Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 59: Thời thơ ấu ấm áp. Sợi dây tình cảm.


Dạ Cô Tinh nằm trên chiếc giường xa lạ, đưa mắt nhìn căn phòng không hề thân quen. Cô nghĩ sau này cũng sẽ dần quen thôi.


Dù sao, khi chính thức gia nhập đoàn phim, nếu công việc kết thúc quá muộn cũng không tránh được phải ở lại đây tạm thời.


Bóng đêm bao trùm ngoài cửa sổ, ánh trăng tỏa sáng, gió đêm luồn qua khe cửa sổ nhẹ nhàng vén ra một góc rèm.


Rạng sáng bốn giờ, đèn đuốc mọi nhà đều tắt hết, đây là lúc mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng từ sau khi Dạ Cô Tinh trọng sinh, thì đây là lần đầu tiên cô mất ngủ.


Lúc này, cả người cô đều ở trong trạng thái vô lực, đây là di chứng sau một trận đánh ác liệt. Cơ thể này của Dạ Cô Tinh chưa từng trải qua huấn luyện, cảm giác chân tay bủn rủn giống như đã được phóng đại lên gấp mấy lần. Giác quan cũng đặc biệt rõ ràng hơn, do đó cảm giác đau đớn ở tứ chi mới càng thêm khó chịu.


Từ ngày cô trọng sinh đến nay đã được hai tháng, khoảng thời gian này cô đã lén quay về chung cư hai lần. Lần đầu là vì lấy viên kim cương xanh ở cửa thông gió bên ngoài phòng… viên “Wittelsbach”. Ở đó cô đã gặp Ada và hai người đàn ông khác, thậm chí bọn họ còn không nhận ra sự xuất hiện của cô. Mà cô lại vô cùng bình tĩnh chôn giấu một tai họa ngầm chết người lại cho ba người bọn họ.


Lần thứ hai, là đến vì La bàn Phương Ai. Một điếu thuốc ném vào phòng tắm gây ra một vụ nổ làm chết hai người đàn ông. Cuối cùng Ada bị cô đâm một dao xuyên tim, chết không nhắm mắt.


Cho dù là “Wittelsbach”, hay là La bàn Phương Ai đang nằm trên tay bây giờ, thì cũng đều là những đồ vật Diệp Tử rất quý trọng, xem như sinh mạng của mình. Và chúng cũng là nỗi vướng bận duy nhất của Dạ Cô Tinh vào lúc này.


Bởi vì, hai vật này đều được sư phụ tận tay truyền lại cho cô. Hơn nữa La bàn Phương Ai càng là vật tượng trương và chứng minh cho thân phận của tổ trưởng Dạ Tổ. Cho nên dù biết có nguy cơ bị lộ thân phận, nhưng Dạ Cô Tinh cũng nhất định phải lấy lại La bàn Phương Ai này.


Tất cả đều nằm trong tính toán của cô, ngoại trừ người đàn ông đó…


Dạ Cô Tinh giơ một cái la bàn nhỏ lên, cô nheo mắt cẩn thận quan sát. La bàn phát sáng dưới ánh trăng, lại như có thứ ánh sáng trắng đang âm thầm tỏa ra từ nó. Ở giữa la bàn có một ký hiệu sáp niêm phong chói mắt uốn lượn như ngọn lửa. Khi đầu ngón tay lướt qua nơi đó, có cảm giác nơi chạm đến cũng trở nên ấm áp hơn.


Trong nháy mắt nụ cười dịu dàng của sư phụ hiện lên trong trí nhớ. Trong cơn mê man, cô giống như lại lần nữa nghe thấy tiếng gọi mang thanh âm già nua nhưng lại vô cùng thân thiết…


“Diệp Tử, đến đây, đến chỗ thầy này…”


“Diệp Tử của thầy…”


Ông lão đó là sự ấm áp duy nhất trong thời thơ ấu của cô.


