Ngày tháng chờ đợi, kéo dài từng giây đều là giày vò.
Mấy hôm trước, vụ ồn ào giữa Bang Tam Hợp và Hoà Thắng Hoà đột nhiên biến mất, 14K cũng im hơi lặng tiếng.
Hắc đạo Hong Kong, giống như phủ lên một trạng thái tịch mịch.
Sự yên tĩnh trước cơn bão khiến người ta phải nghẹt thở.
Ngày 13 tháng 6, trời âm u, đài thiên văn dự đoán sẽ có một cơn bão đổ bộ vào khu vực Quảng Đông, Hong Kong được liệt vào khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đài truyền hình đưa ra thông báo khẩn cấp, yêu cầu người dân hạn chế ra ngoài nếu không cần thiết, thực hiện các biện pháp bảo vệ, trường học đóng cửa hoàn toàn.
Lúc 14 giờ 35 phút chiều, sấm chớp đùng đùng, mưa lớn như trút nước.
Đến mười tám giờ chiều tối, mưa lớn chuyển sang mưa nhỏ, báo động tạm thời được bỏ.
“Theo báo cáo, bão Amanda đổ bộ vào khu vực ven biển của thị trấn Giáp Đông, Lục Phong, thành phố Sán Vĩ lúc 12 giờ 15 phút ngày 13. Sức gió tối đa vùng gần tâm bão lúc đổ bộ là cấp 12 (35m / giây), áp suất thấp nhất tại trung tâm là 970 hPa. Hong Kong bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mong người dân làm công tác chống mưa và thuỷ triều…”
“Hôm nay, Hong Kong bị ảnh hưởng bởi một siêu bão, mưa lớn trên diện rộng, sức gió mạnh, khu trung tâm CBD xảy ra vụ tai nạn xe nghiêm trọng…”
Tầng cao nhất của tòa nhà, văn phòng chủ tịch.
Hướng Ký đứng trước khung cửa sổ từ toà nhà cao chót vót, nhìn xuống màn mưa lạnh lẽo mơ màng với ánh mắt thâm sâu khó lường.
Bộ đồ thẳng tắp, ngũ quan lạnh lùng, nhưng tay phải đặt lên ngực bị vải băng ngang trông có chút buồn cười.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày đó, Vu Sâm không xuất hiện nữa. Mà Bang Chí Hoa cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bình tĩnh đến mức kỳ lạ, kỳ lạ tới nỗi khiến anh ta thấp thỏm bất an.
“Đầu hàng, hay là, chết?”
Anh ta tin, đâu không phải câu nói chơi. Mà câu cuối cùng của Vu Sâm — “Cậu chủ sẽ không nương tay với các người nữa đâu.”
Mí mắt nhướng lên, cảm giác tim đập nhanh bỗng dưng dâng trào. Lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên —
“Anh, cha bị tai nạn rồi…”
Cái chết của Hướng Lân tới quá đường đột. Hai xe đụng nhau, chết ngay tại chỗ.
Người đàn ông cả đời si tình, ôm nhân tình nhắm mắt vĩnh viễn.
Cảnh sát nhận được trình báo, nhanh chóng tới hiện trường, đồng nghiệp đi cùng bộ phận pháp y xác nhận một nam một nữ không có dấu hiệu sinh tồn.
Xe cấp cứu chạy giữa đường thì quay đầu lái về bệnh viện, từ bỏ điều trị.
Hướng Phong là người nhà họ Hướng đầu tiên chạy tới hiện trường, nhìn thấy hai xác chết lạnh lẽo nằm cạnh nhau dưới cơn mưa xối xả thì bỗng dưng bối rối.
“Sao ông còn không đi chết đi?”
Trong lúc thở hổn hển, anh ta gào lên lời nói tận đáy lòng mình.
Nay, chuyện đã thành hiện thực.
Không thể phân biệt được là bi thương hay là giải thoát, Hướng Phong nhìn về phía xa mà quên mất cất bước đi.
Mãi cho tới khi có một chiếc ô trên đầu thay anh ta che mưa chắn gió, anh ta mới dần dần hoàn hồn.
“Anh…”
“Ừm.”
“Ông ấy… chết rồi.”
Đôi mắt của người đàn ông sâu hơn biển, như giếng cạn, môi mỏng giương lên đường cong cứng ngắc, cả người như bị ai đó kéo căng ra.
Một lúc sau, chỉ nghe anh ta lên tiếng, giọng nói bình tĩnh không chút sóng gió.
