Trong lòng uất ức, mặt mày khó chịu, nhưng giọng nói chuyện vẫn hết sức nhẹ nhàng.
“Cám ơn. Năm đó nếu như không có cô, tôi và Bính Lương sẽ không đến được với nhau, càng không có được hạnh phúc như hôm nay.”
“… Hai người, lấy nhau rồi sao?” Giọng nhẹ như dây cung rung, giống như thì thầm.
Trịnh Bình trên môi nở nụ cười, “Đúng rồi… đã được tám năm rồi.”
“Chúc mừng.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ giúp sắp xếp cuộc hẹn cho cô và anh cả, cô có ngại nói cho tôi biết cô đang sống ở đâu không?”
“Hồng Kông.”
“Nhà họ Trịnh có neo đậu mười mấy chiếc du thuyền loại nhỏ tại cảng Victoria, cô đi tìm người đàn ông tên Vũ, anh ta sẽ giúp cô lên đảo.”
“Cám ơn.”
Đêm đó, Trịng Bình liên lạc với người đàn ông tên Vũ kia.
Anh ta nói, xế chiều nay Nina đã đi tìm anh ta, còn ẵm theo một đứa bé gái.
“Đứa bé?!”
“Đúng vậy. Cô ta còn tự xưng là mẹ của đứa bé.”
“Nhớ để mắt kỹ đến cô ta, đảm bảo đưa cô ta lên đảo an toàn cho tôi.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau, Trịnh Bình cố tình đem quà tới tìm Kỷ Tình.
Lúc đó, bà ta vẫn chưa gả cho An Bính Lương, gặp Kỷ Tình phải cúi đầu thấp giọng mà gọi một tiếng phu nhân.
“Tôi dựa vào đâu mà phải tin cô?”
Kỷ Tình không để tâm, Trịnh Bình có ý đồ gì, bà ta nhìn qua là biết, chút tin tức đó sao đủ lấy lòng bà ta.
“Bất luận cô có tin hay không, thì sự tồn tại của người phụ nữ đó là thật, mà người luôn trong tim anh Bính Hiền vẫn luôn là cô ta.”
“Hoang đường! Chồng của tôi, lòng dạ ra sao tôi biết rõ! Gì mà người trong lòng, cô đừng nói xằng bậy!”
Mặc kệ đối phương đang giận dữ mắng mỏ, kêu gào. Trịnh Bình vẫn tiếp tục nói: “Người phụ nữ đó, tên là… Nina.”
Kỷ Tình trượt tay, làm đổ tách trà.
Bà ta biết, mình đã cược thắng rồi.
Phụ nữ ai cũng nhạy cảm, đặc biệt là rất quan tâm tới tâm tư người đàn ông của họ.
Kỷ Tình đã nhận ra, chỉ là không dám thừa nhận, lừa mình dối người.
Có lẽ, người đàn ông chung chăn gối với mình trong cơn mộng mị, đã hàng nghìn lần thì thầm nhắc đến cái tên đó.
“Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?” Trên trán nổi lên gân xanh.
Trịnh Bình nhìn vào mắt cô ta, khẽ cười.
Theo sự hiểu biết của cô ta về Kỷ Tình, đây không phải kiểu người ngồi chờ chết, mà ngược lại, cô ta lòng dạ độc ác, chưa đạt mục đích thì chưa dừng tay.
“Cô ta và anh Bính Hiền là bạn học cũ, và cũng từng là người yêu của nhau.”
“Làm sao cô lại biết?”
“Vào năm học cuối của Bính Lương ở Paris, tôi đã bay đến Pháp để dự lễ tốt nghiệp của anh ấy. Khi đó, Nina với tư cách là bạn gái của anh Bính Hiền đã tiếp đãi tôi.”
“Nói như vậy, chuyện này cô đã biết từ lâu. Sao bây giờ mới nói cho tôi?”
Trịnh Bình cười cười, “Không nói, vì bọn họ đã chia tay, đường ai nấy đi, tôi cần gì nhắc lại chuyện năm xưa, để phá hoại hạnh phúc gia đình cô.”
“Vậy sao bây giờ cô lại nói ra?!”
“Hôm qua tôi nhận được điện thoại của cô ta.”
Kỷ Tình nhíu chặt mắt, ánh mắt loé lên sự cảnh giác: “Cô ta muốn cái gì?!”
“Cô ta nhờ tôi, vì chút tình nghĩa năm xưa, giúp cô ta gặp mặt anh Bính Hiền…”
“Đồ lẳng lơ vô liêm sỉ! Rồi cô trả lời cô ta thế nào?”
“Tôi kêu cô ta tới cảng Victoria tìm người nhà họ Trịnh, giới thiệu người, giúp sắp xếp đưa cô ta lên đảo.”