Diệp Tử giống như Dạ Cô Tinh, đều là trẻ mồ côi. Nhưng cô ấy may mắn hơn Dạ Cô Tinh, vì vào năm ba tuổi, cô đã gặp được sư phụ của mình, Dạ Cơ Sơn.


Đó là một ông lão với bộ râu trắng phất phơ trong gió, dáng vẻ gầy yếu. Nhưng hai mắt của ông này lại linh động khỏe mạnh, mang theo sự lạnh nhạt nhìn thấu mọi việc trên thế gian này, lại không khiến cho người khác cảm thấy xa cách.


Khi nhìn vào đôi mắt đó, ngoại trừ sự bình yên ra, mọi người sẽ không nhìn thấy bất kỳ điều nào khác.


Dạ Cô Tinh còn nhớ, đó là vào một buổi trưa, ánh nắng mặt trời rực rỡ. Bầu trời vừa trải qua một cơn mưa, từng hạt mưa tí tách rơi xuống mái hiên xiêu vẹo của cô nhi viện. Cô trốn trong một căn phòng nhỏ âm u, mặt không cảm xúc, yên lặng lắng nghe, giống như thời gian có thể kéo dài như vậy mãi. Từ nhỏ cô ấy đã không phải là một đứa bé thích cười. Cô chỉ biết rằng bạn bè trong cô nhi viện không muốn chơi với cô, viện trưởng cũng không thích cô.


Từ trước đến nay cô chỉ có một mình, thậm chí không ai sẵn lòng ở chung một phòng với cô. Cô đã từng muốn hòa vào trong đám đông, lần nào cũng tự nói với mình: mày phải cười lên! Nhếch miệng lên cười, sau đó nheo mắt lại, tốt lắm, mày cười lên rất đẹp.


Nhưng cuối cùng, sau khi nghe lén được cuộc nói chuyện ở bên ngoài phòng viện trưởng, thì cảm giác tràn đầy hi vọng cùng với những cố gắng trước đó, đều được chính tay cô chôn xuống tận đáy lòng……


“Viện tưởng, cô không thể hại tôi như vậy được!”


“Cô Lâm, cô đang nói gì vậy?”


“Tôi tin trong lòng cô biết rõ, tôi cũng không vòng vo nữa. Đứa bé Ninh Tương này, tôi thật sự không thể nhận nó được. Nếu cô để nó ở ký túc xá của chúng tôi, thì những đứa trẻ khác không biết còn náo loạn đến mức độ nào nữa. Cũng bởi khuôn mặt lạnh như tiền của nó đã dọa cho mấy đứa nhóc phải khóc lên. Thật sự không biết đứa bé này tuổi vẫn còn nhỏ, sao lại có suy nghĩ kín đáo như vậy. Cả ngày không lên tiếng, trong lòng còn không biết đang tính toán cái gì nữa!”


“Haizz! Những việc cô nói tôi đều biết, nhưng những hộ lý khác không đồng ý… Cô xem như đang làm chuyện tốt đi…”


“Viện trưởng, cô đừng nói nữa, chuyện tốt mà Lâm Cầm tôi làm không hề ít, cũng không thiếu gì một chuyện này, cho nên cô vẫn nên sắp xếp lại đi!”


“Đứa bé đó nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng tính tình thì… Thôi bỏ đi, để cho nó ở một mình trước vậy…”


Ninh Tương?


Là tên của cô sao? Nhưng mọi người rõ ràng đều gọi cô là ‘quái nhân’ mà.


Thì ra, cô cũng có tên. Nhưng, cô không thích cái tên này.


Vẫn là “quái nhân” nghe hay hơn…


Có lẽ là do không tiếp tục ôm hi vọng nữa, hoặc là đã thản nhiên chấp nhận sự thật trước mắt, cô bé Ninh Tương không khóc không nháo, ngoan ngoãn một mình ở trong căn phòng nhỏ, yên lặng nhìn những đứa trẻ khác đang đùa giỡn đuổi bắt nhau bên ngoài cửa sổ. Bên tai vang lên từng trận tiếng cười giòn tan, còn cô thì lại yên tĩnh giống như một con búp bê sứ xinh đẹp. Trong mắt không có ghen tị, cũng không có oán giận, giống như không có gì cả.