“Đi thôi, tiễn ông ấy đi đoạn cuối cùng.”
“Hướng tổng.”
“Sếp Trác.”
Lấy thẻ cảnh sát ra: “Xin lỗi, chúng tôi đang thi hành công vụ.”
Hướng Phong tức tối: “Lúc này anh còn…”
“Im miệng!” Anh ta lạnh lùng quở trách.
“Anh!”
Hướng Ký lạnh lùng liếc nhìn, Hướng Phong đột nhiên không nói nên lời.
Trác Hàng tỏ ra không cảm xúc mà bắt đầu hỏi han.
“Người chết có quan hệ gì với anh?”
“Cha con.”
“Còn người phụ nữ kia thì sao?”
“Tình nhân của ông ấy.”
…
Sau một hồi thẩm vấn, làm Hướng Phong nổi trận lôi đình, Hướng Ký thì vẫn bình tĩnh như mọi khi.
“Di hài có thể đưa đi được chưa?”
“Sau khi điều tra hiện trường, sơ bộ xác định là sự cố giao thông. Mời tự nhiên.”
Hướng Ký gật đầu với một người đàn ông mặc vest phía sau, hai di hài được đưa lên xe.
“Hướng tổng, xin chờ đã.”
Anh ta dừng bước: “Sếp Trác cần giúp gì sao?”
“Có một chuyện quên nói anh biết, người phụ nữ đã chết đã mang thai năm tháng.”
Nắm tay anh ta vô tình bị siết chặt, rồi từ từ nới lỏng.
“Cảm ơn vì đã thông báo.”
“Ngoài ra, một nhân tình khác của cha anh, Lăng Như Vân, bị tình nghi tàng trữ trái phép chất ma túy, đã đệ đơn khởi tố. Ba ngày sau, tòa án tối cao sẽ mở phiên điều trần.”
“Sếp Trác còn có chuyện gì không?”
Tư thế mời chào: “Đi thong thả.”
Hướng Phong hung hăng nhìn anh ta một cái, rồi đi theo Hướng Ký lên xe và rời khỏi.
Hai ngày sau, lễ truy điệu của Hướng Lân, ông cụ Hướng, lão đại đời trước của Bang Tam Hợp được tiến hành tại nhà tang lễ Long Diệu.
Người nhà họ Hướng đều có mặt.
Là quan hệ trực hệ, hai anh em Hướng Ký và Hướng Phong đưa tiễn vong linh.
Hoà Thắng Hoà, 14K đều cử người đến viếng.
Vu Sâm và Tạ Chí Hoa đích thân tới, thành kính chia buồn, 72 vòng hoa chất đầy linh đường.
Trước khi đám tang kết thúc, cả hai đã rời khỏi.
Theo phong tục địa phương ở Hong Kong, hai anh em nhà họ Hướng phải túc trực bên cạnh linh đường vào ban đêm.
“Anh, ông ấy chết rồi.”
Hình như tới bây giờ, anh ta mới hoàn toàn tiếp nhận sự thật.
“Tai nạn xe đó… thật sự là sự cố sao?”
Hướng Ký quỳ trên đệm cói, lưng thẳng giống như tre xanh không bị uốn cong bởi ngoại lực tác động.
“Cảnh sát đã có kết quả điều tra.”
Anh ta bật cười: “Anh tin ư?”
“Sao lại không tin?” Ánh mắt sắc bén ngước lên: “Không tin, cũng cần phải tin!”
Thần sắc hung tợn trong mắt anh trai đột nhiên bùng nổ, khiến người khác ngạc nhiên.
“Dựa vào cái gì? Là Dạ Xã có đúng không? Mọi chuyện đều là kế hoạch của bọn họ…”
“Im miệng!”
“Anh sợ gì chứ? Người đứng đầu Bang Tam Hợp, đứng đầu hắc đạo Hong Kong, tại sao phải bấm bụng chịu chứ?”
Hướng Phong đột nhiên đứng lên, quỳ quá lâu nên hơi thiếu máu, suýt nữa loạng choạng ngã xuống, anh ta phải vịn vào linh án mới có thể đứng vững được.
Hướng Ký duỗi tay ra không trung, rồi rút về, yên ổn đặt lại trên đầu gối.
“Anh nói gì đi chứ? Bị người ta đạp lên đầu mà anh còn chịu được sao?”
“Nói gì bây giờ?” Ánh mắt anh ta lạnh lùng: “Ông ấy chết không phải rất tốt hay sao? Tại sao phải truy cứu?”