“Trịnh Bình, cô có ý gì? Dẫn sói vào nhà? Hay là cô rắp tâm làm cho tôi chịu ấm ức?!”
“Phu nhân, cô nghe tôi nói hết đã, nếu cô ta đã có thể tìm được tôi, thì cũng sẽ tìm được người khác. Tôi không giúp, cũng sẽ có người khác tới giúp.”
Mà người đó, không ai khác ngoài An Bính Lương!
Nhưng, cô ta tuyệt đối không muốn hai người đó gặp mặt.
Cũng may, người đầu tiên mà Nina tìm đến là Trịnh Bình, điểm này, làm bà ta có chút xúc động.
Mặc kệ như thế nào, cũng không để An Bính Lương biết tin Nina đã lên đảo.
Trịnh Bình nhìn Kỷ Tình với ánh mắt chân thành tha thiết, dường như hai người đều chung một kẻ thù.
“Thay vì để chuyện xảy ra như thế, thì tôi cứ đem dây buộc mình, để mọi việc trong tầm mắt, thì sẽ khó xảy ra sai sót.”
“Cô chịu giúp tôi?”
“Đương nhiên.”
“Tôi không tin cô lại có lòng tốt như vậy. Nói tôi nghe thử, cô có mục đích gì.”
“Cô đã thẳng thắn vậy thì tôi cũng không quanh co lòng vòng. Cô biết đấy, Bính Lương cứ im lặng, không nhắc đến chuyện cưới xin, cũng không nói sẽ huỷ hôn. Chuyện này cứ trì hoãn, làm cho cha mẹ tôi không hài lòng. Hy vọng, cô với cương vị là chị dâu, có thể khuyên anh ấy một tiếng giúp tôi.”
Kỷ Tình mĩm cười: “Tất nhiên tôi sẽ giúp.”
“Vậy nhờ cả vào cô.”
“Cô ta khi nào lên đảo?”
“Nếu không có chuyện gì, thì đêm nay cô ta sẽ lên đảo. Cô định làm gì?”
Kỷ Tình khẽ thở dài: “Có thể làm gì? Tôi chưa nghĩ ra… Chúng ta không thể giết người diệt khẩu đúng không?”
Trịnh Bình cười miễn cưỡng: “Đương nhiên…”
Xem ra Kỷ Tình cũng không tin tưởng hoàn toàn Trịnh Bình.
Có lẽ, bà ta có nghi ngờ mối quan hệ tình cảm giữa Nina và An Bính Hiền, nhưng bà ta cho rằng một mình Nina không thể làm dao động địa vị của mình trong tim chồng.
Dù sao, tình cảm hai năm nay của hai người họ hết sức mặn nồng, nhìn thế nào thì, An Bính Hiền cũng không phải dạng người cứ mãi ôm mối tình si.
Còn có thêm mấy cô vợ nhỏ xinh đẹp, ngay cả ngươi giúp việc bên cạnh vợ còn không bỏ qua, còn sinh con gái nữa.
Trong trường hợp này, tìm cách làm Kỷ Tình ra tay đối phó Nina, rất khó.
Đêm đó, Trịnh Bình trằn trọc cả đêm, trời mới tờ mờ sáng thì người tên Vũ gọi điện tới.
“Cô chủm thuyền đã cập bến, tôi cho thả neo ở chỗ nước cạn hẻo lánh nhất của bờ phía tây, theo như lời cô dặn dò.”
“Tốt, anh đưa điện thoại cho cô ta nghe.”
“Bình à, sao rồi? Anh ấy… chịu gặp tôi không?”
“Nina, cô nghe tôi hết trước đã. Tôi chỉ có thể giúp đưa cô lên đảo, chỗ này gần anh cả nhất, thế nhưng việc giúp cô chuyển lời muốn gặp mặt thì thứ lỗi, tôi không thể giúp cô.”
“…”
“Nhưng tôi có thể cho cô số riêng của anh ấy, cô có thể gọi. Còn về phần cô có gặp được anh ấy hay không, thì phụ thuộc vào quyết định của anh ấy. Cô thấy vậy, có được không?”
Bằng cách đó, bà ta có thể tự mình phủi sạch sự liên quan.
Chưa bao giờ gặp Nina, chưa hề giúp người phụ nữ ấy lên đảo, xong việc thì người đàn ông tên Vũ cũng sẽ rời đảo.
Cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường, nhà họ Trịnh vẫn xử lí được.
“Bình à, thật sự cám ơn cô nhiều!”
“Không cần khách sáo.”
Khi nghe giọng Nina trong điện thoại, trái tim ngủ yên bao năm của An Bính Hiền lại lần nữa đập rộn ràng!
Máu trong cơ thể như sôi sục vì vui sướng, hận không thể ngay lập tức ôm cô vào lòng, hôn cô, thương cô…
Tám năm rồi, ròng rã tám năm trôi qua, người đàn ông nhận ra rằng mình chưa hề quên cô.