Cho đến một ngày, cô đang ngồi ôm chân trên giường, nhìn ánh nắng mặt trời vào buổi trưa ấm áp mà không nóng bức, cảm nhận hơi thở tươi mát của bùn đất sau cơn mưa quấn quanh chóp mũi. Cô yên lặng lắng nghe tiếng tí tách của hạt mưa rơi xuống mái hiên. Ánh nắng tràn vào trong phòng, phủ lên người con búp bê nhỏ bé một tầng ánh sáng màu vàng rực rỡ.


Két…


Cửa gỗ đã vỡ được che đậy một nửa bị người khác đẩy ra, từ xa xuất hiện một bóng dáng giống như đang đạp lên ánh sáng đi đến khiến cô nhóc Ninh Tương vô thức híp mắt lại, đưa tay ngăn lại thứ ánh sáng chói mắt kia.


Đợi đến khi cô bé mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy trước mắt là một bộ râu trắng. Cô hướng ánh mắt nhìn lên, thì trông thấy một ông lão đang mỉm cười hiền từ. Ông đứng ngược hướng với ánh sáng, khiến cho cô tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác vô cùng gần gũi. Giống như chỉ cần dựa gần vào ông, là có thể ôm được mặt trời ấm áp.


“Cô bé, đồng ý đi theo thầy không?”


“Đi?” Đây là lần đầu tiên cô bé mở miệng nói chuyện: “Đi đâu ạ?”


“Bất kỳ nơi nào con muốn đi.” Ông lão mỉm cười mang mấy phần sâu sắc, lại ôn hòa dễ gần như cũ, mang đến cho cô cảm giác ông lão đang đứng trước mặt cô đây là một người vô cùng tốt.


Cô mỉm cười, một đám trẻ con nằm dài trên cửa lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên không tin được: “Quái nhân” lại có thể cười sao?


“Dạ.” Cô nói.


Buổi trưa ngày hôm đó, ánh mặt trời tươi đẹp, sau cơn mưa trời lại sáng. Trong không khí tràn đầy hơi thở tươi mát của bùn đất. Dưới mái hiên, hạt mưa rơi tí tách không ngừng, đôi bàn tay già nua nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn non nớt, họ cùng nhau đón lấy ánh nắng ấm áp nhất, dần dần đi xa.


….


“Con đang nhìn gì vậy?” Ninh Tương bé nhỏ đưa đầu ngón tay trắng nõn chỉ lên cây.


“Chim nhỏ sao?” Cô bé lắc đầu.


Ông lão vuốt râu: “Hay là ve sầu?”


Cô bé vẫn lắc đầu, cố giơ tay đón lấy một chiếc lá đỏ đang chao liệng rơi xuống: “Là cái này ạ.”


“Lá cây, đúng không?”


Cuối cùng bé con cũng cười gật đầu: “Thích lắm ạ.”


Ông lão cười hiền từ, gió thổi bộ râu bạc bay lên: “Con thích lá cây sao?”


Cô bé gật đầu thật mạnh.


“Vậy sau này thầy gọi con là Diệp Tử, được không?”


“Dạ được.”


Dưới cây, có một cô bé nhỏ đang đón lấy ánh nắng chiều, nở nụ cười rực rỡ.





“Sư phụ, đây là gì vậy?”


Ông lấy từ trong ngực ra một cái đĩa tròn nho nhỏ, nhẹ nhàng mỉm cười với cô nhóc xinh như búp bê hồng hào đang lộ ra ánh mắt tò mò. Trong mắt ông hiện lên mấy phần tưởng nhớ nhưng lẫn trong đó là sự buồn phiền.


