*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Ninh và Tống Sính Đình, từ hội sở tập thể hình đi ra.
Đang chuẩn bị đến tầng khác mua sắm, đột nhiên phía sau có một người đàn ông mặc vest trắng, mang theo hai tên vệ sĩ đuổi theo: “Xin đợi một chút!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình vốn cho rằng là người ở câu lạc bộ thể thao không chịu bỏ qua nhưng sau khi xoay người, Tống Sính Đình nhìn rõ khuôn mặt của người vừa tới, có chút kinh ngạc: “Hàn Cần Du, học trưởng Hàn!”
Hóa ra người đàn ông mặc vest trắng này tên là Hàn Cần Du, từng học cùng trường đại học với Tống Sính Đình.
Lúc hai người ở đại học, đều đảm nhiệm chức vụ trong hội học sinh, do vậy mà quen biết lẫn nhau.
Hàn Cần Du ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Tống Sính Đình, đúng là em rồi, anh còn lo là nhận nhầm người chứ!”
Tống Sính Đình kéo tay Trần Ninh, mỉm cười nói: “Vị này là Trần Ninh chồng em, Trần Ninh, vị này là học trưởng Hàn Cần Du trước đây của em.”
Hàn Cần Du biết chuyện Tống Sính Đình chưa kết hôn đã có con, nhưng không ngờ rằng cô vậy mà lại có chồng rồi.
Ánh mắt anh ta hiện lên một tia tiếc nuối, thế mà lại bị người khác đến trước dành miếng ngon.
Anh ta có chút thù địch nhìn Trần Ninh, cố tình lại như vô tình hỏi: “Hóa ra là Trần tiên sinh, không biết Trần tiên sinh làm việc ở đâu?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi vừa mới xuất ngũ không lâu, hiện giờ đang chờ việc ở nhà.”
Hóa ra là một kẻ thất nghiệp nhàn rỗi!
Hàn Cần Du càng hối hận, hoa khôi vườn trường đại học ngày trước, vậy mà lại kết hôn cùng với một tên đàn ông nhàn rỗi đến cả việc làm cũng không có, đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Tống Sính Đình hỏi thăm: “Học trưởng Hàn, bây giờ anh đnag công tác ở đâu?”
Hàn Cần Du thận trọng nói: “Cũng không gọi là công việc, bây giờ anh là hội trưởng quỹ từ thiện Trung Hải mà thôi.”
Tống Sính Đình tán thưởng: “Hóa ra anh là hội trưởng quỹ từ thiện Trung Hải, công việc này tốt, rất cao thượng.”
Hàn Cần Du dương dương tự đắc nói: “Từ nhỏ anh đã thích làm việc tốt giúp đỡ những người gặp khó khăn, thêm vào đó điều kiện kinh tế nhà anh cũng ổn. Những năm nay hễ ở đâu có khó khăn, anh đều sẽ khuyên góp tiền.”
“Dần dần, anh có tiếng trong hội từ thiện Trung Hải, gần đây được chọn làm hội trưởng quỹ từ thiện Trung Hải.”
Hàn Cần Du nói đến đây, lấy ra một lá thư mời đưa cho Trần Ninh và Tống Sính Đình, mỉm cười nói: “Tối nay ở khách sạn Grand Hyatt, có một buổi đấu giá từ thiện.”
“Người tham gia cơ bản là các nhà doanh nghiệp xuất thân từ Đại học Trung Hải, khuyên góp chút tiền cho trường cũ xây một tòa nhà thí nghiệm.
“Nếu hai người có hứng thú, có thể đến tham gia.”
Tống Sính Đình cũng bước ra từ Đại học Trung Hải, cô vui mừng nói: “Nếu tham gia buổi đấu giá từ thiện, đều là các nhà doanh nghiệp tốt nghiệp từ Đại học Trung Hải chúng ta ra, mọi người đấu giá khuyên góp tiền cho trường cũ, vậy em nhất định phải tham gia.”