Vẻ nham hiểm hiện trên mặt của Hướng Phong, khuông mặt méo mó.
“Nếu cậu cũng nghĩ như vậy, tại sao không thể cứ thế bỏ qua luôn?”
“Nhưng dù gì ông ấy cũng là cha của chúng ta…” Nhớ tới lời xằng bậy của mình tối đó, trong lòng Hướng Phong cảm thấy chột dạ.
“Cha? Cậu quên ban đầu mẹ chết như thế nào sao?” Đôi mắt Hướng Ký u ám.
Nhìn thấy thần sắc hung tợn trong đôi mắt đó, Hướng Phong run lập cập.
“Nhưng thể diện của Bang Tam Hợp…”
“Cảnh sát đã nói là sự cố giao thông. Nếu là tai nạn bình thường, có ảnh hưởng gì đến thể diện bang hội chứ?”
“Nhưng…”
Hướng Ký tỏ ra kinh ngạc: “Cậu muốn báo thù ư?”
“Đúng vậy.” Hướng Phong tỏ ra dứt khoát.
“Vì ai?”
“Anh trai, anh…”
“Không vì thể diện của bang hội, cũng không phải cái gọi là phụ tử tình thâm. Cậu là vì cả tình nhân kia, hay là, vì đứa con trong bụng cô ta?”
“Đúng vậy! Tiện nhân kia… cô ta mang thai con của em, lại còn dây dưa không rõ với Hướng Lân…”
“Tiện nhân?” Hướng Ký mỉa mai: “Cô ta vì cậu không tiếc mai phục bên cạnh ông ta, còn muốn sinh con cho cậu, cuối cùng một xác hai mạng, đổi lại một chữ “tiện nhân” của cậu, đúng là đáng thương…”
Vẻ mặt của Hướng Phong thay đổi.
Hàng lông mày lạnh lùng trong chốc lát, luồng khí tức thù địch từ giữa hai hàng lông mày ấm áp tràn ra, dần dần lan khắp toàn bộ khuôn mặt.
Không còn là quý công tử phong độ thanh thoát, lúc này anh ta giống như ma quỷ tu luyện ở địa ngục.
“Anh biết cả rồi?”
“Biết rõ mồn một.”
Hướng Phong đột nhiên cười, khoé mắt giương lên, phong thái mê hoặc.
“Tai nạn ư?”
Hướng Ký lắc đầu: “Dừng tay đi, cậu sẽ không thành công đâu.”
“Chưa thử thì làm sao biết chứ?”
“Cậu muốn lấy 10% cổ phần của Hướng thị từ tay của ông ta, sau đó thì sao? Tiếp theo, cậu muốn làm gì?”
Đôi mắt nheo lại, Hướng Phong tháo mảnh vải trắng chẳng ra ngô ra khoai trên đầu xuống, vò thành một đống rồi ném xuống đất.
“Anh, anh vẫn chưa đủ tàn nhẫn! Miệng thì nói hận ông ta, nhưng lại để tang cho ông ta, rõ ràng đã hứa sẽ phục hưng Bang Tam Hợp, nay anh lại cam tâm ngồi ngang hàng với Hoà Thắng Hoà và 14K.”
Hướng Ký nhíu chặt hai mắt: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Không phải anh đã đoán ra từ đầu rồi sao? Trừ khử Hoà Thắng Hoà, nuốt chửng 14K, thống nhất hắc đạo Hong Kong, chỉ cần nền tảng ổn định, thậm chí có thể tiêu diệt Dạ Xã phía nam, và có được địa vị ngang hàng với nhà họ An ở phía bắc!”
“Đồ điên! Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày hả?”
“Anh sợ có phải không?” Hướng Phong tỏ ra thất vọng: “Ban đầu, vị trí lão đại không nên giao cho anh. Nếu không, Bang Tam Hợp sẽ không phải hèn nhát như bây giờ!”
“Phong! Cậu tỉnh táo lại đi! Hoà Thắng Hoà, 14K đứng vững bao năm qua không ngã, không phải không có lý do. Thế lực hai nhà mạnh này hơn so với tưởng tượng của cậu! Hấp tấp ra tay sẽ chỉ đẩy Bang Tam Hợp vào ngõ cụt thôi!”
“Em không nghe! Anh cũng chưa từng thử qua thì làm sao biết nhất định sẽ thất bại?”
Hai mắt Hướng Phong đỏ hoe: “Vì anh nhu nhược, anh cơ bản không có năng lực lãnh đạo bang hội!”
“Cậu lấy 10% cổ phần của Hướng thị làm gì?”