Giống như một hạt giống được chôn vùi trong tim, một giọt nước cũng có thể khiến nó bén rễ, phát triển mạnh mẽ.
Giọng Trịnh Bình nghẹn lại, bởi An Bính Lương đã gục xuống ôm đầu, nghẹn ngào lặng im.
“Bính Lương, tôi đã gạt ông hai mươi năm, xin lỗi!” Nước mắt tuôn rơi, trong mắt người đàn bà ấy chứa đầy đau thương.
Bà ta đã sai, cho dù Nina có biến mất khỏi thế giới này, thì trái tim An Bính Lương cũng sẽ không thuộc về bà ta.
Có một thì sẽ có hai.
Một lời nói dối thì cần nhiều lời nói dối khác để che đậy.
Mấy năm nay, An Bính Lương ở bên cạnh bà ta, nhưng bà ta không thấy vui vẻ gì.
Cuộc sống vợ chồng trên danh nghĩa nhạt nhẽo, giày vò bà ta gần như phát điên.
Nhiều lần, Trịnh Bình muốn kể hết chuyện năm đó ra, nhưng rồi lại bỏ ý định đó.
Đời này, cuộc sống của bà ta chỉ xoay quanh An Bính Lương, từ nhỏ, bà ta chỉ biết mình là vợ ông ta, dường như yêu ông là bản năng, mặc kệ có được đáp lại tình cảm hay không, mặc kệ có thể cùng nhau già đi hay không.
Có lẽ, hành động đáng xấu hổ của bà ta năm đó, nói dối mang thai để ép Nina và An Bính Lương chia tay, đã khiến ông trời trừng phạt bà ta mãi không có con, để bà ta phải cô độc trong cuộc tình rách nát đến già, đến chết.
Hối hận không?
Bà ta không hối hận vì đã yêu An Bính Lương.
Nhưng bà ta hối hận vì sự ích kỷ của mình mà hại chết Nina.
Người con gái đó từ đầu đến cuối không hề biết oán hận, người chị thân thiết đó từng an ủi, từng cho bà ta sự ấm áp dịu dàng.
“Bính Lương, tôi biết sai rồi… Cầu xin ông hãy tha thứ cho tôi…”
Lúc ngước mắt lên, người đàn ông lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, bên trong tràn ngập nước mắt.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa gặp chuyện quá đỗi thương tâm.
“Im đi! Sao bà có thể làm như vậy? Để ép cô ấy chia tay với tôi mà đi nói dối mình mang thai!”
“Thảo nào đêm đó, bà cứ nói chuyện khó hiểu… thảo nào hôm sau cô ấy lại đòi chia tay với tôi…”
“Tại sao?! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!”
Hai người họ lẽ ra đã có một tương lai hạnh phúc, một kết thúc tốt đẹp.
Lẽ ra không nên như thế này… không nên như bây giờ…
“Vì sao?! Ha ha…” Giọng phẫn uất, không cam tâm để mọi chuyện chôn vùi trong nước mắt, Trịnh Bình bật cười to.
“Bao nhiêu năm rồi, mà ông vẫn không biết là vì sao à?”
“An Bính Lương, ông không có trái tim sao?”
“Không, ông có chứ, chỉ là ông đã trao nó cho cô ta…”
Dạ Cô Tinh không quan tâm chuyện của hai vợ chồng đó, trực tiếp đối mặt với An Bính Hiền: “Ông đã đi gặp bà ấy, đúng không?!”
An Bính Hiền phút chốc như già đi mười tuổi, ông nhìn kỹ gương mặt đang gần mình, trong thoáng chốc, ông nghĩ về người phụ nữ đó…
Đứa bé gái năm đó, giờ đây đã trở thành con dâu ông.
“Haha…. tạo hoá trêu ngươi!”
Ông ta quả thực có gặp Nina trên chiếc du thuyền nhỏ của nhà họ Trịnh.
Nhưng, tất cả sự mong đợi cùng vui mừng đều hoá thành sự tức giận khi nhìn thấy đứa bé trong vòng tay Nina.
“Đứa bé này là con của ai?” Người đàn ông nở nụ cười lạnh lùng, tiến lại gần cô.
“…Của em.”
Cũng chính đôi mắt trong veo như nước ấy, mang theo vẻ dịu dàng lại vô tình nhuốm màu ngây thơ mê hoặc.
Lúc tình cảm hai người còn nồng nhiệt, anh đã từng hôn đôi mắt ấy biết bao nhiêu lần.
Nhìn cô e lệ, kiều diễm, nhu thuận nằm dưới thân mình, trong tim anh tràn đầy sự thoả mãn.
Giây phút đó, anh như chạm được tới thiên đường.