Sau khi Hàn Cần Du nhận được câu trả lời chắc chắn từ Tống Sính Đình, trong ánh mắt anh ta lộ ra vẻ đắc ý.
Chỉ cần tối nay Tống Sính Đình đến tham gia bữa tiệc từ thiện, anh ta có cách để giữ Tống Sính Đình trong tay.
7 giờ tối.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa lung linh.
Trần Ninh và Tống Sính Đình, còn có một tên làm bóng đèn Đồng Kha.
Đúng giờ xuất hiện tại khách sạn Grand Hyatt, tham gia buổi tiệc đấu giá từ thiện.
Tống Sính Đình phong hoa tao nhã, Đổng Kha xinh đẹp đáng yêu.
Hai mỹ nữ phong cách khác nhau, cùng Trân Ninh bước vào, làm cho những người có mặt đều phải nhìn theo.
Hàn Cần Du dẫn theo hai tên thuộc hạ chào đón, anh ta nhìn vào Tống Sính Đình mặc đầm dạ hội, hai mắt sáng lên, cười tít mắt nói: “Trần Ninh, Tống tiểu thư mọi người đến rồi.”
Tống Sính Đình cười nói: “Bữa tiệc đấu gia từ thiện tối nay, là khuyên góp cho trường xưa, đương nhiên em phải đến rồi.”
Người đến tham gia bữa tiệc đấu giá từ thiện tối nay không ít, phần lớn là các nhà doanh nghiệp bước ra từ Đại học Trung Hải.
Mọi người túm năm tụm cha ngồi vào bàn với nhau, trên bàn có bảng ghi số thứ tự, lúc đấu giá có thể giơ bảng báo giá.
Đương nhiên Trần Ninh ngồi chung một bàn với Tống Sính Đình và Đồng Kha.
Còn Hàn Cần Du và hai tên thuộc hạ của anh ta, ngồi ở bàn bên cạnh.
Người chủ trì buổi đấu giá từ thiện tối nay tên Từ Dương, là nhà đấu giá nồi tiếng.
Mặc kệ là đồ cổ thư họa gì, hoặc là vật xa xỉ hiện đại, anh ta vừa nhìn liền có thể định giá.
Tối nay, anh ta là người chủ trì bữa tiệc tối nay, cũng chính là người gõ búa đấu giá.
Lúc này, Từ Dương cầm trong tay micro, tuyên bồ buổi tiệc đấu giá từ thiện bắt đầu.
Trước tiên mời phía đứng ra tổ chức hội trưởng quỹ từ thiện Trung Hải Hàn Cẩn Du lên phát biểu, sau đó lại mời hiệu trưởng trường Đại học Trung Hải lên nói đôi lời.
Tiếp theo, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu.
Các doanh nghiệp ở hiện trường, nhiều đồ vật tiến hành đấu giá.
Nhưng về cơ bản đều là mấy thứ vô bổ, không có tác dụng gì, ví dụ như thư pháp do chính mình viết của người nào đó, hoặc đồ cổ rẻ tiền do ai đó tình cờ mua được từ một quầy hàng trên phó, hoặc là đồng hồ cao cấp đã đeo vài năm, hoặc túi hàng hiệu mà bà xã không cần nữa.
Có thứ đáng giá mấy nghìn tệ, có thứ bán với giá mấy ngàn.
Trần Ninh hiểu rằng, trường hợp này, các doanh nghiệp đều không phải là thật tâm đến làm từ thiện.
Mọi người đến đây, chủ yếu là để mở rộng mối quan hệ và làm quen với nhiều đối tác làm ăn.
Dù sao mọi người cũng đến đây rồi, tấm lòng thơm thảo, sau đó vẽ lên bức tranh đầy ý nghĩa.
Kết giao thêm vài đối tác kinh doanh, mục tiêu đã hoàn thành rồi.
Không có ai, thật tâm đem tiền ra để làm từ thiện cả.
Dù sao thì tiền của ai, cũng không phải là tự dưng mà có được, chẳng có ai ngu cả.
