Khi mười một người đến nơi, trước khu vực dán thông báo đã bị một đống người vây quanh chật như nêm.
Tất cả mọi người đều ngẩng lên tập trung tìm kiếm tên đội của mình, Từ Nhất Hạo xung phong, dựa vào lợi thế hình thể của mình chen chân vào xem.
Có hai mảnh giấy lớn màu đỏ, viết dày đặc tên của các đội, tên đội của họ rất đơn giản, bình thường và tùy tiện, gọi là “Đội dự thi Đại học Bắc Kinh.”
Từ Nhất Hạo bắt đầu nhìn từ phía dưới lên, mặc dù mọi người đều cảm thấy hài lòng về kết quả của bản thân nhưng dù sao thì điểm của đội trưởng cũng… Vì vậy, anh ta đoán rằng thứ hạng có lẽ sẽ thấp.
Nhưng sau khi tìm kiếm hồi lâu, Từ Nhất Hạo sững sờ, không thấy! Chẳng lẽ còn không lọt vào bán kết?!
Không phải chứ… cho dù điểm của đội trưởng có thấp, thì mọi người cũng đều làm khá tốt bài thi, sao có thể không lọt vào top 93 được?
Người ta thường nói, chiếc thuyền có nát thì ít nhất cũng phải có được ba cân đinh chứ!
Từ Nhất Hạo tìm lại lần nữa, quả nhiên không có, sau đó mới nhìn sang danh sách đỏ bên cạnh, trong lòng bắt đầu trở nên kích động.
Trong nháy mắt, Từ Nhất Hạo bật dậy và hét lên, mọi người nhìn đều dùng ánh mắt quái dị nhìn anh ta.
Thản nhiên lôi lôi kéo kéo người lạ bên cạnh, Từ Nhất Hạo nuốt nước bọt, “Anh bạn đẹp trai, giúp tôi xem đội nào đứng đầu với! Năn nỉ đó!”
Anh chàng kia vẻ mặt “đúng là không có thuốc chữa” nói: “Cậu đang đeo kính mà không đọc được bốn chữ to đùng kia sao? Là đội Đại học Bắc Kinh!”
“Ahahahaha”
Tiếng cười ma thuật của Từ Nhất Hạo lọt qua đám đông đến tai của Dạ Cô Tinh và những người khác.
“Cười cái gì vậy? Thật là sốt ruột!” Dương Vũ Sơ giậm chân, len qua đám người, kiễng chân lên, nhìn thoáng qua bốn cái tên lớn đứng đầu danh sách đỏ, lập tức quay người, vẫy tay với mọi người.
“Đứng đầu! Chúng ta đứng đầu!”
Ngoại trừ Dạ Cô Tinh, tất cả mọi người đều sững sờ, đứng… đứng đầu?
Không đùa chứ…?
Dương Vũ Sơ chen ra khỏi đám người nở nụ cười, kích động như muốn nhảy dựng lên, “Nếu không tin thì tự mình xem đi!”
Đúng lúc này, Từ Nhất Hạo cũng quay lại, “Chúng, chúng ta đứng đầu tiên! Đầu tiên!” Sau đó, nhìn Dạ Cô Tinh đầy phấn khích, “Đội trưởng là người đứng đầu về tổng điểm cá nhân! Kiều Diệp thứ ba! Như vậy, đội của chúng ta sẽ được cộng thêm mười một điểm! Mười một điểm đó!”
Wowwww—
Tất cả mọi người sôi trào, ánh mắt đổ về phía Dạ Cô Tinh, dò xét, suy đoán cẩn thận, nhưng cuối cùng cũng không có ngoại lệ, đều biến thành cảm thán cùng ngưỡng mộ!
“Đội trưởng vẫn là sinh viên học đại học bình thường sao?”
“Đội trưởng có chắc mình là người ở Trái đất không? Có lẽ nào cô đến từ một hành tinh đặc biệt nào đó để tấn công con người?”
“Đội trưởng, cô nên bị bắt để nghiên cứu và đóng góp vào sự tiến bộ kiến tạo của não người, mang lại lợi ích cho nhân dân!”
“Đội trưởng, cô không phải người, đúng không?”
“Đội trưởng……”
Dạ Cô Tinh đột nhiên bị hỏi dồn dập, không nói nên lời.
Đúng lúc này, Cố Doãn Phái dẫn đầu đội Thanh Hoa đi qua, đột nhiên dừng lại.
Trước khi đến tham gia cuộc thi, anh ta đã nghiên cứu tất cả các đội tham gia, ngoại trừ Đại học Bắc Kinh và Đại học Khoa học Kỹ thuật có thể cạnh tranh với Thanh Hoa, những đội khác đều không có gì đáng nói.
Trong số đó, đối thủ mạnh nhất đương nhiên là Đại học Bắc Kinh!
Nhưng dữ liệu thông tin cho thấy lần này đội trưởng của Đại học Bắc Kinh hóa ra là sinh viên đại học, còn là năm hai. Cố Doãn Phái nhìn thấy thì bật cười, Đại học Bắc Kinh hết người rồi sao? Còn để một sinh viên đại học làm đội trưởng, thật là xấu hổ!
Mặc dù cuộc thi vật lý không yêu cầu rõ ràng về trình độ học vấn mà chỉ ghi thông tin dành cho sinh viên trong trường, về nguyên tắc, sinh viên chưa tốt nghiệp thực sự đủ điều kiện đăng ký. Tuy nhiên, ai cũng biết, nội dung cuộc thi chủ yếu dựa trên kiến thức của cao học. Nói cách khác, cuộc thi này vô hình trung đã nâng cao hơn bình thường, và trở thành cuộc thi chuyên ngành dành cho các nghiên cứu sinh. Xét cho cùng thì các khóa học đại học quá cơ bản và đơn giản. Việc đăng ký tham gia cuộc thi tương đương với việc đi vào một ngõ cụt, và sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên!
