Thủ trưởng của ai?
Vẻ mặt của Hà Hoan vừa kinh ngạc vừa không dám tin, trong lòng anh ta có trăm câu hỏi không giải đáp được.
Theo lý mà nói thì Trần Ninh còn quá trẻ, dù sao đi nữa cũng không thể đạt được quá nhiều thành tựu, lên đến chức Thiếu tá cũng là giỏi lắm rồi.
Sao mà ngay cả Thiếu tướng Vương Đạo Phương, tổng chỉ huy quân khu thành phố Trung Hải cũng phải gọi Trần Ninh là thủ trưởng chứ?
Trần Ninh cười nhẹ nói: “Lão Vương, sao ông lại đến đây?”
Vương Đạo Phương kính cẩn nói: “Tôi nghe nói có người vô lễ với thủ trưởng, còn yêu cầu cấp trên của ngài phải cùng đến chịu phạt với ngài. Tôi nghe vậy thì rất tức giận, nhanh chóng dẫn đội đến đây xem là ai đang nổi điên ở đây.
Vương Đạo Phương nói xong, ánh mắt liếc sang đám người Hà Hoan.
Sắc mặt Hà Hoan thay đổi, anh ta nhanh chóng nói: “Vương tướng quân, thật ra là do tên lính quèn này không chịu chủ động chào tôi…”
Vương Đạo Phương lạnh lùng ngắt lời: “Hỗn xược, cậu dám gọi nguyên soái là tên lính quèn, còn dám kêu Thiếu soái phải chủ động chào cậu 4?”
Thiếu… Thiếu soái u?
Hà Hoan như bị sét đánh, cả người run bần bật, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng cùng kinh hãi.
Anh ta không dám tin nhìn Trần Ninh, nói không nên lời, lắp bắp nói: “Cậu ta, cậu ta, cậu ta là, là Thiếu soái?”
Vương Đạo Phương nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, ngài ấy chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.”
“Thiếu soái thuộc dưới trướng Quốc chủ, được Quốc chủ đích thân dẫn dắt.”
“Cậu yêu cầu Thiếu soái cùng cấp trên của Thiếu soái chịu phạ. Xem ra ý của cậu là muốn Quốc chủ đến đây nhận lỗi, còn muốn Quốc chủ phải cùng chịu phạt.”
Bùm!
Hà Hoan nghe như sét đánh ngang tay, chân anh ta mềm nhũn ra vì sợ hãi, quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.
Anh ta bò trên mặt đất, run lẫy bầy cầu xin tha thứ: “Thiếu soái, tôi có mắt không tròng, tôi sai rồi.”
“Tôi không dám tới quấy nhiễu phu nhân của Thiếu soái nữa, cũng không nên bắt kính với Thiếu soái, xin ngài đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân này, nễ mặt cha tôi là đội trưởng đội cảnh vệ của Tần Thành tướng quân, xin ngài hãy tha thứ cho tôi!”
Trần Ninh nghe Hà Hoan nói vậy thì trong lòng khẽ động.
Thì ra tiểu tử trước mặt là con trai của Hà Dương.
Mấy ngày gần đây, Trần Ninh đang ra lệnh cho Điển Chử điều tra việc Tần Thành bán quan bán tước, phát hiện ra Tần Thành có một hệ thống bán quan bán tước rất thuần thục.
Trong số đó, đội trưởng đội cảnh vệ của Tần Thành, cũng là thân tín của Tần Thành, Hà Dương, là một trong những người chịu trách nhiệm làm những việc này.
Lưu Siêu, anh họ của Điển Chử, từng chỉ 1 triệu tệ để nhờ: Hà Dương giúp cho việc thăng chức được suôn sẻ.
Gần đây, Trần Ninh đã lên kế hoạch dùng Hà Dương làm điểm để đột phá vụ việc này, chỉ cần Hà Dương bị bắt, thì anh có thể nắm giữ được chứng cứ phạm tội của đám người Tần Thành, một lưới tóm gọn đám sâu mọt này.
Thậm chí, Trần Ninh còn đã dặn dò Điển Chử tìm cơ hội thích hợp sắp xếp cho anh gặp Hà Dương.
Thế nhưng anh không ngờ, anh chưa gặp Hà Dương, nhưng con trai của ông ta, Hà Hoan đã dâng mình lên trước nòng súng của anh rồi.
Anh hứng thú nhìn Hà Hoan đang quỳ trên mặt đất lúc này, hừ lạnh nói: “Bây giờ mới biết sai, vẻ uy phong vừa nãy đâu rồi?”
Hà Hoan bò trên mặt đất, van xin anh tha thứ.
Trần Ninh xua tay, ra lệnh cho Vương Đạo Phương: “Giam kín đám người này vào cùng một chỗ.”
“Sau đó thông báo cho Hà Dương tự mình đến đón người!”
“Con trai ông ta phạm lỗi, thì người làm cha như ông ta phải đứng ra nhận lỗi, chấp nhận hình phạt.”
Những người xung quanh nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quái.
Trước đó, Hà Hoan nói rằng Trần Ninh chỉ là một tên lính quèn, oang oang nói rằng binh lính phạm sai lầm thì cấp trên cũng phải cùng đến chịu phạt.
Bây giờ, Hà Hoan bị nhốt trong phòng giam, mà con trai phạm sai lầm, ông già của anh ta cũng phải đến nhận lỗi chịu phạt.
Kết quả này thực sự rất mỉa mai.
Hà Hoan lúc này càng thêm xấu hổ, nóng lòng muốn đào một cái lỗ trên đất chui đầu xuống, mặt mũi của anh ta mắt hết rồi.
Chẳng mấy chốc, đám người Hà Hoan đã bị bắt đi.
Vương Đạo Phương cũng dẫn quân rút lui.
Trần Ninh tiếp tục dùng bữa vui vẻ bên gia đình.
Không khí ở bên này của Trần Ninh vô cùng hòa thuận, gia đình hạnh phúc.
Nhưng mà ở cách đó rất xa, trong Quân khu TôHàng, Hà Dương lại không hề vui vẻ.