Hai mắt của Hướng Phong sáng rực: “Anh, em cần tiền vốn, cần vũ khí đạn dược, anh giúp em đi, có được không? Hai anh em chúng ta cùng nhau đánh thiên hạ.”
“Giao đồ ra đây đi?” Anh ta đứng lên và bước tới gần.
Hướng Phong lùi về sau: “Anh, anh không thể làm vậy… Cơ hội tốt ngàn năm có một… Bang Tam Hợp cũng không thể bỏ lỡ…”
“Đưa đây.”
“Anh đừng ép em…”
“Đưa ra!”
“A…”
Pằng pằng pằng…
Ba phát súng, không kịp né, Hướng Ký bị bắn vào bả vai bên phải. Hướng Phong thấy vậy, anh ta lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Anh, em không phải cố ý…”
Hướng Ký che bả vai chảy máu, cắn răng nói: “Đưa, đồ, cho, anh.”
“Không! Em sẽ không để nhà họ Hướng chịu thiệt…”
Rút súng về, anh ta quay người rời khỏi linh đường.
Sự hỗn loạn bắt đầu từ đây.
“Đương gia bị trúng đạn, người đâu, mau tới đây!”
“Mau! Mau đưa lão đại vào bệnh viện…”
Đêm đó, Hướng Ký được đưa tới bệnh viện tư nhân dưới trướng của Hướng thị tiến hành cứu chữa.
Nửa đêm, anh ta bắt đầu lên cơn sốt, rơi vào hôn mê.
Vết thương ở cổ tay bị viêm, gây ra hàng loạt biến chứng.
Trong linh đường, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ai biết cả.
Hướng Phong hợp lý lên tiếp quản bang hội, bắt đầu hành động quy mô lớn.
Nội bộ Hướng thị, mọi người đang hoảng loạn.
Ba ngày sau, Hướng Ký tỉnh lại, câu đầu tiên anh ta nói chính là…
“Liên hệ Bang Chí Hoa, tôi muốn gặp cậu Dạ…”
Bỗng chốc, dưới thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của Vu Sâm, Hướng Phong còn chưa kịp tạo ra biến cố gì thì đã phải thu dọn tàn cuộc.
Trong một đêm, gián điệp anh ta chuyên tâm bồi dưỡng đã bị nhổ bỏ.
Người tự xưng là trung thành với anh ta, tất cả đều quay lưng.
Quyền hành lại quay về tay của Hướng Ký.
Hôm xuất viện, lần đầu tiên sau nửa tháng hai người gặp nhau.
“Anh…”
Anh ta rũ mi xuống, gương mặt không còn dã tâm muốn thử, thay vào đó là một lớp u ám, tuyệt vọng và suy sụp.
“Đi thôi…”
Anh ta đưa tay quàng vai em trai mình, người kia bất giác co rúm lại.
“Anh thắng rồi…” Môi anh ta mấp máy, cuối cùng anh ta cũng nhận ra sự thật.
“Không phải anh thắng, mà là Dạ Xã thắng, cậu Dạ thắng rồi…”
“Anh! Em xin lỗi! Em xin lỗi! Đều tại em hại anh…”
Cảm xúc sụp đổ trong tích tắc, anh ta khóc òa lên.
“Đi thôi, chúng ta về nhà…”
Ngày 28 tháng 6, trải qua 10 ngày mưa dầm, cơn bão đã di chuyển lên phía bắc, bầu trời của Hong Kong đã trở về trạng thái trong xanh, quang đãng.
Tin tức Hướng thị và Dạ Xã hợp tác khởi động biệt thự cao cấp hướng biển lan nhanh như sấm rền.
Hắc đạo rung chuyển, bạch đạo chờ mong.
Yếu tố không yên đang đập, như nước lũ dâng trào, một khi mở cống, ắt phải chảy nhanh ngàn dặm!
Ngày 29, Hướng thị chính thức đưa ra tuyên bố hợp tác với Dạ Xã cũng khai thác dự án. Hơn nữa, Dạ Xã là nhà đầu tư chính, chiếm hơn 60% cổ phần.
Cho dù có khai thác dự án, ‘biệt thự cao cấp hướng biển’ trang trí vỏ ngoài hoa lệ, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được, Bang Tam Hợp cúi đầu trước Dạ Xã.
“Hắc đạo Hong Kong… đổi chủ rồi.”