Thế nhưng, ngay giờ phút này, cô dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt này nhìn anh?
Đem theo đứa con hoang của người đàn ông khác, còn muốn lấy chút lòng thương hại từ anh.
Anh, An Bính Hiền vẫn chưa rẻ mạt đến mức như vậy!
Sự kiêu ngạo ngấm sâu trong xương tuỷ, thậm chí không cho phép anh mở miệng hỏi cha đứa bé rốt cuộc là ai?
“Em tới đây để làm gì?” Anh nghe thấy giọng điệu lạnh lùng, cứng nhắc của chính mình.
Chuyện lẽ ra không nên như vậy…
Không gặp đã lâu, anh nhớ cô đêm ngày, muốn ôm cô vào lòng mà hôn, muốn nâng niu cô trong tay để âu yếm.
Quả thật như ước nguyện, nhưng gặp như thế này thà rằng không gặp.
“Anh, sao vậy?” Cô lo lắng nhìn theo anh, bằng ánh mắt giống như xưa.
“Đủ rồi, em tìm tôi có chuyện gì?”
“Cầu xin anh…”
“Cầu xin tôi?” Anh đưa tay bóp chặt cái cằm gầy gò của cô, vẻ đẹp rung động lòng người ấy vẫn không hề thay đổi bởi thời gian, một dục vọng không tên cứ dâng trào, anh chỉ muốn lập tức ấn cô xuống thân mình, cuồng nhiệt bên cô!
“Cầu xin tôi quay lại, hay là cầu xin tôi nằm trên người em?”
Anh đem sự tức giận của mình chuyển thành sự lăng mạ mà đổ lên người cô, đứa bé đó nhắm hai mắt rồi lặng lẽ nép vào vòng tay cô, trông hết sức mỉa mai.
“Anh… sao lại trở nên như vậy?”
An Bính Hiền trong ký ức, tuy có hơi ngang tàng độc đoán, nhưng được lớn lên trong gia đình gia giáo, những từ ngữ thô tục thế này chưa bao giờ nói ra từ miệng anh.
Nina bỗng tự hỏi bản thân, quyết định này của mình ngay từ đầu rốt cuộc là đúng hay là sai.
Người đàn ông trước mắt mình, mắt đầy căm giận, nhất là khi nhìn đứa trẻ.
Thế nhưng, ngoại trừ anh ta ra, khắp thế gian này ai có thể bảo vệ được mẹ con cô?
“Tôi vẫn luôn như thế, chỉ là trước giờ em chưa thật sự hiểu hết con người tôi mà thôi!”
“…”
“Sợ rồi sao? Hối hận khi tìm đến tôi rồi đúng không?”
Nina lắc đầu, bước chân lại vô thức lùi về sau.
“Cút!”
“Không!” Cô giật mình, hai đầu gối cô mềm nhũn, thậm chí An Bính Hiền chưa kịp ngăn cản, cô đã quỳ thẳng trước mặt anh.
“Xin anh, hãy cứu mạng con của em!”
Lông mày anh nhíu một cái, giận đến nỗi chỉ nhếch mép cười: “Nina Ives, em gan lắm!”
“Em đã bỏ trốn khỏi nhà, anh của em điên rồi, anh ấy muốn giết Alizee! Còn phái một nhóm sát thủ, đuổi từ châu Âu đến Trung Quốc, bọn họ muốn giết mẹ con em. Chỉ có anh… chỉ có anh mới giúp được mẹ con em… cầu xin anh…”
Nhìn người phụ nữ mình yêu vì đứa con của người đàn ông khác mà quỳ gối trước mặt mình, nước mắt rơi lã chã, tim anh như co thắt lại.
Một người cao quý như cô, chưa từng phải “cầu xin” ai, chưa từng quỳ gối trước mặt ai.
“Dựa vào cái gì?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Tại sao tôi phải giúp em?”
Cô lau nước mắt, ôm con đứng dậy, dáng lưng đứng thẳng tựa như cây trúc trong bức tranh thuỷ mặc.
“Anh muốn cái gì?”
“Những gì tôi muốn, em sẽ trao cho tôi chứ?”
“Đúng.”
“Kể cả em?”
“…Kể cả em.”
Anh nhìn tấm lưng mảnh khảnh của cô mà căm giận, Nina, chỉ cần em mềm mỏng phục tùng, anh sẽ chấp nhận em, kể cả đứa con hoang kia.
Chỉ cần em chịu cúi đầu…
Nhưng cuối cùng, anh đành phải thất vọng.
Vẻ đẹp của Nina nằm ở sự dịu dàng nhưng không yếu đuối, trong sự dịu dàng của cô có cái bướng bỉnh, ngoan cường.
“Được lắm! Được lắm!” Anh nói liên tiếp hai chữ “Được” mà hàm răng run bần bật, nắm tay siết chặt.
