nào thì đó mới là có vấn đề.
Ngoài ra, Mỹ là một đất nước luôn có lối sống rất thoáng, ra đường tìm kiếm tình một đêm đã là chuyện thường tình, chứ đừng nói gì là ngắm nhìn mỹ nữ.
Mái tóc dài tung bay trong gió lộng, đôi môi đỏ mọng duyên dáng, tiếng giày cao gót chạm đất, dần dần đến gần.
Quay người, đột ngột chĩa súng vào người đang đi tới, “Rose?” Trong mắt Alice hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó đã chìm trong ngưng tụ.
Làn da mềm mại, cổ tay trắng nõn gần như hoà với ánh đèn neon, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ——
“Chúc mừng! Giết được Smith, cô thắng.” Trong mắt Rose hiện lên một tia u sầu, lại bị một đôi mắt lạnh lùng bắt lấy.
Alice cau mày: “Lẽ ra cô nên sớm nhận thua.” Vẫn lạnh lùng như mọi khi, có một tâm trạng không thể giải thích được đang lên men.
“Tôi có nợ tiền cô không?”
“…”
“Hay là nợ cô mạng?” Rose nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Một dấu vết nghi ngờ lướt qua mắt Alice, nhưng bản năng mách bảo cô rằng mình phải rời đi, nhất định phải rời đi, nếu còn chần chừ sẽ có biến.
Rose tiến lên vài bước đuổi kịp, chặn phía trước, vươn tay ngăn cản người đó, đồng thời máy quay 1 và máy quay 4 đi qua.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Cô cười, đôi môi đỏ bừng.
“Không có.”
“Vậy tại sao cô lại luôn gây khó dễ và nhằm vào tôi?” Ánh mắt chuyển động, “Đừng nói là cô đố kị nhé, sát thủ át chủ bài của tổ chức A.” Nói từng từ, với nụ cười quyến rũ trên môi.
Alice lạnh lùng liếc nhìn cô, “Tránh ra!” Với một sự tức giận không dễ nhận ra.
Tốt lắm, chỉ sợ cô không tức giận!
Tiến lên hai bước, Rose đã đứng ở trước mặt cô ấy, đuôi mắt khẽ nhếch lên, “Tôi đẹp không?”
Alice sửng sốt, “Cút…”
“Xuỵt!” Ngón trỏ chạm vào môi trên, trên đốt ngón tay in lên một vết đỏ sậm, đôi mắt sáng ngời mê người, lưu luyến không rời.
“Cô muốn làm gì?” Nhưng không còn lạnh lùng như trước nữa, hô hấp hỗn loạn, ý loạn tình mê.
“Thật ra, chúng ta, vốn không nên như vậy…” Cô cúi người lại gần, mỉm cười, ngã vào vòng tay của cô ấy, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, đôi hàng mi rung động.
Alice tim đập nhanh, đôi mắt đục ngầu.
Dạ Cô Tinh đã phải thừa nhận rằng, Johnstone khác với những nữ diễn viên thích khoe vóc dáng khoe mặt khác, cô ấy là một người thuộc phái thực lực.
Sự thờ ơ và mâu thuẫn của Alice được diễn giải một cách sinh động, kiểu lạnh lùng sâu đến tận xương tủy, nhưng lại có tình yêu duy nhất đối với hoa hồng, khiến người ta phải ghé mắt.
Lạnh lùng, không hẳn là tàn nhẫn; nhẹ nhàng, không hẳn là vô tình.
Đối với Alice, trong trái tim côấy, bông hồng này rất khác biệt.
Đúng lúc này, Rose đột nhiên ra tay, nhân lúc đối phương lơ là cảnh giác, chém vào gáy đối phương, giơ chân quét tới, Alice đột nhiên tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên một tia u sầu phẫn hận.
Đau, oán hận!
Những gì cô ấy nói là dối trá. Cô đang tự lừa gạt bản thân!
“Tôi sẽ giết cô!” Alice nghiến răng nghiến lợi!
Rose đá giày cao gót rồi lật người, xé toạc chiếc váy, để lộ cặp đùi mịn màng, tấn công vào ngực đối thủ một cách quyết liệt.
