Diệp Thiên Tinh tức giận nói: “Lập tức hạ lệnh phong tỏa toàn bộ khu vực này, tao coi nó còn có thể trốn được bao lâu.”
“RõI”
Quân khu thành phố Trung Hải, một chiếc máy bay quân sự từ sân bay vù vù bay về hướng Tô Hàng.
Trong cabin, có Trần Ninh, Nguyễn Hồng và đám người thủ hạ Bát Hỗ Vệ.
Nguyễn Hồng nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, không gọi được cho Điển Chử. Có lẽ cậu ấy đã ném điện thoại đi rồi, phòng trường hợp có người lần theo tín hiệu điện thoai tìm được cậu ấy.”
“Nhưng mà, con chip định vị được cấy vào cơ thể cậu ấy vẫn có thể xác định được vị trí của cậu ấy.”
“Vị trí của cậu ấy vẫn đang di dời không ngừng, có lẽ cậu ấy tạm thời vẫn đang an toàn.”
Trần Ninh phân phó: “Ra lệnh cho tổ bay đi hết tốc lực.
Dùng tốc độ nhanh nhất tiền thẳng đến Tô Hàng.”
Nguyễn Hồng nói: “Tuân lệnh.”
Trần Ninh nói thầm trong lòng: “Điển Chử, anh phải cố chống đỡ đấy!”
Giờ phút này, Điển Chử đã trốn đông trốn tây nửa ngày trời, tránh từng đọt truy sát này đến đợt truy sát khác.
Anh mệt lã, xách túi bước vào trong một quán mì bò bình dân.
“Ông chủ, cho một phần mì bò!”
“Có ngay!”
Chẳng máy chốc, ông chủ quán đã bưng ra một tô mì bò bốc khói.
Điển Chử một tay xách túi du lịch, tay kia dùng đũa ăn mì, anh ăn một cách ngấu nghiền.
Đúng lúc này, một người chuyển phát nhanh đi tới, mang theo một cái hộp, đặt ở trên bàn bên cạnh Điển Chử, nói với chủ quán: “Ông chủ, chuyển phát nhanh của ông, tôi đặt đây nha.”
Ông chủ đang bận rộn trong bếp đáp lại: “Ò!”
Người chuyển phát nhanh không biết vô tình hay có ý liếc nhìn Điển Chử một cái, sau đó cúi thấp đầu xuống rời đi.
Một cái liếc sơ ý này đã làm dấy lên sự nghi ngờ của Điển Chử.
Điển Chử cau mày, nhìn theo bóng lưng của người nhân viên chuyển phát nhanh.
Sau đó, anh nghe thấy một âm thanh lạ lùng truyền đến tai mình, âm thanh này rất nhỏ, nhỏ đến nỗi khó mà nghe thấy được, giống như tiếng đồng hồ.
Anh cần thận lắng nghe âm thanh đó và chợt nhận ra âm thanh tích tắc đó phát ra từ gói bưu phẩm trên chiếc bàn bên cạnh.
Có boml Mặt Điển Chử lập tức biến sắc!
Bùm bùm!
Từ tiệm mì bò truyền đến một tiếng nổ cực lớn, một vụ nổ siêu lớn tạo nên một làng sóng khí trực tiếp làm vỡ hết cửa kính của những chiếc ô tô nhỏ đang đậu trên đường.
Vào ngay lúc quả bom phát nổ, Điển Chử đã lập tức bổ nhào ra bên ngoài.
Sóng khí của vụ nỗ đã trực tiếp ném cậu lên không trung, Sau đó anh nặng nề ngã xuống bên đường.
Quần áo sau lưng của anh bốc cháy, lưng anh bị bỏng nặng.
Xương cốt cả người anh như đã gãy nát cả, đau đớn dữ.
dội, hai tai anh đầy tiếng ù ù, không thể nghe thấy các âm thanh khác. Đây là chứng điếc tạm thời do vụ nổ gây ra, không thể phục hồi thính giác ngay lập tức Anh chật vật đứng dậy, tay vẫn ôm chặt lấy chiếc túi du lịch.
Đầu óc anh mơ mơ hồ hồ, choáng váng, cảm thấy bầu trời đang quay cuồng.
Trên trán cậu bị thương một mảng lớn, máu chảy đầy mặt.
Máu tươi chảy cả vào trong hốc mắt của anh, nhuộm đỏ đôi mắt cậu, khiến cho anh nhìn mọi vật không những mơ: hồ mà còn như được phủ thêm một lớp hiệu ứng màu đỏ.
Ngay lúc này!
Có vài người đàn ông mặc vest đen cầm gậy baton trên tay, bao vây lấy cậu.
“Lập tức bỏ túi xuống, ôm đầu ngồi xổm xuống!”
Có vài tên vừa tiền đến gần, vừa hét vào mặt Điển Chử.
Điển Chử không nghe thấy bọn chúng đang nói gì, thậm chí còn nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng đang chồng chéo lên nhau.
Tuy rằng đầu anh đang rất choáng, nhưng anh vẫn nhận ra những người này là thuộc hạ của Tần Thành, bọn họ đều đang nhắm vào cái túi trong tay anh.
Anh siết chặt chiếc túi, giống như một con dã thú bị thương nặng, gầm lên vài tiếng trầm thấp trong cổ họng rồi lao thẳng tới.
Mấy tên đàn ông mặc vest đen nhìn nhau, sau đó không chút do dự nhào lên, bọn họ giơ gậy baton lên, đập mạnh về phía Điển Chử.
Mặc dù Điển Chử không thể nhìn rõ mọi thứ, tai thì lại đang điếc, đầu choáng váng, thân thể bị thương nặng nhưng sức chiến đấu của anh vẫn mạnh mẽ như cũ.