Vương Đạo Phương nói: “Thiếu soái, trời đã khuya rồi, ngài về nhà nghỉ ngơi trước đi, có tin tức chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài.”
Trần Ninh lắc đầu: “Không cần, tôi cũng lười chạy tới chạy lui. Tạm thời tôi sẽ ở lại trong doanh trại cho đến khi Hà Dương chịu nhận tội.”
Vương Đạo Phương nhận ra Trần Ninh rất coi trọng chuyện này.
Ông nhanh chóng nói: “Vậy tôi sẽ lệnh cho người chuẩn bị chỗ nghỉ cho Thiếu soái!”
Trong phòng thẩm vấn ở một góc nào đó trong doanh trại.
Hà Dương bị còng tay ngồi trên ghế, trên mặt bàn đối diện có một ánh đèn rất chói mắt, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mặt ông ta, không chỉ làm cho ông ta nóng đến đổ mồ hôi, mà còn khiến ông ta không thể ngủ được, đây.
là một sự tra tắn vô hình.
Ngồi đối diện với ông ta là hai người lính một già một trẻ, đang nghiêm khắc tra hỏi ông ta.
Lúc này, bên ngoài phòng thẩm vắn đột ngột phát ra tiếng bước chân và tiếng động bắt thường.
Sau đó, vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
Người lính trẻ tuổi đi tới mở cửa: “Ai đó…”
Cậu ta vừa mở cửa ra thì trước cửa loé lên một tia sáng, cậu ta đã bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt cuống họng.
Cậu ta ôm lấy cổ mình, máu tươi không ngừng phun ra, cậu ta mắt máu ngã nhào xuống đắt.
Một người đàn ông mặc quân phục, tay cầm một con dao găm, khuôn mặt lạnh lùng, còn dẫn theo vài thủ hạ của mình bước vào.
Hắn ta chính là U Linh trên chiến trường, Hán Vũ.
Hán Vũ suốt đêm dẫn theo người của mình chạy đến doanh trại thành phố Trung Hải, hắn ta sử dụng tài liệu giả mạo đánh lừa những người lính gác cửa của doanh trại Trung Hải, thành công dẫn người của mình lẻn vào doanh trại.
Người lính lớn tuổi trong phòng nhìn thấy đồng đội bị giết thì vô cùng bàng hoàng, đưa tay bắm chuông báo động.
Thế nhưng Vũ Hán đã ra tay nhanh hơn một bước!
Vèol Con dao găm của Hán Vũ nhanh như chớp phóng ra, găm xuyên qua bàn tay của người lính già.
Người lính già đau đớn, há miệng muốn hét lên.
Nhưng trước mặt ông ta đột nhiên loé lên một bóng người, Hán Vũ đã như một bóng ma xuất hiện trước mặt ông ta.
Hán Vũ vươn tay trái nắm lấy cổ của người lính già.
“Rắc” một tiếng, cổ của người lính già đã bị hắn ta bẻ gãy.
Hà Dương vốn đang hấp hối, nhìn thấy Hán Vũ cùng những người khác tiến vào, tận mắt nhìn thấy Hán Vũ giết chết hai người lính kia, trong phút chốc ông ta trở nên hứng khởi lên: “Tướng quân phái các người tới cứu tôi đúng không?”
Hán Vũ không trả lời câu hỏi của Hà Dương, mà lấy ra một tắm ảnh, cẩn thận đối chiếu, xác nhận lại chính xác thân phận của Hà Dương.
Vẻ phần khích trên mặt Hà Dương lập tức đông cứng lại.
Sắc mặt ông ta tái nhọt: “Tướng quân sai các người đến giết tôi!”
Hán Vũ dửng dưng nói: “Ông còn sống thì sẽ có rất nhiều người khác phải chết. Ông chết rồi thì gia đình và người thân của ông sẽ được chăm sóc tốt nhất”.
Lời vừa dứt!
Bên ngoài vang lên tiếng còi báo động inh ỏi, kinh động người của toàn bộ doanh trại.
Tên đàn em của Hán Vũ kêu lên: “Đội trưởng, không xong rồi, chúng ta bị phát hiện rồi, phải lập tức rút lui thôi.”
Hán Vũ không nói gì, dứt khoát dùng tay trái rút ra một con dao găm, nhanh như chớp vọt đến trước mặt Hà Dương, đâm thẳng vào vị trí ngực trái của Hà Dương.
Thân thể của Hà Dương giật lên một cái, ông ta chỉ kịp “ó”
lên một tiếng.
Hán Vũ nói với đám thủ hạ: “Mau rút lui!”
Đám người Hán Vũ bước ra khỏi phòng thẩm vấn, muốn lợi dụng sự hỗn loạn chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, Trần Ninh đã dẫn theo Vương Đạo Phương, Điển Chử, Bát Hổ Vệ và những người khác chạy.
đến, đúng lúc chặn được đám người Hán Vũ lại.
Vương Đạo Phương vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Các ngươi là ai2”
Hán Vũ biết mình đã bị lộ, rất khó để ra khỏi quân trại, hắn ta không chút do dự nói với đám thủ hạ của mình: “Giết chết Trần Ninh!”
Dù gì cũng phải chết vậy thì chỉ bằng dứt khoát giết chết Trần Ninh, giúp Tần tướng quân loại bỏ một đối thủ mạnh.