“Em nghe cho kỹ đây, muốn tôi bảo vệ mẹ con em, được thôi. Nhưng, đổi lại, em phải rời xa đứa bé này, em phải ở lại đây, bên cạnh tôi.”
Cô xoay người không dám tin vào điều vừa nghe thấy, nước mắt lưng tròng.
“Anh… muốn em làm kẻ thứ ba?”
“Một đôi giày rách đã bị người ta mang, thì có đi làm kẻ thứ ba cũng đâu làm em thấy tủi nhục đâu cơ chứ.”
Lời vừa nói ra đã hối hận.
Cô như bị sét đánh, đứng sững sờ tại chỗ.
Một lúc sau, giọng nói sắc bén phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
“Cút đi! Cho dù tôi có ôm con đi chết, cũng không cần sự giúp đỡ của anh!”
“Không cần phải vội! Tôi cho em ba ngày để suy nghĩ, thời hạn qua rồi thì đừng hối hận!”
Nói xong, người đàn ông phủi tay áo bỏ đi.
Không ai để ý thấy, một chiếc camera nằm ở góc khuất đang liên tục truyền tín hiệu.
Kỷ Tình đang ngồi trước màn hình, tất cả những chuyện xảy ra giữa hai người họ, cô đều nhìn thấy hết.
“Giờ thì cô đã tin lời tôi rồi chứ!” Trịnh Bình cười mĩm.
“Con khốn không biết xấu hổ! Đáng chết… Đáng chết!”
Sự trả thù của Kỷ Tình bất ngờ đến nỗi khiến người ta trở tay không kịp, chưa đợi hết thời hạn ba ngày, đêm thứ hai, Nina đã thây chôn biển lớn.
Còn bé gái kia, Trịnh Bình giao cho người đàn ông tên là Vũ tự mình xử lí, tóm lại, tuyệt đối không để sống sót.
Trớ trêu thay.
Khi thuyền trở về thì gặp bão, ba người làm của nhà họ Trịnh bao gồm cả tay Vũ kia, không một ai sống sót, đến cả đứa bé gái cũng bị sóng lớn nuốt chửng.
Lúc Trịnh Bình nhận được tin, bà ta nằm trên giường cười lớn, cười nhưng lại rồi bật khóc.
“Nina, kiếp này tôi nợ cô. Kiếp sau tôi sẽ trả… Nhưng, An Bính Lương, phải là của tôi…”
Chương 110: Trả món nợ xưa, một tiếng nhóc con.
“Bà, bà đẩy cô ấy xuống biển sao?” An Bính Hiền ngồi trên xe lăn sững sờ, đột nhiên giật mình, “Bà… Sao bà dám?! Sao bà có thể?!”
Đôi bàn tay gầy guộc vỗ vào chiếc xe lăn, chống nửa thân trên đứng dậy, nếu không có Dạ Cô Tinh đứng bên dìu, thì có lẽ ông ta đã ngã nhào xuống đất.
Đôi mắt hung ác như chim ưng tràn ngập kinh hoàng đau thương, đồng tử nổi đầy gân máu đỏ.
Cô ấy chết rồi…
Xác chôn biển sâu…
“Bà đáng chết!” Ông chỉ tay vào Kỷ Tình, gào thét, nhưng lúc tiếng gào thét ấy hạ xuống cũng là lúc nước mắt theo nhau tuôn ra.
“Ha ha ha… Ông đau lòng sao?” Kỷ Tình mặt mày sưng húp, máu hoà lẫn nước mắt chảy, “Đáng đời! Đây là cái giá phải trả khi ông phản bội tôi!”
“Bà là con đàn bà độc ác, trước đây tôi có mắt như mù mới lấy bà về làm vợ! Sao bà có thể giết cô ấy… Sao bà dám đẩy cô ấy xuống biển…”
“Vì sao tôi lại không dám chứ? Tôi bảo vệ tình yêu của mình thì có gì sai?”
“Tình yêu?” An Bính Hiền cười mỉa mai, “Tôi, có yêu bà sao?”
“Thế người phụ nữ đó có yêu ông à?” Khoé môi đầy máu nhếch lên một cách khó khăn, trước mặt ông, dù cho có thảm hại thế nào, thì cũng phải cười trong phong thái tao nhã.
Bà ta sẽ không nhận thua.
Hai con người này làm vợ chồng cũng mấy chục năm, cho dù chỉ là gặp dịp vui chơi thì cũng từng mặn nồng quyến luyến, nên đã quá hiểu nhược điểm của đối phương.
Giẫm, cũng phải giẫm ngay chỗ đau.
“An Bính Hiền, ông dựa vào cái gì mà nói tôi độc ác? Tim của ông sợ là còn đen hơn của tôi!”