Hôm qua, khi đang trong phòng thi, Dạ Cô Tinh ngồi bên cạnh anh ta, trong khi Cố Doãn Phái đang trả lời các câu hỏi, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua cô, nhưng điều xuất hiện trong mắt anh ta là dáng vẻ ngáp ngắn ngáp dài và bơ phờ của Dạ Cô Tinh. Cố Doãn Phái vui như mở cờ trong lòng, Đại học Bắc Kinh không phải đối thủ, dưới sự dẫn dắt của anh ta, đội Thanh Hoa chắc chắn sẽ giành được huy chương vàng.
Sau bài thi ngày hôm qua, Cố Doãn Phái đã đảm bảo với các thành viên trong nhóm của mình rằng họ nhất định sẽ giành được vị trí đầu tiên, nhưng thực tế khiến Cố Doãn Phái không thể ngờ được, giống như một cái bạt tai thật mạnh chào đón trên khuôn mặt của anh ta.
Cố Doãn Phái vừa buồn vừa xấu hổ, nhưng điều khiến anh ta tức giận nhất là điểm tổng của Dạ Cô Tinh đứng đầu tiên!
Làm sao có thể thế được?! Hôm qua vào phút cuối giờ thi, cô ta còn không kìm được mà lăn ra ngủ!
Đi ba bước đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, vẻ mặt của Cố Doãn Phái có chút xấu xa, “Tôi không biết cô giành được vị trí đầu tiên như thế nào, nhưng chúng ta cứ chờ xem!”
Nói xong, cùng đội Thanh Hoa rời đi.
“Hứ, hăm dọa ái đó! Đứng thứ hai chính là đứng thứ hai, năng lực không bằng người khác thì thôi đi, còn nói chuyện hung dữ?!” Từ Nhất Hạo bực tức không nguôi.
Hạ Tử Tinh đỏ mặt kéo ống tay áo của Đặng Tuyết, “Anh… anh vừa rồi là ai vậy? Thật, thật đẹp trai…”
Đặng Tuyết lập tức trừng mắt nhìn cô ta một cách sắc bén, “Mê trai cũng tùy lúc thôi cô gái, dám hiêu khích đội trưởng chính là khiêu khích Đại học Bắc Kinh, tương đương với việc gián tiếp khiêu khích tất cả chúng ta! Cậu có liêm sỉ một tí được không? Cũng không phải chưa bao giờ nhìn thấy đàn ông!”
Hạ Tử Tịnh cắn chặt môi dưới.
Theo lời mời với Chu Lê ngày hôm qua, mọi người cùng nhau dùng bữa, không khí náo nhiệt, Chu Lê rất vui mừng khi biết tin họ giành được vị trí đầu tiên của vòng sơ loại, cô còn uống thêm vài ly rượu nữa, mặc dù không say, nhưng má đỏ bừng, và đôi mắt mơ hồ.
Sau bữa tối, Kiều Diệp đề nghị đi đến quán bar, Dạ Cô Tinh vốn đã hơi buồn ngủ, nhưng nhìn thấy sự quan tâm của mọi người, cô lại không tiện bỏ về giữa chừng, đành ăn chơi một hôm vậy. Mười hai người náo nhiệt đi đến quán bar sang trọng nhất trong thành phố Z – Nữ Oa!
Dạ Cô Tinh nghe qua cái tên này đã cảm thấy rất quen thuộc, nếu thông tin điều tra là chính xác thì quán bar tráng lệ trước mặt này hẳn là một sản nghiệp của Thương Hiệt xã!
Bốn gã khổng lồ của giới hắc đạo phía Nam, băng Cự Phong thống trị ngành công nghiệp sòng bài, có lịch sử lâu đời với nhiều sòng bạc ngầm và ngân hàng ngầm; Thương Hiệt xã thống trị ngành giải trí, bao gồm nhiều quán bar, quán karaoke và câu lạc bộ, tốc độ kiếm tiền không ít hơn sòng bạc chút nào!
Một nhóm hơn chục người quây quần bên một chiếc bàn trong sảnh rộng rãi, nhân viên phục vụ đưa danh sách rượu, gọi một đống bia, vài đĩa hoa quả, một xô bắp rang bơ, tiêu hết gần một nghìn tệ.
Kiều Diệp xua tay nói mình trả hết, mọi người vỗ tay tán thưởng không ngừng.
Sau đó, tất cả nâng ly chúc mừng nhau, uống cạn. Để tránh bị ép uống, Dạ Cô Tinh trốn vào toilet.
Bây giờ cô đang mang thai, chưa nói đến chuyện uống rượu, ngay cả mùi rượu cô còn không chịu được, thấy tình hình không ổn là lập tức chuồn đi.
Đi đến cửa quán, không khí trong vắt thổi vào, mang theo gió lạnh tràn vào khứu giác, giống như bạc hà đông lạnh, nhìn ánh đèn neon nhảy xa xa và vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời. Thời điểm này, Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy một chút cô đơn.
Ngày mai là đêm giao thừa, ngày của bữa cơm đoàn viên.
Trong quá khứ, 16 người họ đã ở với sư phụ cùng nhau đón năm mới, quây quần quanh một chiếc bàn lớn, bưng bát, ăn thịt, nói chuyện rôm rả, mỗi hành động cử chỉ đều rất vội vàng, nhưng sư phụ luôn từ tốn, không sợ đồ ăn ngon bị họ ăn hết. Ánh mắt chỉ tiếp tục nhìn họ, mỉm cười mãn nguyện, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.
Sau đó, mười lăm người trong số họ đã được chuyển đến những nơi khác nhau, cô là người duy nhất ở bên sư phụ đón năm mới.
Nhưng rồi, sư phụ biến mất, để lại mình cô vào mỗi đêm giao thừa.
Đôi khi, chỉ là ở trong căn phòng của mình, ngủ cho đến rạng sáng; Đôi khi là ở trên phim trường, lắng nghe một nhóm nhân viên cười và nói đùa, cũng hơn là đối mặt với một ngôi nhà trống rỗng một mình.
Đưa tay đặt lên bụng dưới của mình, Dạ Cô Tinh khịt mũi, rồi đột nhiên bật cười.