“Cái này được gọi là La bàn Phương Ai, lại có bảy mươi hai Long Bàn, là Dương Công đã sáng tạo ra nó vào lúc cuối đời. Nhóc con, con còn nhớ Dương Công là ai không?”


“Dạ con biết. Dương Công, tự là Quân Tùng, hiệu là Cứu Bần, sinh vào năm 834, mất vào năm 904. Tư chất thông minh, ngộ tính rất mạnh. Ông bắt đầu nhận học trò dạy học, dùng hết tâm huyết giảng dạy hơn hai mươi năm, truyền thụ bí thuật phong thủy, làm việc tốt giúp người, cứu giúp người nghèo khổ…”


“Nhóc con, đủ rồi, đủ rồi! Sư phụ cũng đâu có phải đang dò bài con đâu…”





Chương 60: Phản ứng kỳ quái. Đến trường đại học Khoa học công nghệ tìm người.



Rạng sáng hôm sau, Dạ Cô Tinh quen giờ dậy nên mở mắt. Mặc dù chỉ ngủ được ba bốn tiếng nhưng cô cũng không thấy mệt mỏi chút nào.


Rửa mặt xong, cô cầm ba lô lên, đem dao găm và cất kỹ La bàn Phương Ai, vừa mở cửa ra, một mùi thơm của thức ăn bay đến. Vương Thạch đã ngồi trước bàn ăn, tiện tay cầm tờ báo lên đọc.


Dạ Cô Tinh nhướng mày, kéo ghế ra ngồi xuống: “Anh đợi lâu chưa?”


Vương Thạch khẽ cười: “Không có, mới một chút thôi. Ăn sáng trước đã, buổi sáng chủ yếu là sắp xếp tất cả các phòng ban. Cảnh quay đầu tiên của cô chắc sẽ xếp tới buổi chiều, nên cứ từ từ ăn, không cần vội tới phim trường.”


Nghe vậy Dạ Cô Tinh mỉm cười, cắn một miếng sandwich ấm nóng: “Không tệ.”


Vương Thạch ngạc nhiên: “Cái gì?”


“Tất nhiên là tay nghề bếp núc của đạo diễn Vương. Tôi không ngờ đại đạo diễn Vương không chỉ là một nhà biên kịch và đạo diễn giỏi, mà còn có kỹ năng nấu nướng đỉnh cao.” Dạ Cô Tinh không bao giờ tiếc rẻ lời khen ngợi người khác, nhưng điều kiện tiên quyết là người đó xứng đáng được khen ngợi.


“Khụ khụ…” Vương Thạch suýt nữa bị sặc, làm sao cô ấy biết…


“Tôi đoán lúc này đạo diễn Vương nhất định đang suy nghĩ, tại sao tôi lại biết bữa sáng này do anh làm?”


“Chậc……”


“Tôi ăn no rồi, đi trước đây. Buổi chiều tôi sẽ đến trường quay đúng giờ.” Cầm lấy ba lô, Dạ Cô Tinh quay lưng về phía Vương Thạch, khẽ vẫy tay rồi đi thẳng ra ngoài.


Lúc rời đi, cô thuận tay mò lên lấy chiếc chìa khóa trơ trọi lẻ loi trên tủ giày, nó là do tối hôm qua Vương Thạch đưa cho cô, bị cô tiện tay đặt lên trên đó.


“Ơ…” Nhìn bóng lưng mảnh mai càng lúc càng xa, Vương Thạch thu lại ánh mắt. Đảo mắt nhìn thoáng thấy ly sữa còn nguyên trên bàn, khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu. Cô gái này là một bí ẩn, vĩnh viễn cũng nhìn không thấu…


Ánh nắng ban mai dịu dàng ấm áp, làn gió sớm mang đến từng đợt mát mẻ. Một cô gái dáng vẻ thanh tú trong chiếc quần jean ngắn cùng áo thun màu trắng, vai đeo ba lô, thong thả bước đi trên con đường đón những tia nắng đầu tiên của buổi sáng.