Kỷ Tình mỉm cười nhìn An Bính Lương, “Chú biết không? Haha… Người anh mà chú kính trọng nhất lại muốn biến người phụ nữ mà chú yêu nhất làm vật sở hữu của riêng mình. Ông ta dùng tính mạng của đứa bé để uy hiếp người phụ nữ tên Nina đó, buộc cô ấy phải phục tùng ông ta.”
“A—— Bà câm miệng!” Ông ta lao tới, bóp cổ người phụ nữ.
Kỷ Tình hai mắt trắng dã, răng cắn chặt như sắp chết, “Khụ khụ… chú, sợ cái gì… Lời tôi nói, đều là sự thật! Khụ khụ…”
“Chính là bà, bà đã đẩy cô ấy xuống biển!” Người đàn ông nổi giận gần như sắp gục ngã, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt dữ tợn.
Dạ Cô Tinh đưa mắt ra hiệu cho ám vệ.
An Bính Lương bị kéo ra, nhưng vẫn cố bóp cổ Kỷ Tình, hai mắt đỏ bừng đáng sợ.
Kỷ Tình nôn khan hai tiếng, cố gắng hít thở luồng khí mới.
“Người… mà chú nên hận nhất, không phải tôi…” Bà ta vừa cười vừa nhìn về phía Trịnh Bình, “Con dao giết người là của tôi, nhưng người giơ dao lên, là cô ta!”
“An Bính Lương, chú và anh chú đều đáng thương như nhau, đều lấy phải người phụ nữ lòng dạ độc ác! Khụ khụ… Chung chăn gối với kẻ giết người, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, chú sẽ không cảm thấy sợ hãi chứ?”
“Không——” Trịnh Bình lắc đầu, “Bính Lương, ông nghe tôi giải thích…”
“Giải thích? Là ai lừa Nina để cô ấy chia tay tôi? Là ai vạch ra kế hoạch độc ác, mượn dao giết người?”
“Không…”
“Chuyện đến nước này, bà còn muốn phân bua thế nào?!”
“Tôi chỉ vì quá yêu ông! Tôi dành cả đời này chỉ để yêu mỗi ông——”
Làm sao ông ấy có thể đem tấm chân tình của bà giẫm đạp dưới chân, sao ông ấy có thể vì người phụ nữ khác mà đối xử với bà như vậy.
“Yêu tôi? Mà lại đi giết người tôi yêu nhất! Đó là cách mà bà yêu tôi sao?”
“Người ông yêu nhất?” Trịnh Bình sững sờ, cho dù đây là sự thật không thể chối cãi, thế nhưng chính tai nghe những lời đó từ miệng chồng mình, bà ta không khỏi đau như ai móc ruột gan.
“Vậy tôi ở đâu? Trong trái tim ông, rốt cuộc ông có từng coi tôi là vợ ông không?”
“Đã từng, có! Từ lúc đồng ý lấy bà, tôi đã chuẩn bị xong việc làm chồng, làm cha. Có thể, tôi không cho bà được thứ tình yêu nồng cháy, nhưng tôi đã cố gắng cho bà tình thân. Tu ngàn năm mới được chung chăn gối, tôi không phải không quý trọng tình cảm mấy chục năm qua.”
“Nhưng bà, tại sao lại làm những chuyện này? Tại sao lại đi hãm hại một người con gái vô tội!”
Trong mắt người đàn ông hiện lên rõ sự thất vọng và đau xót, Trịnh Bình như bị sét đánh ngang tai.
“Ông… ông nói cái gì?”
Giữa hai người, chỉ là quan hệ tình thân?
An Bính Lương để mặc cho ám vệ giữ lấy hai tay, không hề có ý thoát ra, gục đầu xuống, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Ám vệ nhẹ nhàng buông tay.
Ông ta xoay về phía Dạ Cô Tinh, “Cô làm chuyện cô nên làm đi, bà ta… và tôi, không còn liên quan.”
Nói xong, quay người rời đi.
“Bính Lương—— Ông quay lại! Không thể bỏ tôi ở đây một mình—— Tôi yêu ông—— Yêu đến không từ thủ đoạn, yêu đến điên dại… Sao ông lại nhẫn tâm…”
Kỷ Tình cười, nhìn về phía người chồng đang ngồi trên xe lăn: “Tôi cũng yêu ông như thế…”
Người đàn ông tỏ vẻ buồn nôn.
“Ông không tin sao?” Bà ta cau mày, ánh mắt vô tội.
“Còn nhớ năm đó, lần đầu tiên gặp mặt, ông khoác trên người bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn đi dự tiệc, còn mời tôi khiêu vũ mở màn…”
“Bà lại muốn giở trò gì?” Người đàn ông mất kiên nhẫn ngắt lời bà ta.