Mãi tới lúc này, dân chúng Hong Kong mới ngây ngốc bắt đầu hỏi han – Dạ Xã rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Không chỉ có một mình Bang Tam Hợp bày tỏ thái độ, Hoà Thắng Hoà cũng đưa ra tuyên bố, nói là ‘công trình xây dựng cảng’ hiện tại sẽ có thêm 200 triệu đô la Hong Kong của Dạ thị đầu tư, đồng thời chia ra hơn phân nửa cổ phần, hai tay trao ra quyền chủ động.
Tài đại khí thô như vậy, khiến công chúng một lần nữa đổi mới nhận thức về Dạ Xã.
Đương nhiên, với sự khởi động và mở rộng của một số công trình lớn, thị phần Hong Kong bành trướng, thậm chí gây ra một đợt đầu tư tài chính bùng nổ, càng thu hút một lượng lớn đầu tư nước ngoài vào Hong Kong, tỷ lệ thất nghiệp giảm mạnh.
Có thể nói, sự tồn tại của Dạ Xã, sự xuất hiện của Dạ thị, đồng thời khiến cho hắc đạo Hong Kong biến ảo khó lường, cũng góp phần vào thành tựu chính trị của chính phủ, cho phép số lượng lớn lao động quay lại làm việc.
Chỉ với điều này, bạch đạo đã không có lý do ngăn cản Dạ Xã tiến vào Hong Kong!
Hiện tại chỉ còn 14K vẫn còn đang ngoan cố chống lại.
“Có vài người, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu đã vậy, chúng ta cũng không cần khách sáo!”
Chương 38: Lão Hắc thất thế, Thời niên thiếu
Thấy Bang Tam Hợp, Hoà Thắng Hoà lần lượt đầu hàng, Hắc Tử đã đứng ngồi không yên.
Anh ta rất muốn biết, tên nịnh hót như Kiên mập, cố chấp như Hướng Ký, hai người này sao lại bằng lòng cúi đầu xưng thần như thế?
Nghe nói, ông cụ nhà họ Hướng chết rồi… ả nhân tình mà Kiên mập cưng chiều nhất cũng chết rồi…
Bỗng dưng giật mình, vẻ mặt của Hắc Tử thay đổi.
“Báo, cậu vào đây.”
“Anh Hắc, anh gọi em?”
“Lập tức giúp tôi đặt năm vé máy bay, cậu đích thân đi tới biệt thự một chuyến, bảo chị dâu cậu dẫn hai đứa trẻ và cha mẹ nhanh chóng bay tới Las Vegas!”
“Chuyện này… anh Hắc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cần phải gấp vậy?”
“Đừng hỏi linh tinh nữa, cứ làm theo lời dặn dò của tôi!”
“Dạ.”
Tối đó, vợ của Hắc Tử dẫn một trai một gái, và cha mẹ nhà họ Hắc lên máy bay bay tới Las Vegas ngay trong đêm.
Sáng hôm sau, họ đã bình an tới nơi.
“Đừng hỏi gì cả, chăm sóc tốt cho cha mẹ và hai đứa trẻ, chờ qua cơn sóng gió này, anh sẽ đón mọi người về.”
Cúp điện thoại, Hắc Tử thở phào.
Trước mắt, anh ta đã không còn gì vướng bận, không cần phải lo sợ Dạ Xã.
Thậm chí còn nung nấu tham vọng về một cuộc đọ sức.
Đáng tiếc, tham vọng của anh ta còn chưa triển khai thì đã mặc định là kết thúc thê thảm.
Ngày 1 tháng 7, Trung, Nhân, Ái, Tín, Nghĩa, và người cầm quyền của 12 nhánh nhỏ trong 14K xuất hiện tại tiệc mừng thọ bảy mươi tám mươi tuổi của Tạ Chí Hoa, tặng những món quà hào phóng.
Sau bữa tiệc, Tạ Chí Hoa và Vu Sâm đã có cuộc gặp gỡ đàm phán kéo dài hai giờ đồng hồ.
Ngày hôm sau, người cầm quyền của 12 nhánh từ từ tuyên bố tin hợp tác với Dạ Xã. Trong phòng làm việc, Hắc Tử tức tối ném hết tất cả những thứ đồ cổ có thể ném được trên kệ.
“Lão Hắc cũng không ngốc ha, biết đưa vợ con mình trốn ra nước ngoài.”
Chu Bưu nhìn anh ta một cái: “Không gây hoạ cho vợ con, cho dù anh ta không đưa người ra nước ngoài, thì cậu Dạ cũng không ra tay với bọn họ.”
Lôi Hổ đơ ra: “Vậy tại sao ông cụ Hướng và tình nhân của Kiên mập lại bị…”
Anh ta làm tư thế cắt cổ.
“Lão già Hướng Lân này, chết không đáng tiếc. Năm đó, chính ông ta hại chết cả nhà chú Hoa, vợ con chết thảm. Còn về người tình nhân kia, lòng tham vô đáy, đáng bị giết chết, không đáng đồng cảm.”
“Vậy cậu chủ chuẩn bị đối phó với 14K thế nào?”
“Hôm qua anh không nhìn thấy hả?”
Lôi Hổ gãi đầu: “Nhìn thấy cái gì? Hôm qua không phải là tiệc mừng thọ của chú Hoa sao?”
Chu Bưu thở dài rồi lắc đầu.
“14K tổng cộng có 36 nhánh nhỏ, nhóm chữ Hiếu chính thống nhất do Cát Vĩ lãnh đạo. Sau khi Cát Vĩ chết, Cát Hùng tiếp quản. Năm 2010, Các Hùng từ trần, nay 14K như rắn không đầu, mạnh ai nấy quản, lão Hắc là người cầm quyền nhánh chữ Nghị, mạnh hơn những nhánh khác nên không ngần ngại tự phong làm chính thống, muốn nhân lúc này dồn 35 nhánh còn lại về dưới trướng của mình, thống nhất thành một thể.”
“Người cầm quyền các nhánh khác đương nhiên không phục, mấy năm nay gây chuyện không ít.”
“Một khi các nhánh khác đều quy thuận Dạ Xã, làm thiên lôi, sai đâu đánh đó, lão Hắc bị cô lập không viện trợ, ắt thất bại không còn nghi ngờ!”
Lôi Hổ kinh ngạc: “Vậy là, cậu chủ định định lôi kéo 35 nhánh còn lại đứng về phe Dạ Xã?”
“Vậy cũng chưa chắc. Hôm qua mới có 12 nhánh, đã làm cho lão Hắc nổi trận lôi đình, đập phá rất nhiều đồ cổ trong phòng làm việc.”
“Khụ khụ… nghe nói, đống đồ cổ đó là những tác phẩm tinh xảo mua được từ các cuộc đấu giá, cái nào cũng có giá trên chục triệu, vậy mà cũng nỡ đập, xem ra anh ta đang rất tức giận.”
“Tiếp theo, cậu chủ định làm thế nào?”
Chu Bưu tỏ ra nghiêm túc.
“Chờ!”
Thấy các nhánh khác và Vu Sâm thân thiết, Hắc Tử không thể ngồi yên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lo lắng như con châu chấu trên nồi lửa.
“Báo, gọi cho Bang Chí Hoa, nói là tôi muốn gặp cậu Dạ.”
“Dạ.”
Năm phút sau.
“Sao rồi?”
Báo lắc đầu: “Không rảnh.”
Loảng xoảng.
Tài liệu bị quét xuống đất, bàn làm việc ngổn ngang.
“Cái đm? Thật sự tưởng Dạ Xã có thể xưng hùng xưng bá hay sao?”
Báo thấy vậy run rẩy, cố giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ hy vọng ngọn lửa này đừng cháy lan tới người mình.
“Đi, thay tôi hẹn người cầm quyền của 5 nhánh, Đồng, Mai, Thắng, Kiệm, Kiếm.”
Báo kiên trì gọi điện thoại, nhưng khi nghe anh ta tự giới thiệu thì người bên kia lại cúp máy cái rụp.
Lúc này, anh ta thật muốn đập đầu vào tường…
“Anh, anh Hắc…”
“Mấy ông chú đó nói thế nào?”
“Còn, còn chưa kịp nói gì, thì đã, cúp máy rồi.”
“Đám lão già chết tiệt này, ai có sữa thì đều gọi là mẹ à? Ông đây không tin, không lay chuyển được.”
Thế trận giằng co bắt đầu.
Hắc Tử không bằng lòng cúi đầu, Dạ Xã cũng không chịu hạ mình.
Trong một thời gian, 14K bị toàn bộ hắc đạo Hong Kong cô lập.
Mặt khác, Dạ Cô Tinh cũng không hốt hoảng, cô bắt đầu tiến hành quay phim.
Bang Tam Hợp phục tùng, Hoà Thắng Hoà nhận thua. Nay phần lớn 14K đã nằm trong tầm kiểm soát của cô, xu thế tất yếu, Hắc Tử có làm gì đi nữa cũng chẳng thấm vào đâu.
“Cắt – tốt lắm!”
Vương Thạch gật đầu và tỏ ra hài lòng.
Đúng vậy, TVB và Tinh Huy bắt tay quay bộ phim đề tài thanh xuân, khởi quay tại thành phố điện ảnh Tân Giới Tướng Quân Úc của Thiệu thị.
Dạ Cô Tinh đóng nữ chính, còn nam chính trải qua ba vòng bình chọn trên mạng, Tiêu Mộ Lương được bình chọn cao nhất.
Bẵng đi ba năm, cả hai lại hợp tác sau bộ ‘Bầu trời thành phố’ và ‘Yên Chi lệ’, không chỉ được kỳ vọng ở Hong Kong, mà đội nổi tiếng ở Trung Quốc đại lục cũng rất cao.
Vào tháng 3 năm nay, Tiêu Mộ Lương ẵm hai hạng mục giải thưởng Kim Mã khu vực Đài Loan cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất và giải thưởng điện ảnh Hong Kong cho nam diễn viên được yêu thích nhất, sự nổi tiếng của anh ta ở Hong Kong và Đài Loan tăng lên từng ngày.
Với ngoại hình xuất sắc, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, và sự hỗ trợ đắc lực của Tinh Huy, trong những năm qua, các tác phẩm của Tiêu Mộ Lương liên tục lên sóng, tất cả đều trở thành tác phẩm kinh điển, nghiễm nhiên trở thành át chủ bài của Tinh Huy.
Ảnh hậu với Ảnh đế, từng là người tình mản ảnh làm lay động trái tim biết bao người. Chỉ dựa vào điểm này ‘Thời niên thiếu’ không thể không nổi!
Cộng thêm, sự hỗ trợ của đoàn phim ‘Bầu trời thành phố’ năm đó, Vương Thạch làm tổng đạo diễn. Diệp Lưu Thanh làm phó đạo diễn, đám người Tào Quân, Thiết Sơn bắt tay hợp tác, chưa phát sóng đã nổi như cồn!
“Ở bộ ‘Bầu trời thành phố’ trước kia, tôi rất thích xem Tiêu Tinh và Viên Hi Thần đóng cảnh ở trường học, đúng là làm hài lòng mọi cảm xúc của tôi đối với cuộc sống đại học!”
“Cho đến nay, điều khó quên nhất là Áo Tím mặc đồng phục đi trong đám đông, quay đầu cười một cái khiến người ta kinh ngạc.”
“Khụ khụ… điểm nhấn là đồng phục!”
“Đúng đó! Thật muốn thấy cô ấy mặc lại đồng phục.”
Trên đây là tất cả những tâm sự của cư dân mạng, của fan hâm mộ.
Kịch bản kể về câu chuyện của một nữ sinh trung học ngoan ngoãn, đem lòng yêu một tên lưu manh thích đua xe. Cả hai cùng nhau trải qua ngọt ngào, mưa gió, đối mặt với thử thách của cuộc đời, áp lực từ người thân, tình yêu tuổi trẻ của họ rốt cuộc sẽ đi tới đâu đây?
Tại sao tình yêu lại dữ dội như vậy?
Chỉ vì — thời niên thiếu!
Câu nói này, là nhân tố tinh hoa của toàn bộ phim, cũng là nước mắt tiềm tàng cho vô số người xem.
Cảnh đầu tiên của phim là cảnh đã qua bộ lọc chỉnh sửa màu sắc.
Một đôi giày vải ALLSTAT, màu trắng trên giày trông rất sạch sẽ, chiếc váy dài đến mắt cá chân, đúng lúc để lộ phần giày.
Nắng chiều trải dài bóng cô, dưới chân là đường nhựa hai màu xanh đỏ, đằng xa có học sinh đang đá bóng, cười đùa không ngớt…
Chiếc ba lô vừa quen vừa lạ, như thể cô cũng đã từng dùng nó.
Những ngày tháng trôi qua, những hồi ức tuổi trẻ, và đoạn tình yêu của tuổi trẻ chôn chặt trong tim.
Không muốn chạm vào nữa, không dám mơ tưởng nữa.
Cô sợ bản thân lại khó mà buông bỏ…
“Tô Dã, anh vẫn ổn chứ?”
Ngày 1 tháng 4 năm 2026, Vancouver, trời trong.
Hàn Tử Khâm quyết định về nước – chỉ vì, tìm người đó, hỏi cô vấn đề mà từ đầu tới cuối cô không hề lên tiếng.
“Cắt – Hôm nay tới đây đã, sáng mai quay thêm một cảnh ngắm lá rơi.”
Dạ Cô Tinh nhấc váy đi về phía phòng thay đồ.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô thử đi theo phong cách văn chương, áo sơ mi và váy, tóc dài bồng bềnh, vì nữ chính là một họa sĩ.
‘Khí chất của người làm nghệ thuật’, đây là điểm quan trọng mà Vương Thạch nhấn mạnh trước khi khởi quay.
Mà khí chất của Dạ Cô Tinh quá mạnh mẽ, lạnh lùng có thừa, không đủ ấm áp.
Do đó, còn đặc biệt mời một giáo viên mỹ thuật tới dạy cô vẽ tranh.
Trừ việc tính toán ba bang hội ra, Dạ Cô Tinh ngày thường cũng không làm gì, chấp nhận sự sắp xếp, tranh thủ nuôi dưỡng một sở thích.
Không ngờ, thử vé mới thấy, quả thật cũng có chút năng khiếu.
Cho nên, khoảng thời gian này, khi nào Vu Sâm xuất hiện tại biệt thự ở núi Thái Bình, tình hình bình thường thì anh ta sẽ thấy ‘cậu Dạ’ đang chuyên tâm vẽ tranh.
Đột nhiên, có một khoảng lặng ba giây dành cho lão Hắc đáng thương.
Một người từ chối không gặp, ngồi đây thảnh thơi vẽ tranh; người kia lo lắng không yên, thế trận đại loạn.
Sự tương phản rõ rệt, cao thấp thấy rõ.
Dạ Cô Tinh thay đồ rồi lái xe rời khỏi phim trường, cuối cùng dừng lại trước một câu lạc bộ trà đạo.
Người phục vụ chào đón, Dạ Cô Tinh trực tiếp ném chìa khoá vào tay anh ta.
“Không cần để vào nhà xe, dừng ở bãi đỗ xe tạm thời bên trái quảng trường là được.”
Dưới sự dẫn dắt của một người phục vụ khác, cô đi lên lầu ba.
Cuối cùng dừng lại và đứng trước phòng VIP có tên ‘Thính Vũ Hiên’.
“Mời vào.”
Cô ấn tay nắm cửa, xoay rồi đẩy cửa vào.
Một người bên trong vừa nghe thấy tiếng động thì để tách trà xuống, đứng dậy, khoanh tay đứng hầu, thái độ cung kính.
“Cô chủ.”
“Ngồi đi.”
Dạ Cô Tinh tự rót cho mình tách trà, nhưng cũng không vội uống.
“Anh cứ cúi đầu mãi làm gì vậy? Sếp Trác phong độ thanh thoát lại không dám nhìn người à?”
Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đoan chính, Trác Hàng – Hiện là thanh tra cấp cao của tổ trọng án Tây Cửu Long.
“Anh nói đi, dạo này bạch đạo có động tĩnh gì không?”
Anh ta do dự một lúc rồi nói: “OCTB bắt đầu bí mật điều tra Dạ Xã, cục điều tra tội phạm thương mại cũng đang thu thập tài liệu về mảng mậu dịch nước ngoài của Dạ thị.”
“Họ muốn điều tra kỹ ư?”
“Không hẳn vậy, dù gì việc cung cấp tài chính của Dạ Xã có ích trong việc giải quyết các vấn đề về lao động thất nghiệp. Hơn nữa còn thúc đẩy thị trường chứng khoán Hong Kong vốn đã ế ẩm trong nửa năm qua. Cho dù chính phủ có bất mãn thì cũng phải cân đo đong đếm trước khi đưa ra quyết định.”
“Cấp trên suy nghĩ thế nào về Bang Tam Hợp, Hoà Thắng Hoà, 14K?”
“Lúc trước tập trung vào ba nơi này, nhưng trước mắt, sự tồn tại của Dạ Xã quá rõ rệt, tạm thời chuyển sự chú ý sang đây, ngược lại khiến cho ba nhà này có cơ hội để thở dốc.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, cũng chẳng ừ hử gì cả.
“Dạo này Lăng Như Vân thế nào?”
“Đề nghị khởi tố, tội danh tàng trữ ma túy được thành lập và bị kết án ba năm tù.”
“Dọn dẹp một chút, cố hết sức để những ngày cô ta sống trong tù được thoải mái một chút.”
Dù gì cũng là cô lợi dụng đối phương, tuy Lăng Như Vân cơ bản không đáng để đồng cảm.
“Rõ.” Trác Hàng gật đầu đồng ý.