Alice đưa tay ra kẹp cổ chân, kéo và ném xuống đất. Rose biến sắc, dây cáp nhấc bổng cô lên, phút chốc lại lao thẳng xuống. Dạ Cô Tinh đưa tay ra nắm lấy một thanh xà bằng thép không gỉ, mắt cô lộ vẻ nghiêm trọng, nghiến răng, lật người, nhảy ra xa, và dây cáp lại nâng cô lên.
Lúc này, Alice đã yếu ớt quỳ trên mặt đất, cố gắng lắm mới có thể duy trì được thần trí tỉnh táo, “Chất gây ảo giác, cô…”
Chậm rãi đi tới trước mặt cô ấy, Rose mím môi cười, đôi môi đỏ mọng, “Chưa tới thời khắc cuối cùng, chưa biết ai sẽ thắng ai.”
“Làm sao có thể……”
“À, tôi đã luyện thuốc thành tinh thể rồi thoa lên tóc.” Cô nhàn nhạt thở dài, “Không chỉ phong cảnh ở đây đẹp, mà gió cũng rất mạnh…”
Kỳ nghỉ của cô, từ ngày mai, chính thức bắt đầu!
Hồng Kông, tôi đến đây–
Tóc dài bay bổng, nụ cười lộng lẫy, ngàn vạn bóng đèn neon cũng không bằng nụ cười của cô!
“Cắt–”
“Tốt lắm!” Cohen rời khỏi màn hình điều khiển, đôi mắt sáng lên vì phấn khích, anh ta có một cảm giác rằng bộ phim này sẽ đưa sự nghiệp của mình bước vào kỷ nguyên huy hoàng nhất!
“Cảnh quay tại đại lục chính thức kết thúc, mười ngày nữa chúng ta sẽ bay đến Nội Mông, mọi người nhanh chóng sửa soạn.” Lúc nói chuyện, ánh mắt lại quét về phía Dạ Cô Tinh.
Cô quay đầu nhìn Trương Á, “Thu dọn đồ đạc, em cũng nên đi nghỉ đi.”
Sau một tuần làm việc với cường độ cao, Dạ Cô Tinh đã mệt rã rời, Trương Á còn mệt hơn cả cô, cô ấy không chỉ ở trên phim trường mọi lúc, mang theo trà và nước, mà cô ấy còn phải xách những túi lớn túi nhỏ đến trường quay, đi đi về về mỗi ngày.
“Phù – cuối cùng thì em cũng có thể nghỉ ngơi rồi…” Trương Á thở phào một hơi. Khối lượng công việc tuần này nhiều hơn ba tháng thông thường cộng lại.
Minh tinh nước ngoài khổ thật…
Không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều nói rằng đi ra quốc tế là không dễ dàng, có vẻ như nó thực sự không dễ dàng.
Vỗ nhẹ đôi vai gầy của cô ấy, “Quay về bảo Huy Nguyệt tăng lương cho em.”
Trương Á mắt sáng lên, “Em cảm ơn chị Cô Tinh!”
…
Vừa được nghỉ, Dạ Cô Tinh đã lập tức biến mất, trở về biệt thự, tắm rửa rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô ăn sáng và tập một bài yoga, cơ thể mềm nhũn lại lên cơn buồn ngủ, cô nhanh chóng tắm nước nóng rồi lại bắt đầu bò lên giường.
Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã xế chiều, bầu trời đầy mây màu quýt lúc chạng vạng ngoài cửa sổ.
Cô vươn vai, cơn buồn ngủ biến mất, những cơn đau nhức toàn thân cũng đã giảm đi rất nhiều, cô như được tái sinh.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, tắt điều hòa, mở cửa sổ, một làn khí nóng phả vào mặt, một lúc sau cô đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô nhân tiện lấy quần áo, vào phòng tắm gội đầu, khi cô bước ra thì bầu trời đã ngả màu xám xịt, các yếu tố nhiệt lơ lửng trong không khí cũng dần trở nên mát mẻ hơn.