Năm đó, vì để có thể giúp nhà họ An quay trở về Trung Quốc, mà ông không thể không hợp tác với nhà họ Kỷ lúc đó đang hưng thịnh, mà làm thông gia là phương án tốt nhất.
Đã không thể cùng người mình yêu thương nhất sống đến bạc đầu, thì dù cho lấy ai cũng không còn quan trọng.
Còn về lý do tại sao chọn Kỷ Tình, có lẽ vì Kỷ Tình có vẻ bề ngoài mỏng mảnh nhưng chứa đựng tính cách mạnh mẽ giống người đó.
“Ông đã quên hết rồi?” Kỷ Tình đưa mắt nhìn vào xa xăm, khoé môi nở nụ cười, dường như nhớ ra điều gì, toàn thân như được bảo phủ bởi lớp sương mù dìu dịu, đắm chìm vào hồi ức.
“Nhưng tôi vẫn còn nhớ, rất rõ ràng.”
“Đủ rồi, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì?”
“Bây giờ không nói, sợ rằng cả đời này cũng không còn cơ hội để nói.”
An Bính Hiền không mở mắt.
Dạ Cô Tinh nhận lấy khẩu súng do ám vệ đưa cho, từ từ lên đạn, trong căn phòng yên tĩnh ấy trong nháy mắt trở nên im lặng lạ thường, ngay cả tiếng rên rỉ vì đau đớn của thím Bình, cũng bị bà ta nuốt lại hết vào trong miệng.
Giơ tay, nâng súng, nhắm bắn.
Trong lúc mọi người sững sờ, ngơ ngác, bằng——
Tiếng súng đột nhiên vang lên, thím Bình còn chưa kịp kêu lên, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
An Bính Lương ngơ ngác, An Tuyển Thần sững sờ.
Không ai ngờ cô lại đột nhiên nổ súng.
Rõ ràng động tác đã dừng lại, tư thế cầm súng không chuẩn, thậm chí tư thế ngắm bắn cũng cẩu thả.
Một phát súng, trúng ngay giữa trán.
“Cô!” An Bính Lương cứ nghĩ rằng, cô chỉ muốn dọa thím Bình.
An Tuyển Thần tin chắc rằng cô không dám nổ súng.
Thật không ngờ…
Não của thím Bình phun ra, dính đầy mặt Kỷ Tình, không phải là màu trắng như tưởng tượng, mà là màu đỏ thẫm của máu.
Nhìn thấy ngươi giúp việc trung thành đã bầu bạn với bà ta suốt mấy chục năm bị bắn vào đầu, chết ngay trước mặt, sợ hãi xen lẫn đau đớn, không cam lòng đan xen oán hận, Kỷ Tình điên cuồng lao về phía Dạ Cô Tinh.
Tiếc là tay chân bà ta bị trói vào ghế, động tác này làm bà ta cùng chiếc ghế ngã nhào xuống đất, trán đập xuống sàn phát ra tiếng kêu hết sức nặng nề.
Ngay sau đó, một vũng máu nhỏ lan ra, Kỷ Tình mặt úp xuống đất nằm bất động.
“Mẹ! Mẹ! Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi mẹ——”
Kỷ Tình mở to mắt, miệng lẩm bẩm, “Dạ Cô Tinh, tao sẽ không tha cho mày… Năm đó, lẽ ra mày nên xuống địa ngục cùng mẹ mày đi!”
Đôi mắt trở nên sắc lạnh, cô giơ khẩu súng lần nữa.
An Tuyển Thần xoay người, quay lưng về phía Dạ Cô Tinh, che chắn cẩn thận Kỷ Tình trong vòng tay.
“Tránh ra.”
Tấm lưng sừng sững không cử động.
Bằng——
Phát đạn bắn trúng vào thành ghế, cái ghế cột chung với Kỷ Tình.
Lưng An Tuyển Thần cứng đờ, đến người thờ ơ lạnh nhạt như An Bính Hiền mặt mày cũng biến sắc.
Cô thật sự muốn giết Kỷ Tình!
“Anh trai, anh thật sự trơ mắt nhìn cô ta giết mẹ sao?”
An Tuyển Hoàng bĩu môi, rồi nhìn đi chỗ khác.
“Cho dù anh có hận mẹ, thì mẹ cũng là người sinh ra anh, nuôi dưỡng anh! Sao anh có thể dung túng người đàn bà điên này…”
“Đủ rồi!” An Bính Hiền tức giận hét lên.
“Tránh ra!”
“Cha…”
“Tôi nói, tránh ra!”
“Đó là vợ của cha mà! Sao cha có thể đẩy mẹ vào đường cùng?”
“Đó là món nợ của bà ấy, thì nên để bà ấy trả.”
Ám vệ bước tới, kéo người đi.
Kỷ Tình nằm sấp dưới đất, chiếc ghế gỗ nặng đè trên lưng, khiến cái lưng thẳng bị uốn cong còng xuống.
