Trần Ninh cười nói: “Bọn họ không chỉ sợ mình anh, mà là sợ quốc gia hùng mạnh đẳng sau chúng ta.”
“Bởi vì chúng ta có quốc gia chống lưng nên bọn họ không dám lộn xôn.”
Tống Sính Đình cười nói: “Tự hào về tổ quốc của chúng tạ”
Tâm trạng của Trần Ninh không hề bị ảnh hưởng.
Anh và Tống Sính Đình không vội về khách sạn, mà hỏi người qua đường nơi nào có gì chơi vui?
Người qua đường nhìn thấy nhóm người Trần Ninh là người Hoa Hạ, thì dùng tiếng Trung bập bẹ của người nước ngoài nói với nhóm Trần Ninh: “Phía trước có một khu phó, tên là phó Hoa Hạ, 70% người dân sống ở đó là người từ Hoa Hạ chuyển đến.”
“Cũng có nhiều cửa hàng do người Hoa Hạ mở. Tôi nghĩ các bạn nên đến đó để mua sắm.”
Trần Ninh và Tống Sinh Đình nghe vậy thì rất thích thú, họ lập tức đi đến khu phố mà người dân địa phương chỉ.
Quả nhiên, vừa đến con đường đi vào khu phố đã nhìn thấy một hàng chữ Hán rất to: Phố Hoa Hạ.
Sau khi đi bộ vào khu phó thì thấy bên trong có rất nhiều nhà hàng món Trung, có rất nhiều quầy hàng nhỏ khác nhau trên phó, đều bán đồ chơi và đồ ăn vặt của Hoa Hạ.
Ở đây người qua lại cũng rất đông đúc!
Không chỉ có người Đông Doanh mà còn có người ngoại quốc da trắng tóc vàng mắt xanh, và người da đen với hàm răng trắng bóc.
Tắt nhiên, hầu hét người ở đây đều là người Hoa Hạ.
Tống Sính Đình ngạc nhiên nói: “Thật thần kỳ. Nếu em không biết rằng đây là Kyoto, Đông Doanh thì chắc tôi sẽ có cảm giác như đang đi dạo trên đường phố Quảng Châu vào ban đêm vậy.”
Trần Ninh cũng cười nói: “Đúng vậy, thật không thể tin được.”
Tống Sính Đình chỉ về phía trước: “Anh nhìn kìa, có thịt dê xiên nướng của miền Bắc Hoa Hạ chúng ta. Mau ném thử đi.”
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng đến trước một gian hàng thịt dê xiên nướng, phát hiện chủ quầy thịt nướng là một cậu thanh niên, tóc nhuộm vàng, trên người có rất nhiều hình xăm.
Tống Sính Đình khẽ cau mày, cô đoán có lẽ là do người Hoa Hạ ở chỗ này làm ăn cũng không dễ nên ai cũng có tình nhuộm tóc, xăm trổ để bản thân trở nên dữ dằn một chút, để không bị bắt nạt chăng?
Cô đã đoán đúng một nửa!
Những người Hoa Hạ ở đây, trên thực tế, rất nhiều người đều đã gia nhập Hồng Môn đẻ tránh bị ức hiếp.
Hầu hết những người ở đây đều có liên quan đến Hồng Môn!
Ngoài ra, ở đây có rất nhiều kẻ lừa đảo, đặc biệt là những người đồng bào đến đây du lịch, lừa đảo rất khủng khiếp.
Vì bọn họ lừa đảo người Đông Doanh, khiến cho người Đông Doanh tìm đến ở đây gây chuyện.
Nhưng những đồng hương đã đến đây du lịch rồi còn lừa đảo đó lại câm nín không dám nói gì.
Tống Sính Đình chỉ muốn một ít xiên thịt dê nướng!
Trần Ninh đột nhiên ngăn cô lại: “Em đừng kêu, xiên thịt ở đây làm từ thịt chuột, không phải thịt dê.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì vô cùng hoảng hốt, lập tức từ bỏ.
Cậu thanh niên tóc vàng chủ quây thịt nướng lập tức sồn sồn lên, chửi bới máy người Trần Ninh.
Tống Sính Đình biết Trần Ninh nóng nảy nên vội vàng đưa Trần Ninh đi vì sợ Trần Ninh sẽ tức giận.
Đi chưa được vài bước, thì bọn họ bắt ngờ nhìn thấy một người phụ nữ Hoa Hạ bị máy tên đàn ông cao lớn mạnh mẽ kéo vào ngõ nhỏ, người phụ nữ Hoa Hạ la hét kêu cứu nhưng những người xung quanh đều dửng dưng.
Tống Sính Đình nhìn thấy cảnh này không khỏi hô lên: “Người phụ nữ đó nói tiếng Trung của chúng ta, cô ấy là người Hoa Hạ của chúng ta, chúng ta giúp cô ấy đi.”
Trần Ninh nói: “Được!”
Nhóm người Trần Ninh lập tức đuổi theo bọn họ đi vào trong ngõ.
Điển Chử hét lên: “Buông cô gái đó raI”
Thế nhưng, cảnh trước mắt lại khiến cho nhóm người Trần Ninh king ngạc không thốt nên lời.
Chỉ nhìn thấy ở phía cuối con hẻm, hóa ra là một lối vào vô cùng cổ kính.
Hàng trăm tên đàn ông sát khí đẳng đằng đang đứng xung quanh một người đàn ông trung niên có thân hình mập mạp.
Người đàn ông trung niên này có khuôn mặt đầy thịt, xăm đầy rồng hỏ, toàn thân toát ra vẻ bá khí ngút trời.
Những tên đàn ông lực lưỡng lôi kéo người phụ nữ ban nãy, lúc này đã tự chủ động thả người phụ nữ ấy ra.
Mà người phụ nữ lúc này cũng không kêu cứu nữa, mà cùng với máy tên đàn ông kia đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, cung kính nói: “Hồng gia, chúng tôi đã dẫn bọn chúng qua đây rồi.”
Ra vậy!
Đây là lối vào của Hồng Môn!