Năm nay, cô không đơn độc, cô còn có hai đứa nhỏ bên cạnh…
Đã đến lúc hài lòng rồi phải không?
Nhưng, sau tất cả, Dạ Cô Tinh vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó…
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cô hít một hơi thật sâu, bấm số gọi cho An Tuyển Hoàng, không có gì thay đổi, vẫn là đang tắt máy…
Một sự chua xót dâng lên chóp mũi, khóe mắt hơi đỏ lên, cô khịt khịt mũi, gần đây cơ thể không chỉ càng thêm uể oải, mà đến cảm xúc cũng không kiềm chế được nữa rồi.
Trước đây, cô không bao giờ để người khác hay chuyện khác làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, cô đơn độc, không buồn, không vui, nhưng trong bóng tối, như thể duyên phận đã định, người đàn ông đó rốt cuộc đã không còn nằm trong phạm trù của “người khác”….
Mà anh đã khắc sâu vào trái tim cô.
“Ôi! Người đẹp! Đi một mình sao?” Người đàn ông huýt sáo, dùng giọng điệu bỡn cợt nói với cô.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Dạ Cô Tinh lạnh lùng ngẩng đầu, coi như nghe thấy, bóng lưng thẳng tắp rời đi, cũng không có bố thí cho gã một ánh nhìn.
Cố Doãn Trạch uống rượu say, trong phòng ngột ngạt, muốn đi ra ngoài hít thở chút không khí, nào ngờ được vừa bước tới cửa đã nhìn thấy một cô gái dáng người chuẩn, mơ mơ hồ hồ tiến lại gần, phát hiện nhan sắc này quả thực không tồi, chỉ là một chút quen mắt…
Huýt sáo vài cái, anh ta không ngại có một đêm tươi đẹp với mỹ nữ nhường này.
Đối với mỹ nhân, từ trước nay anh ta đều không từ chối (他一向来者不拒), đối với mỹ nhân siêu cấp, anh ta không ngại dùng chút thủ đoạn để cô gái đó tự động cắn câu!
“Này.” Cố Doãn Trạch loạng choạng đuổi theo, đứng trước mặt Dạ Cô Tinh. Khuôn mặt điển trai nồng nặc mùi rượu, nửa say nửa tỉnh, trông giống như một tên lưu manh, chỉ có điều có được gương mặt khá đẹp trai…
“Cút.”
“Người đẹp, đừng hung dữ như vậy! Ở với anh đây một đêm, hôm sau cô em sẽ có một chiếc BMW, thế nào?”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, nhìn rõ người trước mặt, cười lạnh lùng, nói: “Xem ra cú đá kia vẫn chưa khiến anh tỉnh ra…”
Cố Doãn Trạch nhất thời bị kích động, men say vơi đi một nửa, dụi dụi đôi mắt say khướt, “Được rồi! Thiên đường có cửa cô không đi, địa ngục không lối cô laijd dâm đầu vào! Hôm nay cô chắc chắn phải rơi vào tay của anh đây, haha… “
Mỉm cười nhếch mép, đôi mắt Cố Doãn Trạch lóe lên vẻ tàn nhẫn. Lần trước cô gái xấu xa này đá anh ta vào bệnh viện, khiến anh ta bị thương ở… nơi đó! Không những thế còn xui xẻo xếp chung một phòng bệnh với Giang Hạo Đình! Hừ! Kết quả bị anh ta bị cười cợt, chế giễu, sống trong cảnh nhục nhã!
Ngày anh ta xuất viện, anh ta đã thề rằng sẽ bắt được cô gái đó, không trả thù sẽ không làm đàn ông!
Tất nhiên, để trả thù có rất nhiều cách, lúc đó anh ta muốn trả thù như thế nào cũng được!
Sau này, khi bộ phim “Bầu trời thành phố “ nổi tiếng, anh ta mới biết rằng cô gái kia thực chất là một người nổi tiếng trên mạng – ‘Áo Tím’!
Hừ! Chỉ là một diễn viên trẻ mới ra mắt, tuy nổi tiếng trên mạng, lại còn xuất hiện trong phim điện ảnh nổi tiếng “Bầu trời thành phố”, thành tích đáng nể, nhưng dù sao nền tảng cũng không vững, Cố Doãn Trạch không tin với thân phận là cậu chủ của tập đoàn Quang Ảnh, anh không thể trả thù được cô ta?!
Sau khi biết được thông tin, Cố Doãn Trạch ra lệnh cho người đại diện giỏi nhất của Quang Ảnh ký hợp đồng với ‘Áo Tím’, nhưng được biết rằng cô đã mua cổ phần và tự mình thành lập một studio, kế hoạch của anh ta gần như phá sản.
Không từ bỏ, Cố Doãn Trạch ba lần bốn lượt gửi lời mời hợp tác đến Studio Tinh Huy, hết mời tham gia ghi hình các chương trình trò chuyện giải trí, lại mời tham gia các sự kiện thương mại, v..v., nhưng đều bị người phụ trách Dạ Huy Nguyệt của Studio Tinh Huy từ chối. Anh ta tức đến nỗi muốn giết người!
Ngay khi Cố Doãn Trạch chuẩn bị phát động đợt công kích thứ ba, cha anh ta gọi anh đến văn phòng, cuối cùng cảnh báo anh không được tiếp tục gây sự với ‘Áo Tím’ nữa, sau lưng cô có thế lực ngầm, nếu còn cố tình khiêu khích cô, sẽ tương đương với việc tự làm hại bản thân mình!
Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng anh ta mới biết rằng cô có quan hệ rất thân thiết với lão đại Vu Sâm của bang Ám Dạ ở thủ đô. Chẳng trách cô dám từ chối anh ta, hóa ra là có chỗ dựa dẫm!
Mặc dù ngoài mặt thì điềm đạm và ôn hòa, nhưng trong lòng Cố Doãn Trạch không bao giờ quên nỗi “nhục nhã”, thậm chí trong giấc mơ cũng muốn xử lí Dạ Cô Tinh!
Không ngờ hôm nay lại gặp ở cửa quán, haha… Vậy thì đừng trách anh ta không khách sáo!
Nhìn thấy Cố Doãn Trạch lao tới, ánh mắt Dạ Cô Tinh sầm lại, nhanh chóng né người để tránh, sau đó nhấc chân lên, một cách gọn gàng đá thẳng Cố Doãn Trạch vào góc tường, “Thật vô dụng.”
Sau đó, lạnh lùng quay đi.
Từ trong góc tường, Cố Doãn Trạch khó nhọc ngồi dậy, ôm lấy lồng ngực bị thương ho khan, nhìn bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ kia biến mất trong màn đêm, đôi mắt lờ đờ do say rượu của anh dần hiện lên sự si mê.
Hừ… Tức quá! Nếu không đè được cô gái này xuống dưới thân, anh ta thề sẽ không làm người!
Không biết bản thân đã đi qua mấy con ngõ, hay đã đi qua bao nhiêu con phố, Dạ Cô Tinh lang thang vô định. Đầu óc trống rỗng nhất thời không nghĩ ngợi gì, bỏ qua tất cả, chỉ tận hưởng màn đêm trong sự cô đơn, như thể cô là người duy nhất tồn tại trên thế giới.
Trong lúc đó cũng không quên dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Kiều Diệp, cô nói rằng muốn đi về trước, mọi người cứ từ từ mà chơi.
Vòng loại đã trôi qua, gần một nửa số đội đã bị loại, chỉ còn lại chín mươi ba đội đầu bảng. Giao thừa đang đến gần, trận tái đấu được lên kế hoạch vào mồng hai, tương đương với một kỳ nghỉ nhỏ cho tất cả các thí sinh tham gia, mà hội nghị thượng đỉnh của giới hắc đạo lại diễn ra vào mồng ba!
Theo thông tin thu được từ cuộc điều tra bí mật của Vu Sâm, các băng đảng máu mặt phía Nam đã lần lượt di chuyển đến thành phố Z.
Sau khi đi một hồi lâu, Dạ Cô Tinh dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, hóa ra bản thân cô đã trở về khách sạn từ bao giờ, đi về phía thang máy, nhấn tầng 6, khi cửa thang máy đóng lại, cô dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc…
Chương 46: An Tuyền Hoàng sến sẩm, cơn mưa hoa hồng
Tự cười chế giễu, Dạ Cô Tinh thản nhiên thay đổi ánh mắt, làm sao có thể là anh được chứ?
Huống hồ trên tay người đó còn ôm một bó hoa hồng lớn, về cơ bản đó không phải là điều mà An Tuyển Hoàng sẽ làm.
Người giống người mà thôi, huống hồ chỉ là một bóng lưng…
Ngày mai chính là yến tiệc giao thừa tại nhà họ An, hôm nay sao anh có thể xuất hiện ở chỗ này?
Người ta nói rằng ngày suy nghĩ nhiều, đêm sẽ mơ thấy, lẽ nào mình thật sự suy nghĩ nhiều như vậy sao?
Không phải chứ… được rồi, cô thừa nhận, có một chút như vậy, uh… một chút thôi, được rồi, có thể thêm một chút nữa.
Ting –
Cửa thang máy mở ra, Dạ Cô Tinh lấy thẻ phòng ra, cạch —— cánh cửa từ từ mở ra, cô bước vào phòng, nhìn căn phòng tối tăm, nhíu mày, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi cô đơn.
Vừa định đóng cửa, nhưng một giây sau, bóng dáng người đàn ông cao lớn đã lao vào, hơi thở mạnh mẽ ùn ùn kéo đến, ngạo nghễ, tà vọng, uy hiếp bao bọc trong tầng tầng lớp lớp lạnh lùng, uy nghiêm, khí thế như vậy, uy hiếp như vậy, ngoại trừ anh, Dạ Cô Tinh không nghĩ ra được là người nào khác!
Ngay khi cô sững sờ, một bó hoa hồng đỏ tươi áp vào lồng ngực cường tráng của anh, sau đó xông vào tầm mắt cô mà không hề báo trước, đôi mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên mở to, chớp chớp không tin, rồi lại chớp, ngay sau đó, gì đó kinh hoàng hơn đã xảy ra —
“Sự dịu dàng của em là lưới, nắm bắt trái tim anh, vẻ đẹp của em là thuốc, quyến rũ tình yêu của anh, sự lương thiện của em là rượu, làm say mê đôi mắt của anh; Mỗi phút, mỗi giây, anh không thể thoát ra khỏi tình yêu của em. Anh nên làm gì đây, có lẽ anh yêu em rồi? “
An Tuyển Hoàng quan sát hàng loạt động tác dứt khoát của cô, lúc thì nhíu mày, lúc thì gật đầu, ánh mắt như chim ưng xẹt qua bó hoa hồng đỏ rực ở trên tay, một tia ngượng ngùng lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng kia.
Nó có vẻ khác với những gì mà Minh Triệt đã nói, theo quy trình, cô nên khóc vì sung sướng trong giây tiếp theo, sau đó ôm chầm lấy anh, nhưng Cô Tinh lại không có chút phản ứng gì cả?
À, anh quên mất, cô gái của mình là lạnh lùng như tuyết, làm sao có thể dễ dàng lay động như vậy chứ?
“Bởi vì có em, ngày tươi sáng, hoa hồng là hương thơm; Bởi vì có em, lời hứa ngoài vẻ đẹp trang trọng, lời thề bền lâu bên cạnh ngọt ngào; Bởi vì có em, anh có can đảm trao cho cuộc sống sự chân thật và thuần khiết nhất. Anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời. “
“… “
Lẽ nào vẫn chưa đủ sao?
“Hoa hồng đại diện cho trái tim anh, anh muốn trao cho em tấm lòng chân thành. Đời này anh sẽ không hối hận. Nếu tình yêu này còn có thời hạn, anh mong rằng sẽ là vạn năm!”
“Tình yêu của anh là…”
“Dừng lại!” Dạ Cô Tinh nuốt nước miếng, “Anh còn có bao nhiêu cái để đọc nữa vậy?”
Anh suy tư một lúc, “Chín mươi chín cái nữa.”
“Ai dạy anh cái này vậy?”
“Minh Triệt”
“Tại sao anh lại muốn học?”
“Để dỗ em.”
“Lại là Minh Triệt dạy?”
Anh nghiêm nghị gật đầu.
Khuôn mặt của Dạ Cô Tinh ngay lập tức tối sầm, Minh Triệt!
Đường đường là một người đàn ông lạnh lùng, thế mà lại bị hủy hoại đến mức không còn một chút liêm sỉ!
“Em không vui sao?” Anh hơi lo lắng.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia ấm áp, “Vui, em rất vui.”
“Nhưng trông em chẳng vui gì.” Đôi mắt chim ưng của anh vẫn sắc bén như mọi khi.
Dạ Cô Tinh sửng sốt, “Em chỉ là… có chút không quen.”
“Ừm.” Anh do dự một lát, rồi nói: “Nhớ em, cả ngày lẫn đêm, suốt ngày tương tư….”
“Dừng dừng dừng!” Dạ Cô Tinh nổi da gà, bất đắc dĩ ngước mắt lên “Anh định làm gì đó?”
“Nói thêm một vài câu, để em quen với nó.”
“Đồ ngốc! Rõ ràng anh cũng cảm thấy ngượng ngùng, tại sao vẫn muốn nói tiếp chứ?”
Đôi mắt đen láy của anh khẽ động, đôi môi mỏng mím chặt, “Bởi vì em đang tức giận, anh muốn dỗ một chút cho em vui.”
“Em tức giận lúc nào chứ?” Dạ Cô Tinh phản bác lại.
Anh trầm lặng nói, mang theo ba phần oan ức, bốn phần giận dỗi: “Em không nghe điện thoại của anh, còn tắt máy.”
“Đó là bởi vì điện thoại của em bị hỏng rồi! Vả lại anh nói số điện thoại cá nhân của em cho rất nhiều người, các cuộc gọi tới liên tục, chút nữa là bị làm phiền đến chết mất thôi! Vì vậy em đổi sang số mới rồi.”
“Nhưng em lại không gọi cho anh.” Anh giường như hơi giận, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng, có chút trách móc.
“Em gọi rồi, nhưng anh không bắt máy.” Dạ Cô Tinh khịt mũi, cô vẫn còn chút ấm ức!
Anh lấy điện thoại ra, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ, hôm qua có, hôm nay cũng có, lúc nãy cũng vừa có một cuộc gọi nhỡ, trong đôi mắt đen mờ nhạt xuất hiện một nụ cười, đôi lông mày lạnh lùng trở nên dịu dàng, anh đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng: “Hôm qua lúc đó anh ở Thái Bình Dương, hôm nay anh ở trên rừng rậm nguyên thủy, cho đến lúc nãy anh vừa mới…. ở tiệm mua hoa…”
Ai ngờ Dạ Cô Tinh lại đẩy anh ra, xoay người rời đi, bước chân dừng lại, ôm hoa vào trong lòng ngực, bỏ lại anh phía sau, “Anh không phải muốn ăn tiệc giao thừa với nhà họ An sao, trên bàn toàn đồ ăn ngon, còn có người đẹp đi cùng, sao anh lại tìm em làm gì? Em sẽ không biết làm cái trò nũng nịu nói ‘anh Hoàng đang tắm, không rảnh nghe điện thoại’ như thế đâu!”
Anh ở phía sau khẽ cười, tiếng cười như bị bóp nghẹt vang vọng trong lồng ngực, đúng là từ tính dễ nghe không nói nên lời.
Bước về phía trước hai ba bước, đưa tay kéo cô vào lòng, động tác của anh mạnh mẽ độc đoán, hơi thở nóng rực phun lên trên đầu, Dạ Cô Tinh có chút hoảng hốt.
Cho tới bây giờ, Dạ Cô Tinh mới thực sự tin rằng người đàn ông này cứ như vậy xuất hiện trước mắt, giống như một hoàng tử, cầm bó hoa hồng, nói lời yêu thương và ôm cô vào lòng.
Cho tới bây giờ, cô mới hiểu rõ chỗ trống trong lòng mình, rốt cuộc còn thiếu cái gì!
Khi cô đi tới một thành phố xa lạ một mình, một mình đi bộ trên con phố ảm đạm tràn ngập tràn bóng tối, khi bóng tối trong phòng hiện ra, một nỗi cô đơn sâu thẳm quấn lấy cô, Dạ Cô Tinh mới nhận ra rằng, hóa ra, trong vô hình, cô đã dần quen với việc có bóng dáng của anh ở bên cạnh, quen với sự ỷ lại, cô không thể thích nghi với cuộc sống cô đơn.
Một người đã từng chịu nhiều đau khổ, bỗng một ngày nhặt được một viên kẹo, khi đầu lưỡi đã thích ứng với vị ngọt, thì làm sao có thể bằng lòng quay về những tháng ngày đau khổ?
Cô đã quen với sự ấm áp của An Tuyển Hoàng, làm sao có thể can tâm quay lại những ngày tháng lạnh lẽo đó một lần nữa?
Vậy nên, khi cô nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt như một vị thần, sự ấm áp từ đáy lòng lập tức trào lên tận tim, quấn quanh, rối rắm khiến cho sống mũi cay cay.
Cô giận sao?
Cô không giận, bởi vì cô ấy biết An Tuyển Hoàng là ai, sẽ không bị những người phụ nữ khác dụ dỗ, sẽ không vô duyên vô cớ cớ không nghe điện thoại.
Cô chỉ là ấm ức một chút! Loại ấm ức này rất nhẹ, trước khi nhìn thấy An Tuyển Hoàng, nhẹ đến mức gần như là không có gì, không đáng kể; Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy An Tuyển Hoàng, sự ấm ức yếu ớt này đột nhiên lên men, sau đó trong nháy mắt càng dữ dội hơn, khiến cho suy nghĩ bình tĩnh ban đầu của cô dần sụp đổ.
Nó giống như một đứa trẻ ngã xuống và khóc đến thương tâm như vậy, không phải vì ngã đau, mà vì sự đau lòng của mọi người khiến cô càng thêm ấm ức hơn.
Cô chống cự, đấm đá trong vòng tay của anh, như một con báo nhỏ giương răng múa vuốt, sự bình tĩnh lạnh nhạt, gợn sóng không sợ hãi đều bị Dạ Cô Tinh né ra ngoài chín tầng mây, cô chỉ muốn trút giận ngay lúc này–
“Anh bỏ rơi em… bỏ rơi em…”
Kèm theo nắm đấm nhẹ tròng lòng ngực anh còn nói bốn chữ “Anh bỏ rơi em” lực lúc này càng mạnh càng khiến anh đau hơn, thậm chí đau đến thấu tim. Hóa ra cái cô để ý, không phải là những người phụ nữ khác, không phải vì anh không nghe điện thoại cô, mà là vì anh bỏ cô lại một mình.
Khoảnh khắc đó, trái tim An Tuyển Hoàng chợt thắt lại, thì ra người kiên cường như cô có lúc cũng sẽ sợ cô độc, điều này có nghĩa là anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim cô?
Nhận thức này làm cho anh vừa đau lòng vừa vui, thì ra mình quan trọng như vậy, hóa ra cô lại… cô đơn đến thế.
Không thể kiềm chế được nữa, anh ôm chặt cô vào lòng, vòng tay siết chặt, lại siết chặt hơn, như muốn ôm thật chặt cô trong lòng, “Ngoan, sau này anh sẽ không bỏ em lại một mình nữa đâu. Hãy tin anh… “
Động tác của Dạ Cô Tinh dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ bối rối: “Anh… hứa chứ?”
“Đúng vậy, trừ khi anh chết “ Anh nói chắc như đinh đóng cột.
Hai giọt nước mắt trong veo rơi ra từ khóe mắt, Dạ Cô Tinh lại ôm chầm lấy anh, “Được, anh hứa rồi đấy nhé…”
Hóa ra từ trước đến nay cô vẫn luôn sợ cô đơn, cho dù có ngụy trang bằng vẻ bề ngoài mạnh mẽ đi chăng nữa, thì trong lòng cô vẫn rất yếu đuối.
Như một con sói đơn độc dưới ánh trăng liếm láp vết thương một mình, cô vẫn luôn là người bị bỏ lại phía sau.
Khi còn bé, cha mẹ bỏ rơi cô, khi lớn lên sư phụ cũng rời bỏ cô, chẳng lẽ cả đời này số cô đã bị sắp đặt sẵn là phải trôi dạt trong cuộc đời này?
Chính người đàn ông trước mặt này đã cho cô một bến đỗ, mở rộng vòng tay đón cô, sau này sẽ có hai nhóc đáng yêu, đời này cô có một loại hy vọng xa vời mà trước nay cô chưa từng có – có thể là mãi mãi hạnh phúc như thế này không?
Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, tất cả mọi thứ đều trở nên hợp lý, môi chạm nhau, sự dịu dàng thấm nhuần, lưu luyến.
Dạ Cô Tình chưa bao giờ biết, thì ra người đàn ông hống hách này lại có thể dịu dàng như vậy, đưa đầu lưỡi lướt qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, không còn những động tác điên cuồng khi hai người thân mật, anh giống như che chở một món đồ sứ dễ vỡ, tựa như một báu vật mà anh nắm trong lòng bàn tay, yêu quý nó, nâng niu nó và luyến tiếc nó.
Cứ hôn đắm đuối, cả hai ngã xuống trên chiếc giường lớn, ánh mắt anh có chút căng thẳng vội đỡ lấy cô, anh còn khá điêu luyện chống người mình lên, không chỉ có thể ôm cô vào lòng, mà còn có thể điều khiển sự cân bằng của cơ thể thật tốt, để không đụng vào vùng bụng của cô.
Mũi chạm nhau, hơi thở gấp gáp, anh thở gấp, đôi mắt cô mờ sương, trong khung cảnh tối tăm, chỉ có thể nhìn nhau với sự trợ giúp của ánh trăng ngoài cửa sổ, trong bầu không khí yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn và ấm áp của cô, An Tuyển Hoàng khẽ ngửi, mùi hương của hoa sơn trà lưu lại trên chóp mũi, thoang thoảng mà cuộn mình lại, “Anh rất nhớ em…”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, khẽ nhíu mày, vẻ đẹp tuyệt trần lúc này ẩn hiện trong màn đêm sâu thẳm.
Ghé sát vào tai anh, tức giận quát: “Câu này cũng là do Minh Triệt dạy sao?”
An Tuyển Hoàng sửng sốt, ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt đen trong veo của cô, sau đó khẽ nhếch khóe môi, “Câu này từ trong lòng anh, không cần dạy.”
Nói xong, anh nghiêng người về phía trước và muốn hôn cô.
Diệp Cô Tinh khẽ nhíu mày, cô vội vàng đưa tay ngăn cản nụ hôn của anh, “Suỵt!” Có người tới.”
Động tác của An Tuyển Hoàng dừng lại, nhân cơ hội này hôn lên lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô, và một tia xảo quyệt lướt qua trong đôi mắt anh.
Dạ Cô Tinh đang chăm chú lắng nghe tiếng bước chân của ai đó đang tới gần ở ngoài cửa, không có chút phòng bị nào, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có một luồng hơi ấm, hạ giọng kêu lên một tiếng, rồi thu tay lại như một phản xạ có điều kiện, tức giận nhìn chằm chằm!
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên, hai người vẻ mặt kinh hãi, nhất thời cảnh giác.
Cốc cốc ——
“Đội trưởng, cô ngủ chưa?”
Đó là giọng nói của Kiều Diệp, nhưng nó thấp thoáng lộ ra một vài tia say rượu và có chút mơ hồ.
Ánh mắt Diệp Cô Tinh khẽ động và không đáp lại.
“Chắc là ngủ rồi… hôm nay cô có vẻ không được vui, tôi nghĩ khi cười cô sẽ trông đẹp hơn đó…”
“Vốn định muốn kéo cô đi hát để làm cho cô vui, mọi người đều rất vui, nhưng cô lại bỏ dở giữa chừng, cười một lát, thực sự khó khăn như vậy sao?”
“Cô xinh đẹp như thế, nhất định phải cười lên… nói như thế nào nhỉ… À, đúng rồi, nghiêng nước nghiêng thành! Hì hì…”
“Có thể cô vẫn chưa biết, tôi đã xem bộ phim ‘Bầu trời thành phố’ của cô rất nhiều lần, mỗi lần, trên màn hình lớn, khi nhìn thấy cô cười, tim tôi lại đập nhanh! Nhìn thấy cô khóc, trái tim tôi cũng đau theo!”
“Ai cũng cho rằng cô làm bài kém trong bài thi vòng loại này, nhưng tôi biết, không phải như vậy! Cô giỏi như vậy, sao mà cô không làm được chứ? Có thể cô chưa biết, gia sư của tôi là bạn tốt của giáo sư Diêm, anh ấy thường nhắc đến cô trước mặt tôi, nói cô xinh đẹp và ưu tú như thế nào, lúc đầu tôi không tin, nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy cô, tôi đã tin ngay…”
“Tôi cảm thấy nhất định là tôi đã say rồi… nếu không thì làm sao tôi có thể mơ thấy mình tỏ tình với cô trước cửa phòng chứ… (nấc cụt)- Cô ngủ đi, cô ngủ đi… Không thể để cho cô biết được… không thể biết… “
Giọng nói càng xa dần, chỉ một lúc sau, từ xa truyền tới một tiếng đóng cửa nhẹ.
Dạ Cô Tinh bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, khi ngước mắt lên, cô phát hiện ra sắc mặt của anh vô cùng khó chịu.
“Không phải, nghe em nói, em không biết anh ta… ưm…” Dạ Cô Tinh vỗ vỗ người đàn ông trên người mình, môi bị cắn đến đau nhức, tại sao khi nãy cô lại cảm thấy người đàn ông này thật dịu dàng vậy chứ?!
Rõ ràng là khoác áo của con người, nhưng lại làm chuyện của cầm thú!
Một chút áy náy và dè dặt duy nhất còn sót lại của An Tuyển Hoàng cũng đều bị ném đến một góc nào đó của chân trời, người phụ nữ này thực sự là…
Anh mới đi được mấy ngày, quả nhiên lại có thêm một tình địch!
Quả thực không phạt không được! Không đánh không được!
Đúng là một tai họa! Làm hại anh còn chưa đủ, còn thu hút nhiều người như vậy, lần trước Giang Hạo Đình cũng như thế, vậy mà bây giờ lại có thêm một tên thầm mến mộ cô?!
Đều nói rượu vào lời ra, hẳn là lời thật lòng?!
Thật đúng là một giây cũng không thể để cô rời khỏi tầm mắt của mình!
Khi hai đôi môi dừng lại, Dạ Cô Tinh thở hổn hển, chỉ vào An Tuyển Hoàng, tức giận đến đỏ mặt, “Bạo quân! Chỉ có quan mới được phóng hỏa, không cho người dân đốt đèn! Trong phòng ngủ của anh có một người phụ nữ, bây giờ người ta còn chưa có vào phòng em đâu, anh đã khó chịu rồi, vậy em chẳng phải càng khó chịu hơn sao?! “
An Tuyển Hoàng vẻ mặt bất lực, “Đó là ngoài ý muốn, anh…”
“Ngoài ý muốn?!” Giọng của Dạ Cô Tinh đột nhiên cao lên, “Cô ta đã vào phòng ngủ của anh, còn nói anh đang tắm, không nghe điện thoại được! Cho dù là cố ý hay vô tình, dù là là ngoài ý muốn hay không thể tránh khỏi, cô ta đã vào phòng ngủ và cầm điện thoại của anh, đều, là, sự, thật! “
An Tuyển Hoàng im lặng, Dạ Cô Tinh nói không sai, trong mọi trường hợp, phòng thủ không nghiêm ngặt, là lỗi của anh.
“Vậy em muốn phạt anh như thế nào đây?” Dạ Cô Tinh nhắc tới chuyện này, anh liền biết cô đang tính toán cái gì, không phải là muốn lấy đạo của anh mà trị anh hay sao?
Nếu cô ấy muốn chơi, anh, với tư cách là một người đàn ông, tự nhiên tháp tùng.
“Hehe…” Dạ Cô Tinh cười xấu xa, gạt anh sang một bên, xoay người ngồi dậy, ấn công tắc đèn tường, căn phòng lập tức được bao phủ bởi ánh đèn vàng.
Cô tự xoa bụng dưới, dáng vẻ nhỏ nhắn nhàn nhã khiến anh lần nữa muốn động đậy lại trở nên kích động.
Dạ Cô Tinh xoa cằm, suy tư một lúc, “Trước tiên hát một bài cho em nghe thử đi.”
“…”
“Không hát à? Vậy thì… anh có thể kể chuyện cổ tích không?”
“… Cổ, tích? Đó là cái gì vậy?”
Dạ Cô Tinh đen mặt lại, “Vậy thì sở trường của anh là gì?”
An Tuyển Hoàng khoanh tay, ngồi ở mép giường, cơ thể cường tráng được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp bí ẩn dưới ánh đèn, anh trầm tư một lúc, “Bắn súng, đánh nhau, judo, thái cực quyền, tháo gỡ súng ống… “
Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy mình đã đào một cái hố, tự chôn mình.
“Vậy thì… anh thực hiện một trăm lần chống đẩy trước đã!”
Anh không nói lời nào, trực tiếp chống tay xuống sàn, thân thể thon dài duỗi thẳng, nằm sấp xuống, động tác chuẩn không cần chỉnh.
Một trăm lần chống đẩy, chưa tới ba phút, dễ dàng hoàn thành, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, tay không run, ngược lại Dạ Cô Tinh lại nhìn chằm chằm cơ lưng căng phồng của đối phương, ngây người ra, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh!
An Tuyển Hoàng ngồi trở về bên cạnh cô, định đưa tay ra, do dự một lúc rồi đi thẳng vào phòng tắm, rất nhanh cầm một cái khăn trắng đi ra, vừa đi vừa lau tay, hóa ra là anh đi rửa tay.
Nhìn thấy ‘móng vuốt’ của anh lại vươn về phía mình, Dạ Cô Tinh co người lại, vội vàng duỗi chân chạm vào anh, “Cái kia… anh nhặt hoa lên trước cho em.”
An Tuyển Hoàng nhặt hoa trên mặt đất lên, đưa tới trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng, bàn tay không yên lại bắt đầu chạm tới eo cô.
“Đợi chút!”
Động tác của anh sững sờ.
“Em có nói trừng phạt xong rồi sao? Bây gờ, em muốn đi tắm với cánh hoa, không biết có ai bằng lòng giúp đỡ không?” Khí thế nữ vương lộ ra hết thảy!
Đôi mắt An Tuyển Hoàng lóe lên một tia sáng, cười nhếch môi, cầm lấy bó hồng, “Đương nhiên đó là vinh hạnh của anh rồi ạ.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, dễ nói chuyện như vậy sao?
Nghi ngờ bước vào phòng tắm, Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm khi An Tuyển Hoàng không đi theo, cô mệt mỏi ngáp một cái.
Trằn trọc cả đêm, cô thực sự rất mệt mỏi.
Cởi đồ nội y ra, bây giờ cô chỉ muốn tắm thật sạch và ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cùng anh đón giao thừa.
Cô không ngốc đến mức giả vờ hào phóng, hư tình giả ý, đẩy anh về nhà họ An, nếu anh đã tới, nói vậy mọi việc trong nhà anh đã sắp xếp thỏa đáng.
Lấy đại cục làm trọng, quy tắc gia đình, cô mặc kệ!
Năm nay cô sẽ đón giao thừa cùng An Tuyển Hoàng! Cho mụ phù thủy già đó tức chết!
Tôi vừa bắt cóc con trai của bà đấy!
Người trong nhà họ An chả liên quan gì đến cô cả, cô chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa của những từ này “vô tư cống hiến” và “đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng”!
Dù sao Kỷ Tình cũng không muốn gặp cô, muốn giết cô và con của An Tuyển Hoàng, mấy kẻ hay dở trò ở nhà họ An cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu phải đắc tội thì phải đắc tội thôi!
Trung Quốc là địa bàn của cô, cái câu gọi là rồng mạnh cũng không thắng được rắn ở hang của nó! Người nhà họ An không tới khiêu khích cô cũng không sao, nếu có kẻ nào dám ôm âm mưu mà đến, cô sẽ khiến bọn họ không có đường mà về!
Ai bảo quyền lực của nhà họ An ở Trung Quốc yếu chứ?
Kinh nghiệm cho chúng ta biết rằng chúng ta sẽ bị đánh bại nếu chúng ta tụt lại phía sau!
Quả nhiên đó thực sự là chân lý!
Dạ Cô Tinh vui vẻ ngân nga bài hát, một giây sau, tiếng hát bị mắc kẹt trong cổ họng cô, và một cảnh tượng thiêu đốt sau lưng cô, cô bất ngờ quay lại nhìn thấy anh lao vào phòng tắm với một túi cánh hoa hồng, đôi mắt đen sắc bén lúc này đang chớp chớp nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của cô.
Cô ném chiếc khăn ướt đang cầm trong tay về phía anh, An Tuyển Hoàng cũng không hề né tránh, thoải mái cầm lấy nó mà không để một cánh hoa nào rơi ra.
Anh cười xấu xa, Dạ Cô Tinh chưa từng thấy An Tuyển Hoàng như thế này bao giờ, trong sự xấu xa còn có cả bá đạo, dưới sự hờ hững còn có một bộ mặt côn đồ, vừa phong lưu vừa quyến rũ!
Anh nâng chiếc khăn trong tay lên, “Em có cần anh giúp gì không?”
Dạ Cô Tinh định nói, nhưng nhìn thấy vô số cánh hoa hồng nhẹ nhàng rơi xuống trong bồn tắm, như tơ lụa đang gợn sóng, một giây sau, đôi chân thon dài của anh bước vào bồn tắm, trong mắt hiện lên một tia phấn khích.
“Để anh giúp em……”
“Không cần… ưm…”
Cơn mưa hoa hồng, hương thơm ngào ngạt khắp căn phòng…
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh ngủ dậy rất muộn, bên cạnh gối có một người, mọi thứ trở lại dáng vẻ quen thuộc ban đầu, nhẹ nhõm không thể nào giải thích được.
Nhưng vào lúc này, người nhà họ An lại dự định là sẽ có bão giông kéo đến!
Kỷ Tình mặt tái mét, đầy giận dữ, run lên vì tức giận.
Nguyệt Vô Tình, Tư Kình Dận, Minh Chiêu và Minh Triệt đứng ở một bên, nhìn thấy như thế cũng không nói một lời.
Kỷ Tình chỉ vào đám người hầu trước mặt, “Các người nói xem, gia chủ rốt cuộc đã đi đâu? Nếu hôm nay không nói ra được lí do chính đáng, đừng ai hòng bước ra được khỏi cảnh cửa này nửa bước.”
Người hầu run rẩy.
Lúc này, Minh Chiêu vốn luôn ít nói đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Phu nhân không có quyền nói bọn họ như vậy.” Không có cảnh cáo uy hiếp, chỉ là nhắc nhở nhẹ.
Quy tắc nhà họ An, nam đối ngoại, nữ đối nội, những người này không thuộc quyền quản lý trong nhà, đương nhiên Kỷ Tình không có quyền trừng trị bọn họ.
“Cậu!” Kỷ Tình đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Minh Chiêu, nhưng không tìm được lời nào để phản bác, quả thực bà ta không có quyền để trách mắng những người này!
Lúc này, Nguyệt Vô Tình khoác bộ đồ đỏ trên người từ từ mở miệng…