Đôi mắt đẹp của cô nheo lại, lông mày cau lại lạnh lùng.
Kỷ Tình ngước mắt lên nhìn, vệt máu loang lỗ trên trán, nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh với đôi mắt độc ác, dường như qua cô để nhìn một người khác.
“Cô… đấu không lại tôi, con gái cô cũng sẽ như thế!”
Ngón trỏ đặt vào cò súng, họng súng hướng vào huyệt thái dương của Kỷ Tình, từ từ ấn xuống.
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
Một gần một xa hai giọng nói đồng thời vang lên.
An Bính Hiền thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, chị Ma dìu một ông lão từ từ rảo bước đi vào phòng, âm thanh từ xa chính là của ông lão.
Dạ Cô Tinh trở nên cứng đờ, nước mắt lăn dài.
Giọng nói đó…
“Nhóc con, đi với ông chứ?”
“Đi? Đi đâu?”
“Bất cứ nơi nào con muốn!”
Cô mãi mãi nhớ về buổi chiều hôm ấy, tia nắng tươi xanh đầu tiên sau cơn mưa, ánh nắng chan hoà, trong không khí tràn ngập mùi tươi mát của đất bùn, dưới hiên nhà, tiếng nước chảy tí tách, một bàn tay to lớn già nua nắm lấy bàn tay non nớt nhỏ bé của cô, đón ánh nắng ấm nhất, từ từ đi xa.
….
“Con đang nhìn gì vậy?”
Cô chỉ hướng nhánh cây.
“Con chim nhỏ?”
Cô lắc đầu.
“Ve mùa hạ?”
Vẫn tiếp tục lắc đầu.
“Lá cây, đúng không?”
“Thích lắm.”
“Vì con thích lá cây, nên sau này gọi con là Diệp Tử, được không?”
“Được ạ.”
Dưới tán cây, bé gái đón ánh chiều tà với nụ cười rạng rỡ.
….
“Sư phụ, đây là gì?”
Đây là Ai Tinh Bàn của Dương Công lúc về già sáng tạo ra. Nhóc con, con còn nhớ Dương Công là ai không?”
“Dạ biết! Dương Công, tự Quân Tùng, hiệu Cứu Bần, sinh năm 834 TCN,mất 904 TCN. Tư chất thông minh, hiểu biết rộng, dốc lòng nhận trò dạy học suốt hai mươi năm, truyền dạy học thuật phong thuỷ, đứng về lẽ phải, đề cao cái thiện, cứu giúp người nghèo,…
“Nhóc con, đủ rồi đủ rồi! Sư phụ không phải đang dò bài con…”
….
Cô sững sờ quay đầu nhìn về phía cửa.
Bóng dáng gầy guộc từ phía ngược sáng bước vào, đón gió tuyết sương trắng, bước qua con đường sương giá lạnh lẽo, một màu tuyết chói loà làm nổi bật lên ông lão đầu tóc bạc phơ.
Dạ Cô Tinh mấp máy môi, “Sư phụ!”
Chị Ma dìu ông lão đang lảo đảo sắp ngã, người nhẹ như bông.
“Cô là… nhóc con?”
“Sư phụ!” Cô ném khẩu súng, chạy về phía vòng tay lâu lắm rồi không được ôm.
Không còn là vòng tay ôm lấy cô bé nhỏ ngày nào, giờ đây, Dạ Cô Tinh có thể che chắn cho ông, thay ông gánh hết gian nan vất vả, hiểm nguy.
“Sư phụ… sư phụ… con rất nhớ thầy…”
“Diệp Tử, sư phụ biết con sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại.” Ông lão tràn ngập tình cảm ấm áp, nước mắt lưng tròng.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc, đến An Bính Hiền cũng sửng sốt một hồi.
“Sư phụ?”
“Diệp Tử?”
Bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì?
Dạ Cô Tinh là con gái của Nina, lại gọi Dạ Cơ Sơn là sư phụ?
Tiên đoán năm đó, rốt cuộc thật giả ra sao?
Nếu như lời Dạ Cơ Sơn nói lúc đầu là thật, phải chăng ám chỉ Nina có thể…
“Sư phụ, mấy năm nay thầy đã đi đâu? Sao lại xuất hiện trên đảo Chiêm Ngao vậy?”
“Năm đó, liên minh Tử Thần…”
“Nhóc con, thầy sẽ nói chuyện đó sau.”
Dạ Cô Tinh vẻ mặt lạnh lùng, cúi xuống nhặt súng, xoay người chĩa vào Kỷ Tình, “Sư phụ chờ con giải quyết xong phiền phức, rồi thầy trò mình từ từ ôn lại chuyện cũ.”
Một bàn tay già nua đặt lên khẩu súng, “Con không thể giết bà ta…”