Người chủ trì Từ Dương, thấy mọi người không nhiệt tình, liền cười nói: “Các vị khách mời thân mến, các vị bạn học thân mến. Tôi thấy mọi người chưa được nhiệt tình cho lắm, hay là thế này đi, tôi đưa ra một kiến nghị.”
“Vị nào tối nay khuyên tiền từ thiện nhiều nhất, sẽ giành được cơ hội khiêu vũ với vị tiểu thư xinh đẹp nhất ở đây, mọi người thấy như thế nào?”
Từ Dương vừa nói xong, Hàn Cẩn Du đi đầu ủng hộ tán thưởng.
Từ Dương đứng ở trên khán đài, nhìn xung quanh hiện trường, sau đó chỉ vào Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh: “Theo như quan sát của tôi, vị tiểu thư xinh đẹp nhát tốt nay, chính là tiểu thư Tống Sính Đình.”
“Đợi đấu giá từ thiện kết thúc, vũ hội bắt đầu, người khuyên tiền từ thiện nhiều nhất, sẽ có cơ hội được khiêu vũ với Tống tiểu thư.”
Tống Sính Đình nghe vậy sửng sốt, chợt nôn nóng, muốn từ chối.
Nhưng người chủ trì Từ Dương đã giành trước một bước, nói: “Tống tiểu thư, cô xem mọi người rất muốn khiêu vũ với cô Áy,”
đây.
Cuối cùng, cô xin sự giúp đỡ nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Không sao, người đàn ông có thể khiêu vũ với em, chỉ có thể là anh.”
Tống Sính Đình nghe vậy liền cảm thấy yên tâm, nghĩ thầm cùng lắm để cho Trần Ninh khuyên góp nhiều hơn chút tiền là được.
Tối nay người khuyên tiền từ thiện nhiều nhất, có thể giành được cơ hội khiêu vũ với Tống Sính Đình.
Hàn Cần Du lập tức ra tay, anh ta đưa ra một chiếc xe Bentley, đấu giá được khoản tiền 5 triệu NDT, khuyên góp toàn bộ.
Trong nháy mắt, người khuyên góp nhiều tiền nhất ở hội trường, chính là Hàn Cần Du.
Mọi người đều kinh hô, nói Hàn tiên sinh không hỗ là người có lòng tốt nhát Trung Hải, ra tay hào phóng. Người cùng khiêu vũ với Tống tiểu thư tối nay, có lẽ là Hàn tiên sinh rồi.
Hàn Cần Du có ý để lộ ra một tay trước mặt Tống Sính Đình, để cho Tống Sính Đình thấy được sức hấp dẫn của anh.
Hơn nữa, lúc anh ta phơi bày sự hấp dẫn của mình, không quên giẫm lên chân Trần Ninh một cái.
Anh ta cố ý nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, anh cũng đến khá lâu rồi, sao vẫn chưa thấy anh làm gì, lẽ nào anh thật sự nghèo đến nỗi không lấy ra được món đồ nào để đấu giá sao?”
Mọi người ở hiện trường, ánh mắt tập trung lên trên người Trần Ninh.
Tống Sính Đình cũng khẩn trương theo, cô và Trần Ninh lần đầu tiên tham gia loại tiệc đấu giá từ thiện này.
Thật sự là không mang theo vật đấu giá nào cả, điều này thật xấu hỗ.
Trần Ninh nhìn Hàn Cẩn Du, cười nhạt: “Đến hơi vội, thật sự không có sự chuẩn bị. Nhưng nếu Hàn tiên sinh đã nói như vậy, bữa tiệc tối nay khuyên tiền cho trường cũ của bà xã tôi, vậy tôi nên làm chút gì đó?”
Trần Ninh nói xong, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Sính Đình.
Dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người trong hội trường, tháo đôi giày cao gót đá kim cương trên chân trái Tống Sính Đình xuống, đặt lên mặt bàn, mỉm cười nói: “Chiếc giày cao gót này đi!”
Mặt Tống Sính Đình đỏ lên, hận không thể một cước đá chết Trần Ninh.
Người trong hội trường há hốc mồm, người chủ trì Từ Dương cười gượng nói: “Trần tiên sinh, chiếc giày anh lấy ra, chúng tôi không thể ước lượng được giá bán đấu giá!”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Vậy thì sẽ không có giá tối thiểu và giá tối đa, người ra giá cao hơn sẽ được.”
Hàn Cần Du không ngờ rằng Trần Ninh lại vô sỉ như vậy, không lấy được thứ gì ra bán đấu giá, vậy mà lại cởi một chiếc giày cao gót Tống Sính Đình đang đi làm tắm lá chắn.
Trong lòng ta cười lạnh: Tốt, nếu anh đã đem giày gót của vợ mình ra bán đấu giá, vậy tôi sẽ mua lại, xem anh còn mặt mũi nào?
Hàn Cần Du nghĩ như vậy, giơ thẻ bài lên: “Tôi ra giá một nghìn NDTF Ông chủ lớn ở trong hội trường, thấy Hàn Cần Du ra giá cạnh tranh, phục hồi lại tinh thần, tham gia vào cuộc vui.
Rất nhanh, giá giày cao gót được đưa lên rất cao, lên tới mười vạn.
Hàn Cần Du tỏ vẻ quyết tâm giành lấy đôi giày cao gót của Tống Sính Đình, giơ tắm biển lên nói lớn: “Một trăm vạn, còn ai dám cướp với tôi?”
Từ Dương không ngờ rằng một đôi giày cao gót có thể đấu được một trăm vạn, anh ta kích động nói: “Một trăm vạn lần thứ nhất, một trăm vạn lần thứ hai, còn ai ra giá không?”
“Nếu không có, vậy tôi tuyên bố đôi giày cao gót này là của Hàn tiên sinh…”
Từ Dương còn chưa nói xong, Đồng Kha đã dựa theo sự phân phó của Trần Ninh, giơ thẻ bài trong tay lên, lớn giọng nói: “Anh rễ tôi ra giá một triệu NDT, mua lại đôi giày cao gót này của chị tôi!”
Cái gì?
Ra giá một triệu!
Trời ơi, đây là kiểu làm việc của thần tiên nào vậy?
Tôi tiện tay lấy giày cao gót của bà xã tôi ra đấu xã, các người chê cười tôi.
Nhưng lúc tôi ra giá, tất cả các người đều dọa cho ngây ngốc.
Tôi tự bán, tự mua, tiền giao dịch khuyên góp, tổn thất một triệu.
Nhưng có liên quan gì?
Tôi chỉ vì chọc cho bà xã vuil Âm thanh Từ Dương phát ra run rấy: “Tôi tuyên bó, vị Trần tiên sinh này, mua lại giày cao gót của bà xã yêu dấu với giá một triệu NDT. Đồng thời khoản tiền 1 triệu, khuyên góp cho Đại học Trung Hải xây nhà thí nghiệm.”
Hiệu trưởng trường Đại học Trung Hải, còn có vô số vị khách trong hội trường, tất cả đều ra sức vỗ tay.
Tất cả chúc mừng Tống Sính Đình, có một người chồng tốt như vậy.
Mọi người tới tấp đến nịnh hót Trần Ninh, muốn kết giao với nhân vật giàu sang này.
Duy chỉ có Hàn Cần Du, vẻ mặt khó coi như ăn phải phân.
Đang muốn cường giả trước mặt Trần Ninh, không ngờ rằng Trần Ninh thực lực hơn người, cái mặt này thật là bị tát bôm bốp.
Trần Ninh rút thẻ American Express màu đen ra, chuyển ngay một triệu NDT.
Sau đó, anh đích thân lấy đôi giày cao gót được làm bằng đá kim cương tỉnh xảo đó từ trên bàn.
Đi đến trước mặt Tống Sính Đình, quì một gối xuống, dịu dàng xỏ vào chân Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình vô cùng xúc động, trong đôi mắt có biết bao nhu tình.
Cô cảm thấy rằng nều cô là một nàng công chúa, thì Trần Ninh chính là hoàng tử bảo vệ cô.