Người nhặt rác già đang dùng hai tay lục lọi trong thùng rác chợt dừng lại, chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt đang đi tới. Đôi mắt già nua hơi ươn ướt, trong lòng không khỏi cảm thán… tuổi trẻ thật tốt!


Mà lúc này Dạ Cô Tinh cau mày dữ tợn, sắc mặt tái nhợt, nhịn không nổi cảm giác buồn nôn, bước đi nhanh hơn. Rốt cuộc mùi hôi thối của đống rác cũng bị vứt lại đằng sau.


Nhưng cơn buồn nôn không hề biến mất mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Cô lấy tay ôm ngực, nôn khan vài lần nhưng đầu óc vẫn quay mòng mòng. Cô còn thực sự nghi ngờ rằng Vương Thạch trước khi làm bữa sáng chưa có rửa tay.


Nói không chừng lúc anh ta đi vệ sinh còn…


“Ọe…”


Không thể nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng thấy buồn nôn! Cô nhanh chóng tập trung tinh thần, hít thở vài cái thật sâu, cuối cùng cũng đè xuống cảm giác buồn nôn.


Lúc này, một ông lão dắt cháu nhỏ đi tập thể dục buổi sáng, lúc đi ngang qua Dạ Cô Tinh còn hoài nghi liếc nhìn một cái. Nhưng thấy cháu mình càng lúc chạy càng xa, ông ta vội thu lại ánh mắt, gọi lên rồi đuổi theo: “Cháu yêu của ông, cháu chậm một chút thôi! Chậm lại! Vẫn chưa uống hết sữa này…. “


“Ọe… Ọe…” Nghe thấy từ “sữa” đó, trực giác của Dạ Cô Tinh kêu không xong rồi, nhưng phản ứng của cơ thể còn nhanh chóng và trực tiếp hơn. Cảm giác nôn ói vừa mới bị đè xuống lại phát tác càng kịch liệt và gay gắt hơn.


Mọi thứ cô ăn vào buổi sáng đều bị nôn ra, Dạ Cô Tinh bám vào thân cây chậm rãi đứng thẳng dậy. Sắc mặt vốn trắng nõn càng thêm tái nhợt, trên má cũng không có một nét ửng hồng nào, mặt còn không có một chút máu.


Ở trong lòng cô đã lôi Vương Thạch ra mắng chửi từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài. Hít sâu vài hơi, chửi rủa vài lần, cảm giác buồn nôn mới hơi dịu lại một chút.


Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, cô vẫy tay muốn gọi taxi. Mới ngồi lên xe đã ngửi thấy mùi xăng, Dạ Cô Tinh hung hăng hè nén cảm giác muốn nôn ra. Cô cứ như là nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được một câu: “Tới-Trường-Khoa-học-Kỹ thuật.”


……


Ở thủ đô, ngoại trừ đại học Bắc Kinh và Đại học Q, Trường Đại học Khoa học công nghệ Kỹ thuật Hồng Kông là một trong ba trường nổi danh nhất thủ đô.


Lúc này đã là mười giờ trưa, mặt trời chói chang, ở trước cổng có sinh viên lần lượt ra vào. Hai nhân viên bảo vệ vạm vỡ đứng hai bên, trong tay cầm dùi cui, thỉnh thoảng đi tới đi lui dò hỏi, kiểm tra người ngoài muốn vào cổng trường.


Dạ Cô Tinh ngồi trong quán cà phê ở bên đường đối diện, thu hết toàn bộ cảnh tượng trước cổng trường vào mắt. Bên tai là khúc dương cầm Cannon nhẹ nhàng thư giãn của Mozart, trên bàn đặt tách cappucino vẫn còn hơi ấm, hơi nóng lượn lờ. Nhiệt độ điều hòa vừa phải, cả người cô mềm mại dựa vào ghế. Miệng cười mỉm, đôi mắt trong veo, mềm mại nhưng không dễ gần, nhẹ nhàng nhưng không yếu đuối.


