An Húc mang theo hành lý xuống lầu, Dạ Thần tiến lên cầm lấy.
Quay người bước ra ngoài.
Bóng dáng cao lớn đi ngược lại ánh sáng, An Húc theo sát phía sau, có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu lên người đàn ông, giống như phủ lên một lớp màn mỏng màu vàng, mông lung mơ hồ.
“Mẹ, con về trường đây.”
“Ừ, chú ý an toàn.”
“An, Đôn, bye.”
Liếc mắt nhìn xung quanh, “Cha đâu ạ?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới.
An Tuyển Hoàng cầm một ly nước từ trên lầu đi xuống, An Húc nhào tới, nhảy lên, hôn chụt một cái vào má.
“Cha, con về trường đây!”
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Còn sớm, sao không ăn bữa tối rồi mới đi?”
An Húc chán nản thở dài, “Hôm qua nhận được điện thoại của sư công Diêm, nói có một dự án thí nghiệm quy mô lớn đang thảo luận, kêu con về sớm một chút, sẵn tiện làm trấn ải luôn.”
“Vậy con tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”
“Yes, Sir!”
Nhấc tay, cúi chào, mỉm cười, lúm đồng tiền nở rộ như hoa, cả gương mặt của cô gái càng trở nên xinh đẹp hơn.
Đôn Đôn bĩu môi, không quên chọc phá vài câu: “Lần đi này, không biết chừng vui vẻ lắm đấy…”
“Cái thằng này!” Nắm tay vung lên, không kịp né tránh.
An Tuyển Hoàng đột nhiên nói, “Tiểu Thần, đi theo cha vào phòng làm việc.”
“Bé con, em lên xe đợi đi, anh sẽ tới ngay.”
“Ồ.”
An Húc không nghi ngờ gì.
Trong phòng làm việc sáng sủa, hai người đàn ông của hai thế hệ nhà họ An đứng cạnh nhau.
“Cha.”
“Có biết tại sao cha gọi con tới không?”
Ánh mắt hơi ngưng lại, lắc đầu.
Đưa ánh mắt nhìn về phía xa, khẽ thở dài, “Hồi đó, con và Bảo bảo còn nhỏ, tuy rằng đều có thiện cảm với nhau, nhưng thứ như cảm giác, đến nhanh, đi cũng nhanh. Cha với mẹ con cũng không ngăn cản, thứ nhất là không muốn Bảo bảo không vui, thứ hai là do tin tưởng con.”
“Con biết, và… cũng rất biết ơn.”
Năm đó, nếu không có sự giải cứu của mẹ ở sàn đấu giá, thì anh đã là một món hàng để người ta chơi đùa rồi truyền tay nhau, sẽ không có một cuộc sống giàu sang đủ đầy, và đương nhiên, cũng sẽ không có tư cách đứng bên cạnh An Húc, vì cô mà che mưa chắn gió.
Ba năm trước, họ bắt đầu hẹn hò.
Chỉ trong vòng hai ngày, đã bị phát hiện.
Cũng chính trong phòng làm việc này, cùng một hoàn cảnh, hai cha con đứng cạnh nhau.
Cuộc trò chuyện giữa đàn ông với đàn ông, đơn giản thẳng thắn.
An Tuyển Hoàng đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu Dạ Thần không được nảy sinh quan hệ trước khi An Húc tốt nghiệp.
Dạ Thần cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao thì bé con trong mắt anh lúc đó vẫn còn là một bé gái mũm mĩm, nên gật đầu, vô cùng dứt khoát mà đồng ý.
Vào những ngày sau đó anh đã tự mình cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa của câu, tự tạo nghiệp không thể sống.
Mỗi lần thân mật, khi sắp đi đến bước cuối cùng rồi lại không thể không phanh gấp, khi đối diện với ánh mắt dò hỏi của bé con, là anh chỉ muốn tát cho mình một bạt tai.
Cho mày đồng ý này! Cho mày thể hiện này!
Giờ thì vui rồi, đào hố xong, rồi tự chôn bản thân mình vào luôn!
Vừa lắm!
Thử tưởng tượng xem, một đĩa thịt thơm ngon đặt ở trước mặt bạn, bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, vậy mà bạn chỉ được nhìn chứ không được ăn, cần biết bao nhiêu là nghị lực mới nhịn được hả?
Đặc biệt là khi bé con của anh còn cố tình trêu chọc, những “chuyện nhỏ” như thay đồ ngủ trước mặt anh, đi tắm nhờ đưa khăn, v.v…, cô cũng không cố kị gì, thân thể tuyệt đẹp kia cứ vậy mà hiển hiện trước mặt không biết bao nhiêu lần, để anh nhìn không sót thứ gì.
Dạ Thần không phải là Liễu Hạ Huệ – một người có thể để người ta nằm vào lòng nhưng vẫn không hoảng loạn. Mà trái lại, anh yêu An Húc, yêu sâu tận xương tủy, lại còn đang tuổi tràn đầy tinh lực, sao có thể không bị mê hoặc?
Có mất lần đều xém nữa mất khống chế, không phải là chưa từng muốn trôi theo dòng chảy.
Nhưng lời cảnh cáo của cha vẫn còn văng vẳng bên tai, vì để mưu tính lâu dài, anh không dám bước qua ranh giới cuối cùng.
Vậy nên mới nhịn hết lần này đến lần khác.
“Trong những năm qua, con đã làm rất tốt, cha… rất hiểu cảm giác của con.”
Hừm…
Sao mà nghe như có ý khác thế nhỉ?
Khi Dạ Thần đi ra, bước chân nhẹ nhõm, trên khuôn mặt lạnh lùng tươi cười một cách kỳ lạ, Đôn Đôn nhìn mà sởn gai ốc.
“Em gái, anh Thần không bị gì chứ?”
An An trừng cậu một cái, “Trong đầu anh toàn chứa cài gì đâu không vậy?”
“Anh ấy, anh ấy, anh ấy đang cười kìa? Anh không bị hoa mắt đúng không?”
“Hình như cười thật kìa….”
“Có chuyện gì vui à?”
“Chắc vậy.”
Nụ cười bí ẩn của Dạ Thần bên này còn chưa được giải đáp, Dạ Cô Tinh bên kia thì đang nhéo tai người đàn ông, mở lớp giáo dục tư tưởng.
“Ý anh là gì? Câu cuối cùng ấy?”
Anh An cũng rất kiên cường, lỗ tai bị nhéo cho đỏ lên, nhưng vẫn không chịu cầu xin tha thứ, cắn răng chịu đựng.
“Thì nghĩa trên mặt chữ.”
“Hừ.” người phụ nữ nhướng mày, “Hiểu được cảm giác của Tiểu Thần? Cảm giác gì? Mau nói cho rõ ràng xem nào?”
Nghiêng đầu nhìn qua, trong nháy mắt, phong tình vạn chủng.
Có đôi khi, chính An Tuyển Hoàng cũng cảm thấy không thể tin được, sau bao nhiêu năm kết hôn, vẫn cảm thấy chưa ngắm đủ cô vợ nhà mình.
Luôn muốn giữ ở trong túi, nâng ở trong tay.
Người ta hay nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, khi tình yêu mãnh liệt qua đi, thì sẽ đi đến kết cục của sự im lặng.
Nhưng đối với An Tuyển Hoàng, những lập luận trên đều là nhảm nhí.
Chỉ cần là Dạ Cô Tinh, anh sẽ luôn có sự nhiệt tình vô tận!
Ví dụ như, bây giờ—-
“Vợ à, tụi mình đã không làm một tuần rồi…”
“Cho nên?”
“Tối nay nhé!” Đôi mắt của người đàn ông sáng lên.
“Già không nên nết! Con trai con gái đều lớn cả rồi, anh có biết ngại không hả?”
“Chúng ta làm việc của chúng ta, không liên quan đến người khác.”
“Mơ đẹp lắm!”
“Vợ à~”
Dạ Cô Tinh mím môi.
“Tinh~”
“Em còn phải xem kịch bản, không rảnh… Ưm…”
“Tối nay không rảnh, vậy thì bây giờ rảnh mà, đúng không?”
Nở nụ cười đen tối.
“Anh điên à! Chỗ này là phòng làm việc!”
“Nó cũng có thể được dùng làm phòng ngủ tạm thời, miễn là… có giường.”
Hôm qua, tự nhiên An Tuyển Hoàng lại kêu người làm chuyển một chiếc giường gỗ nhỏ đến phòng làm việc, hoá ra là đợi cô ở đây à?
“Bà xã, anh đến đây!”
“Lên kế hoạch lâu rồi phải không?”
“Ba ngày trước.”
“Xem ra anh nhịn rất vất vả?”
“Đúng đó. Cho nên mới nói là hiểu cảm giác của Tiểu Thần——-nhịn khổ lắm luôn!”
“Xí, anh còn nói lý đấy à?”
“Làm chuyện mà vợ chồng nên làm, đây là đạo lý hiển nhiên.”
“Anh… Ưm!”
“Đừng nhúc nhích, giữ lại thể lực, chút nữa sẽ để em kêu.”
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ; trong phòng, xuân sắc vô biên.
…
An Húc vừa lên xe là đã buồn ngủ.
Đột nhiên một cái xóc nảy làm cô tỉnh táo lại.
Nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông nhồi trên ghế lái.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên người đàn ông, làm mái tóc vàng càng trở nên rực rỡ.
Dạ Thần như cảm giác được, quay đầu nhìn cô ấy, “Bé con, sao thế?”
Cười cười, “Không có gì, anh tập trung lái xe đi.”
Bạn trai không chịu chạm vào mình, An Húc có thể làm gì được chứ?
Thậm chí cô còn không biết lý do.
Nghĩ một hồi cảm thấy châm chọc làm sao…
Còn Dạ Thần thì lại đang nghĩ, nên làm gì để để trải qua lần đầu tiên thật tốt đẹp.
Đúng vậy, qua hai mươi tám nồi bánh chưng rồi, nhưng anh vẫn là một xử nam.
Mỗi người có suy nghĩ riêng, không ai nói chuyện với ai.
“Đến rồi, dừng ở đây đi.”
Người đàn ông nhướng mày, nhìn cổng trường ở phía bên kia đường, con đường cây trải dài không thấy điểm cuối.
“Hai cái vali, em có chắc là muốn dừng xe ở đây không?”
“Hai cái?!” An Húc trừng mắt, “Làm sao có thể… rõ ràng chỉ có…”
“Trước đó mẹ đã soạn thêm một cái cho em.”
Tự vỗ trán, thầm mắng mình là đồ ngốc.
“Rồi giờ làm sao đây?”
An Húc dang hai tay ra, “Còn có thể làm sao? Lái vào trong thôi!”
Lần này, cô có muốn khiêm tốn cũng không được nữa.
Nhưng mà ngẫm lại, với IQ này, thành tích này, ngoại hình này của Húc bảo bảo, thì vốn đã rất không khiêm tốn được rồi, chỉ cần đứng ở sân chơi của trường, thì hết 95% mọi người đều sẽ nhìn qua.
Còn 5% còn lại đa số là con gái.
Vì vậy, trong buổi trưa nắng như lửa đốt, một chiếc Porsche Panamera lái vào khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh, chiếc xe đã thu hút sự chú ý của vô số người xem.
“Ê, nhìn kìa! Dừng ở dưới lầu của ký túc xá nữ…”
“Đó là nơi các nghiên cứu sinh ở phải không?”
“Chẳng lẽ… Bị bao nuôi thật à? Nhưng mà, nghiên cứu sinh trường chúng ta, khụ khụ… Đâu có đẹp lắm đâu?”
“Ừm. Bọn họ ai ai cũng là con nhà người ta, là máy bay chiến đấu trong các loại máy bay, bộ não xuất sắc bao nhiêu, thì nhan sắc lại khô cằn bấy nhiêu!”
“Cũng không hẳn. Tôi nghe người ta nói trong số những nghiên cứu sinh khoa Vật lý hạt nhân, có một chị siêu xinh đẹp, thuộc cấp nữ thần!”
“Ai vậy?”
“An Húc!”
“Chậc, chuyện này toàn trường đều biết, chỉ có cậu tối cổ thôi! Tôi còn tưởng là có tin gì mới chứ….”
“Ây da! Cửa xe mở ra rồi kia! Mau nhìn mau nhìn…”
An Húc đẩy cửa xuống xe, đứng vững, chỉnh lại quần áo, “Anh, mở cốp…”
“Để anh.”
“Ừm.”
Hai cái vali thật lớn, An Húc nhìn mà ngơ ngác.
“Nhiều, nhiều dữ vậy?!”
Xoa xoa đầu cô ấy, Dạ Thần khẽ cười, “Để anh đưa em lên.”
“Ờm… Chắc dì quản lí ký túc xá sẽ lấy nồi sắt ra để liều mạng với anh đó.”
“Vậy sao?”
An Húc gật đầu, sức chiến đấu của Lý Tiểu Hoa mạnh lắm đó.
Nhận được chân truyền của cô Lý Đại Hoa, chức quản lý ký túc xá này đã trở thành chức vị truyền thừa của các cô gái nhà họ Lý, được truyền từ đời này sang đời khác, thực sự chuyên tâm với nghề.
“Không sao, đi thôi.”
Khóa xe xong, hai tay của người đàn ông xách hai cái vali, còn tay của An Húc thì trống không không cầm gì cả.
“Anh, đưa em một cái.”
“Không cần.”
“Để một mình anh xách, em sợ anh mệt.”
“Không mệt.” Ngừng một chút, lại nói thêm: “Có em ở bên cạnh, kiểu gì cũng không mệt.”
An Húc kinh ngạc.
Vừa rồi anh Thần… thả thính cô hả?
Được luôn?
Có nghe lầm không đấy?
“Cô bé ngốc, ngẩn ngơ gì đấy? Dẫn đường đi!”
“Hả? Ồ, đi nè.”
Lắc lắc đầu, quăng mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu đi, lon ton chạy theo.
“Anh, anh đi chậm chút, ở đây có thang máy.”
“Này—– đợi đã! Cậu là ai?”
An Húc rùng mình, thật đúng là không nên nói xấu người ta, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới.
Gặp ma rồi!
“Haha… Dì quản lí.”
“Ồ, hoá ra là cháu à, An Húc.” Trên mặt mang theo ý cười, nhưng lại không chạm tới đáy mắt, “Nhìn cái bảng đặt ở cửa này đi, to như vậy mà! Ký túc xá nữ, con trai dừng lại! Giả bộ như không nhìn thấy à?”
“Ký túc xá của nghiên cứu sinh chắc không quá khắt khe đâu nhỉ?”
“Cái gì mà nghiên cứu sinh hay không phải nghiên cứu sinh? Chỉ cần là sinh viên đại học Bắc Kinh, thì đều phải tuân thủ!”
“Người nhà của cháu đưa lên cũng không được ạ?”
Liếc cô ấy một cái, “Được thì được đấy, nhưng không thể cứ vậy mà lên đúng không? Dù sao cũng là ký túc xá nữ, đi đăng ký trước đi.”
“OK.”
Đúng là Lý Tiểu Hoa có hơi hung dữ, nhưng sẽ không cố tình soi mói.
Làm việc theo quy củ, An Húc cũng không có gì để nói.
“Anh, anh ký tên vào chỗ này này.”
“Chỗ này à?”
“Ừm.”
“Bây giờ đã được chưa?” An Húc đưa sổ đăng ký qua cửa sổ.
Không có động tĩnh gì.
Lại kêu thêm vài lần, vẫn phớt lờ.
“Dì quản lí? Chị Tiểu Hoa?!”
“Hả?! Em, em nói cái gì?”
Ánh mắt của Lý Tiểu Hoa trì trệ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Dạ Thần, như bị mất hồn vậy…
Chương 24: Thần Húc: Thân hình của anh đẹp.
Đôi má như mang theo ý xuân, ánh mắt quyến rũ, nếu không phải do khuôn mặt còn to hơn cả chậu rửa mặt kia, và vòng eo ngang ngửa cái thùng, thì Lý Tiểu Hoa cũng rất xinh đẹp.
Chỉ tiếc là, Dạ Thần chưa bao giờ người thương hoa tiếc ngọc.
Kéo An Húc xoay người đi lên lầu.
Để lại cho Lý Tiểu Hoa một bóng lưng cao lớn dài rộng nhưng lại xa không với tới.
“Không phải là anh trai sao?”
Sao lại ôm nhau vậy?
Trái tim thiếu nữ của Lý Tiểu Hoa cứ vậy mà rơi vào tay giặc, sau đó ngó ra ngoài cửa nhìn chiếc Porsche toả ra mùi tiền kia…
“Cuối cùng cũng đợi được anh rồi———-bạch mã hoàng tử của em!”
“Hahahahaha…”
Tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp hành lang, An Húc ôm bụng cười đến nỗi không thẳng lưng lên được.
Sắc mặt Dạ Thần đen lại, trong mắt ẩn ẩn lửa giận.
“Vui lắm à?”
An Húc ngậm miệng lại, tiếng cười đột ngột ngừng lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc ửng hồng, như hoa đào chốn nhân gian.
Dạ Thần thuận khí giúp cô ấy, lòng bàn tay to lớn áp sát vào lưng, vuốt lên vuốt xuống.
“Không được rồi… Anh, em không nhịn được thật, để em cười cái đã…”
Dứt lời, ngồi xổm người xuống, chỉ thiếu mỗi việc lăn qua lộn lại trên sàn nhà nữa thôi.
“Hahahaha…”
“Anh có nhìn thấy không… Vẻ mặt của Lý Tiểu Hoa buồn cười quá… Cứ như nhìn thấy một bát thịt kho tàu thơm phức, nếu không phải do đang khép miệng thì chắc là nước miếng đã rớt đầy đất rồi.”
“Ôi chao! Không được rồi…”
Dạ Thần đen mặt, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
Nụ cười như vậy, dù có phải dùng cả sinh mạng này, anh cũng phải lưu lại trong lòng bàn tay, nắm giữ thật chặt.
“Coi chừng cười đến đau bụng đấy.” Bất lực, nhưng lại không thể không dung túng.
Hồi lâu sau, An Húc mới có thể ngừng cười.
Đứng dậy, bước lên bậc thang đầu tiên, vừa đúng ngang tầm mắt anh.
“Anh…”
“Hửm?” nhướng mày, “Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy?”
“Ánh mắt gì?”
“… Ánh mắt nhìn thịt kho tàu.”
“Phụt—–” Không kìm được, lại cười phá lên lần nữa.
“Anh chính là một bát thịt kho tàu mà! Mọi người đều giành nhau ăn…”
“Nhưng anh chỉ muốn bị em ăn.”
Ánh mắt lóe lên, An Húc kinh ngạc nhìn anh, “Anh, anh sao vậy?”
Trước đây, Dạ Thần chưa bao giờ nói những lời như vậy.
Dù sao thì, nó mang theo ý trêu chọc, lại còn tỏ ý ‘bật đèn xanh’, anh luôn không muốn chạm vào cô, thì làm sao có thể nói ra những lời tình tứ mập mờ như vậy?
“Không bị sốt mà…”
Dạ Thần thấy hơi lo lắng rồi.
Sự ám chỉ của anh vẫn chưa đủ rõ ràng ư?
Hay là bé con… Không muốn?
Vốn là chuyện đã chắc chắn, lại bỗng trở nên thấp thỏm không yên.
Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nhưng lại không có manh mối nào…
Lúc này, cánh tay mảnh khảnh của cô gái đã vòng qua, bám chặt lấy anh như dây leo.
Dạ Thần giật mình.
An Húc không phát giác ra, dù sao động tác thân mật hơn cũng làm rồi, chỉ là kéo cánh tay mà thôi, cũng không tính là chuyện gì lớn.
“Anh, anh thật là xấu xa! Mê hoặc người ta tới thần hồn điên đảo, còn bản thân thì lại phủi mông đi luôn.”
“Không thì sao? Em còn muốn anh làm gì à? Đồng ý với cô ấy?” Nheo mắt, đáy mắt loé lên vẻ nguy hiểm.
“Anh dám!”
Khoé môi vẽ lên một đường cong dịu dàng, đôi mắt màu trà sáng ngời.
“Đừng cười, vấn đề này rất nghiêm túc!” Cô gái xụ mặt, hai tay chống nạnh.
“Ừ, không cười.” Dạ Thần gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là độ cong khoé môi anh bất giác hướng lên.
“Anh còn cười!”
“Không cười nữa, thật đấy.”
“Nhìn em.”
“Ngoan, vẫn luôn nhìn em mà.”
An Húc lại bước lên một bước, tầm mắt chuyển từ ngang nhau sang từ trên cao nhìn xuống, đuôi mắt nhếch lên, kiêu ngạo như nữ vương.
“Nói, anh là người của ai?” Bàn tay thon dài trắng nõn nắm cằm của người đàn ông.
“Của em.”
“Trái tim anh thuộc về ai?”
“Của em.”
“Thế còn thân thể?”
“Vẫn là của em.”
Thoáng chốc, cô cười tươi như hoa, nhảy dựng lên bổ nhào vào người người đàn ông, hai tay ôm chặt cổ, hai chân vòng qua eo anh.
“Em biết mà, anh ngoan nhất!”
Bẹp, hôn một cái thật vang.
Dạ Thần phản ứng kịp, nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
“Em đúng là, lỡ như không đỡ được thì ráng mà chịu nhé!”
An Húc cúi đầu, cắn chóp mũi anh ấy, “Em không sợ, bởi vì anh nhất định sẽ đỡ được.”
Cảm giác tê dại truyền đi từ chóp mũi, rồi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
“Eo bị em siết gãy thì biết làm sao?”
“Mới bị siết có chút mà dễ gãy vậy á?” Đôi mắt to lanh lợi, “Vậy sau này biết làm sao đây?”
“Sau này?” Nheo mắt lại.
“Ừ, anh cũng không thể cứ để em ở phía trên tự nhún hoài, đúng không?”
Như bị sét đánh, trên mặt hiện lên hai chữ ‘ngơ ngác’ to đùng.
“Anh à, đã đến lúc phải luyện sức eo rồi, có như vậy thì khi ân ái mới có thể làm ít được nhiều chứ!” Lời nói thấm thía.
“Em… làm sao biết được?” Cổ họng nghẹn lại, câu nói không được trôi chảy cho lắm.
Cô gái cười khúc khích, “Mấy thứ này… trong tiểu thuyết đều có viết, anh chưa đọc à?”
“…”
“Có điều, mấy người đàn ông như các anh chắc là thích xem phim hơn.”
“…”
“Anh?”
“Hả?”
“Anh đang ngẩn người à?”
“Không có.”
“Ồ. Vậy anh có thích xem phim không? Xem loại nào? Của Nhật hay là của Hàn?”
“Bé con, nghe em nói thì có vẻ em hiểu lắm hả?”
“Em hả? Cũng thường thôi ~ chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy mà!”
“Nói vậy là, em từng xem?” Ánh mắt tối lại, ẩn hiện sự sâu thẩm.
Gật đầu, đôi mắt to ngây thơ, “Xem rồi, phim của Nhật đó, toàn là thịt thà trắng nõn, không có nội dung cốt truyện gì cả, rất nhàm chán…”
“Ai cho em xem mấy thứ nhảm nhí đó hả?!”
Người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt, vừa nghĩ tới bé con của anh ấy vậy mà đã từng nhìn thấy thân thể của những người đàn ông khác là anh ấy cảm thấy cả người nồng nặc mùi chua rồi.
“Bạn cùng phòng của em nói, một người phụ nữ có hạnh phúc về đời sống tình dục hay không, thì phải xem người đàn ông đó như thế nào, cho nên mới đề nghị em xem nhiều hơn, nâng cao khả năng phân biệt, có kinh nghiệm rồi mới có thể chọn kỹ lựa khéo.”
Câu gốc thật ra là———- so sánh ba nhà mới không lỗ!
An Húc lè lưỡi, thấy sắc mặt của anh khó coi nên mới không dám nói
“Nói vậy là, em còn nhìn ra được cả bí quyết cơ à?” Nghiến răng nghiến lợi.
“Ờm…”
Xem nhiều rồi, tự nhiên có điều tâm đắc.
Chỉ là, không thể nói lời như vậy, phải uyển chuyển—-
“Thường thì em xem xong là quên rồi, dù sao thì cũng không có nội dung cốt truyện gì cả.”
“Không được phép xem những thứ đó nữa, nghe chưa?”
“Ừ ừ! Nghe rồi nghe rồi! Anh à, thân hình của mấy người đó không đẹp bằng anh…”
Ấn đường khẽ động, “Thật sao?”
“Còn thật hơn cả chữ thật luôn!” Cô gật đầu, vô cùng nghiêm túc.
Nghĩ một hồi, “Ngoan, nếu mà em thích, thì cứ xem của anh, không lấy tiền.”
Ôi trời!
“Nhưng mà, em không được xem của những người đàn ông khác nữa, cách màn hình cũng không được.”
“Anh, anh… đang ghen à?”
“Bé con, ngoan, đừng ép anh tức giận.” Ánh mắt lạnh lùng, “Biết chưa? Hả?”
“Ò.”
“Bạn cùng phòng đó của em cũng không phải người tốt lành gì, phải tránh xa ra.”
An Húc mặc niệm cho Mộ Thanh ba giây.
Hai tay Dạ Thần cầm hai cái vali, dù sao cũng là người luyện võ, thân thể cường tráng, leo lên tầng năm cũng không thở dốc.
“Anh, uống nước đi.”
An Húc rót đầy ly nước ấm, đưa cho anh.
Dạ Thần đưa tay cầm lấy, “Bạn cùng phòng kia của em đâu rồi?”
“Chắc là đang ngâm mình trong phòng thí nghiệm rồi, vẫn chưa trở lại.”
Ký túc xá của nghiên cứu sinh ở Đại học Bắc Kinh hai người một phòng, Mộ Thanh không ở đây, thì trong phòng chỉ có An Húc và Dạ Thần.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí mập mờ bắt đầu lan tràn.
“Nếu không có chuyện gì thì anh đi trước đi…”
“Đuổi anh à?” Dạ Thần nhướng mày.
An Húc trừng anh ấy một cái, “Em sợ làm trễ việc của anh, OK? Người bận rộn.”
“Đưa em đi cũng là việc.”
“Bây giờ đã đến rồi!”
“Vẫn chưa đưa em đi ăn tối.”
“Buổi trưa ăn nhiều rồi, không đói…”
“Vậy à…”
Một giây sau, anh đã biến thành một con sói, nhào lên mà không hề báo trước.
Trọng tân An Húc không vững, ngã người về sau, nằm lên trên giường.
Nhìn người đàn ông đang đè lên mình, ánh mắt ngơ ngác, vẻ mặt kinh ngạc.
“Không đói thì vận động cho tiêu thức ăn trước đi.”
“Anh…ưm…”
Tình đến chỗ sâu, cả hai đều có chút mê loạn.
Hiển nhiên An Húc nhận thấy được sự khác thường của Dạ Thần, thay đi dáng vẻ không nóng không lạnh tinh tế tỉ mỉ trước kia, bây giờ anh có phần hưng phấn, giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, khó có thể khống chế.
Sau nụ hôn, hơi thở của hai người không ổn định.
“Bé con, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Hả?” An Húc sững sờ, hai mắt mờ mịt sương mù, tựa như một con nai ngây thơ.
“Thực ra, anh với cha…”
Đùng đùng đùng——
“Húc, tớ biết cậu trở lại rồi! Mau mở cửa cho tớ đi, tớ quên mang chìa khóa rồi!”
Ngay khi giọng nói lớn của Mộ Thanh, kèm theo tiếng đập cửa vang lên, An Húc lập tức giật mình——-hoàn toàn tỉnh táo lại!
Đẩy người đàn ông ra, ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, lại vuốt vuốt lại mái tóc dài, sau khi xác nhận ổn thoả rồi mới mở cửa.
Một cái bóng đỏ rực vụt vào phòng, vừa nhanh vừa vội, không khí xung quanh cũng trở nên nóng lên.
Tóc ngắn tinh nghịch, váy liền màu đỏ, làn da rất trắng, bờ môi đỏ mọng.
“Tớ đã nói là cậu đã trở lại mà….”
Tiếng nói ngừng lại, ánh mắt hơi ngưng trệ, “Ồ, có khách à? Không giới thiệu chút sao?”
“Anh tớ, Dạ Thần.”
An Húc cũng không xấu hổ, phóng khoáng tự nhiên khoác tay người đàn ông, đang vẻ y như chim non đang nép vào người.
Đôi mắt sắc bén quét qua, có thể so sánh với tia X quang, sau một hồi lâu——
“Ồ ~ Thì ra anh ấy là bạn trai của cậu!”
“Xin chào, Mộ Thanh.” Nụ cười tươi sáng, rực rỡ như pháo hoa.
“Dạ Thần.” Ánh mắt lộ vẻ xem xét.
Mộ Thanh ôm cánh tay, toàn thân phát run, “Thật sự là đủ lạnh mà…”
“À đúng rồi, giáo sư Diêm nói, sau khi trở lại trường rồi thì lập tức qua phòng thí nghiệm báo cáo.”
“Giờ này rồi, ngày mai không được à?”
“Dù sao thì lão Diêm cũng nói là đợi cậu ở phòng thí nghiệm đấy.”
An Húc chán nản, đã là ông cụ gần 80 tuổi rồi, sao mà còn sung sức dữ vậy?
Không cần nghi ngờ, nếu không đợi được An Húc, ông ấy tuyệt đối sẽ không rời phòng thí nghiệm, loại chuyện này đã xảy ra không ít lần rồi…
“Vầy đi.” An Húc giơ cổ tay nhìn đồng hồ, “Ba người chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó tớ lại đi phòng thí nghiệm, thuận tiện đưa thức ăn tới cho Lão Diêm luôn, thấy sao?”
Mộ Thanh vẫy vẫy tay, đặt mông ngồi xuống giường của mình.
“Hai người tự chơi với nhau đi, tớ không làm bóng đèn đâu! Ở trong phòng thí nghiệm suốt hai ngày rồi, bây giờ chị đây chỉ muốn ngủ thôi.”
Dứt lời, vươn vai, cởi giày, kéo chăn bông lên trùm kín đầu.
Động tác nối tiếp như nước chảy mây trôi.
An Húc bất lực, chỉ có thể đi ra ngoài với Dạ Thần.
Chọn tới chọn lui, chọn được một nhà hàng Quảng Đông, hương vị không tệ, An Húc tham ăn, lại ăn thêm một cái bánh yến mạch óc chó.
Ăn xong đã lập tức hối hận.
Hiện giờ cô đang tuân thủ theo chế độ ăn uống do Tịch Cẩn sắp xếp, ăn uống đúng giờ và đủ lượng, giữ cân nặng rất tốt, cũng không bị suy giảm sức khỏe.
Tuy nhiên, luôn có những lúc thèm ăn.
Ví dụ như hiện tại.
“Anh Thần, vừa rồi anh muốn nói gì ở ký túc xá?”
Tay cầm đũa ngưng lại, sau đó bình thường trở lại, “Thật ra, nhiều năm như vậy anh không cùng em….”
“Chờ em chút, có điện thoại.”
…
“Ai gọi vậy?”
“Giáo sư Diêm.”
“Có việc gì à?”
“Không, chỉ là liên tục hối em quay lại phòng thí nghiệm. Em thấy ăn cũng khá nó rồi, hay là tụi mình đi thôi?”
“Ừ.”
Lời nói đã đến bên môi, nhưng vẫn phải nuốt lại.
Trong lòng Dạ Thần kêu tức á!
Con vịt vừa đưa tới miệng cứ vậy mà bay mất rồi?