Tiếng nhạc đột ngột vang lên, điện thoại di động trên bàn trang điểm đang đổ chuông.
“Alo —” Một tay cô cầm khăn lau mái tóc ướt của mình, một tay nhấn nút nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Mẹ ơi!” Giọng nói vui mừng của cô gái nhỏ vang lên từ đầu dây bên kia.
Dạ Cô Tinh đột nhiên bật cười, giọng nói nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên vẻ ấm áp, “Con gái ngoan, dậy rồi à?”
Chênh lệch giữa Chiếm Ngao và Bắc Kinh là mười hai tiếng. Lúc này, ở đó chắc đang là buổi sáng.
“Đã ăn xong cơm rồi!”
Dạ Cô Tinh dở khóc dở cười, lúc nào cũng nhắc tới ăn được, con bé này…
“Con ăn gì? Nói mẹ nghe xem nào.”
“Cháo! Còn có… trứng!”
“Bao nhiêu bát cháo?”
“Hai bát!”
Dạ Cô Tinh mặt đầy hắc tuyến, ngữ điệu không tốt, “Bao nhiêu quả trứng?”
“Hihi… 3 quả!”
“Con gái ngoan, đưa điện thoại cho cha của con.”
“Cha! Cha… cho cha này…”
Có một tiếng tạp âm, và có một trận loảng xoảng–
Dạ Cô Tinh đưa điện thoại ra xa, cô nhóc này, đưa điện thoại mà cũng ngã được, xem ra bát cháo này ăn vào mà chẳng có tí tác dụng nào rồi…
“Anh đây.” Giọng nói của người đàn ông trong trẻo và uy nghiêm, lại trầm thấp và từ tính.
Dạ Cô Tinh chợt nhận ra cô đã không nói chuyện điện thoại với anh một tuần rồi.
“Anh đang bận à?”
“Không.”
“Con trai đâu?”
“Trên ghế sofa.”
“Ở nhà mọi thứ ổn chứ?”
“Ừm, không có gì to tát.”
“Còn anh thì sao? Anh có ăn uống và nghỉ ngơi đúng giờ không? Buổi trưa có phải lại bận quá quên nghỉ ngơi không?”
“Không quên.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, do dự một hồi, mới nói: “Anh… sao vậy?”
“Không có gì.”
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra điều gì không ổn!
Người đàn ông giống như đang đưa ra một bản báo cáo, mỗi câu đều cô đọng đến đáng sợ, kiệm lời như vàng.
“Giận em à?”
Người đàn ông mím môi không nói.
Ôi chao – giận thật rồi!
“Anh muốn kết án gì thì cũng phải cho biết lý do chứ?” Dạ Cô Tinh cười bất lực.
“…”
“Không nói chuyện? Im lặng? Vậy thì em phải cúp máy nhé?”
“Em dám!”
“Được rồi, đừng làm các con sợ. Em không cúp máy, chỉ đùa anh chút thôi…”
“Em đúng là đồ nhẫn tâm, em không biết chủ động chút sao?”
Dạ Cô Tinh đang bối rối, trong mắt chợt lóe tia rõ ràng, nhất thời cười không nổi, “Nếu em không gọi cho anh, anh cũng sẽ không gọi cho em, đúng không?”
Hoá ra là trách cô không chủ động gọi điện thoại!
Người đàn ông không nói, có nghĩa là ngầm thừa nhận.
“Hoàng, tuần vừa rồi em rất bận, thật sự là rất mệt…” Mơ hồ có chút mệt mỏi.
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói dịu đi ba phần, “Vậy thì đừng quay nữa, trở về đi.”
Người phụ nữ của anh, dù có miệng ăn núi lở, tiêu tiền như phá cũng không bao giờ hết.
“Đừng… em chỉ nói vậy thôi, anh căng thẳng làm gì.” Cô cười, nhưng trong lòng rất ấm áp.
“Anh nuôi em.”
“Ừm, em biết rồi.” Vui sướng, giống như được ngâm trong mật vậy.
Là ai nói, tình yêu lớn nhất của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, là dành số tiền anh ấy kiếm được cho cô gái đó tiêu?