Cô cứ lẳng lặng ngồi đó như vậy, ánh mắt hướng về phía con đường đối diện, lại đơn độc tạo thành một khung cảnh tao nhã mỹ lệ. Dường như màu sắc của mọi vật xung quanh đều ảm đạm đi, ngay cả mặt trời rực rỡ trên đầu cũng không bằng được một phần ba vẻ đẹp của cô.


Nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt Dạ Cô Tinh lại dần trở nên lạnh lẽo, tựa như ngày đang nắng chói chang lại bị một lớp băng che phủ. Bên cạnh tai lại vang lên một lần nữa những lí do thoái thác của người kia trong điện thoại….


“Hả? Em tìm Dạ Huy Nguyệt sao? Em là ai? Đúng rồi! Có lẽ lại là một cô nàng nào đó tan nát cõi lòng. Tôi nói này, cuối cùng các người đang muốn cái gì vậy? Nói cho anh trai đây biết với! Tiểu bạch kiểm Dạ Huy Nguyệt kia có gì hay chứ? Không phải chỉ có khuôn mặt với dáng người trông ưa nhìn một chút thôi sao, những thứ còn lại có ích lợi gì đâu?… Tôi khuyên cô em cũng đừng tìm kiếm vô ích nữa. Bây giờ tên kia có lẽ đang ôm ai đó lăn trên giường rồi cũng nên! Em phải mau nhận ra thực tế đi, đừng ngu ngốc nữa… Này, em nói em làm vậy chẳng phải là bị coi thường sao?! Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, em còn muốn đi tìm nó, tại sao em lại không quan tâm đến… Được rồi được rồi, em đã muốn nhảy xuống vực, tôi kéo cũng kéo không lại. Trước buổi trưa hôm nay cậu ta sẽ trở lại trường học, em tự mình tới cổng trường tìm người đi…”


Nâng cổ tay lên xem đồng hồ, đúng mười một giờ, Dạ Cô Tinh nhìn về phía xa nhưng trong lòng chợt lạnh lẽo…


Lúc này trong đám người ra ra vào vào ở cổng trường, có một người, ánh mặt trời chiếu vào tấm lưng thon dài thẳng tắp của cậu ta tạo thành một vòng ánh sáng nhàn nhạt, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, từng tiếng hít thở dồn dập vang lên.


“Woaaa? Mau nhìn kìa, Dạ Huy Nguyệt!” Trong mắt một cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như nhìn thấy một xấp tiền trăm tệ trên đường mà không ai nhặt, mà cô ta là người nhặt được rồi nhét vào trong túi của mình.


“Ai cơ? Đẹp trai quá…” Một cô gái nào đó sáng mắt lên.


“Ngốc quá! Cậu là người ngoài hành tinh sao? Dạ Huy Nguyệt mà cũng không nhận ra! Ở trường Đại học Khoa học công nghệ Kỹ thuật của chúng ta, anh ấy được coi là đệ nhất hotboy đó!”


“Cái gì?! Hóa ra anh ấy chính là Dạ Huy Nguyệt! Trời ạ!” Cô gái nào đó hô hấp dồn dập, ngực khó chịu, như thể sắp ngã xuống đất, ngất bất cứ lúc nào.


“Đó là tân sinh viên chuyên ngành khoa học và kỹ thuật vật liệu polyme?! Nam thần mới được phong danh hiệu hotboy chỉ một tháng sau khi khai giảng sao?!”


“Woaaa… đẹp trai quá!”


“Mẹ ơi! Quá đẹp trai rồi…”


“Trái tim bé bỏng của tôi… Không kiểm soát được! Không kiểm soát được mất thôi!”


Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Dạ… Dạ Huy Nguyệt, là ai vậy?”


Một loạt ánh mắt khinh thường lập tức ném tới…. Bạn thân ái! Hãy trở về sao Hỏa của cậu đi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK