*Chương có nội dung hình ảnh
Sau khi Ngụy Khang dạy dỗ xong con trai, ông ta vẫn muốn đích thân mời rượu Trần Ninh để chuộc tội.
Nhưng Trần Ninh xua tay, anh nói đang ăn cơm cùng gia đình.
Không muốn bị quấy rày.
Ngụy Khang lập tức hiểu ý, liền dắt con trai và thuộc hạ cáo từ.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Đồng Kha và các nhân viên của Tập đoàn Ninh Đại trở về phòng riêng để ăn tối.
Tống Sính Đình không nhịn được nữa, liền nghỉ ngờ hỏi Trần Ninh tại sao thị trưởng Ngụy lại khách sáo với hắn?
Vài nhân viên của Tập đoàn Ninh Đại cũng tò mò nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh cười giải thích với Tống Sính Đình: “Em quên anh là người Trần gia ở Ký Châu sao?”
“Hồi đó, Ngụy Khang vẫn là một cán bộ bình thường. Trần gia đã giúp đỡ ông ấy, cho nên mới luôn đối xử vô cùng nhã nhặn với anh.”
“Vả lại, anh biết nhà họ Ngụy giáo dục con rất nghiêm khác, nên sau khi biết Ngụy Minh Hiên là con trai của Ngụy Khang.
Anh đã gọi điện cho Ngụy Khang và nhờ ông ta đến giải quyết.”
Tống Sính Đình đã kinh ngạc khi nghe điều này!
Cô không khỏi nói: “Ngụy Khang bây giờ thị trưởng của thành phố Ký Châu. Thật kinh ngạc khi ông ấy vẫn kỷ luật con trai mình nghiêm khắc như vậy.”
ì Một số nhân viên của Tập đoàn Ninh Đại lần lượt gật đầu!
Đồng Kha cong môi thầm nghĩ: Nếu không phải vì thân phận anh rễ không đơn giản, Ngụy Khang sao có thể dạy dỗ con trai mình nghiêm khắc như vậy chứ?
Hơn nữa, nếu Ngụy Khang thường ngày cũng kỷ luật con trai nghiêm khắc như vậy, thì Ngụy Minh Hiên làm sao lại nghênh ngang vậy chứ?
Sau khi ăn xong, Trần Ninh và những người khác bước ra khỏi nhà hàng.
Đang chuẩn bị lái xe trở về khách sạn, thì điện thoại của Tống Sinh Đình đỗ chuông.
Tống Sính Đình khẽ cau mày khi thấy một số điện thoại lạ.
Cô nghe điện thoại. Vừa nghe được vài câu, khuôn mặt xinh xắn ấy lập tức biến sắc.
Trần Ninh nhận thấy sự kỳ lạ của cô. Anh nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Sính Đình trông rất khó coi. Cô lắc đầu nói: “Là cuộc gọi của Long Tả Quyền. Ông ta nói sẽ mua lại Tập đoàn Ninh Đại của chúng ta với giá rẻ mạt. Tối nay bảo em qua ký.”
“Nếu không, tất cả chúng ta đều không thể sống sót rời khỏi thành phố Ký Châu này.”
Trần Ninh ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng khi nghe được lời này.
Nhưng anh lập tức bình tĩnh trở lại.
Anh an ủi Tống Sính Đình rồi nói: “Chuyện này để anh giải quyết. Em và Đồng Kha về khách sạn trước, anh đến Long gia nói chuyện với bọn họ.”
Sắc mặt của Tống Sính Đình thay đổi đáng kể khi cô nghe thấy điều này, và cô nhanh chóng nói: “Không được!”
“Hôm nay anh làm Long Phi bị thương, người trong Long gia chắc hẳn hận anh thấu xương.”
“Nếu anh chủ động đến gặp người Long gia thì chẳng khác nào chui vô bẫy. Em không cho phép anh mạo hiểm.”
Trần Ninh cười nói: “Không nghiêm trọng vậy đâu, chẳng phải anh quen biết thị trưởng Ngụy sao?”
“Anh tính tìm thị trưởng Ngụy làm trọng tài. Cho dù Long gia có ghê gớm đến máy, cũng phải nễ mặt ông ấy thôi.”
Tống Sính Đình nghe được liền nói: “Vậy em đi với anh!”
Trần Ninh lắc đầu: “Thôi đừng, em phụ nữ một thân một mình.
Có một số việc không tiện lắm.”
Tống Sính Đình nhíu mày, có chuyện gì mà không tiện?
Chẳng lẽ Trần Ninh phải hối lộ Thị trưởng Ngụy trước mới được ông ta giúp đỡ sao?
Trân Ninh ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng khi nghe được lời này.
Nhưng anh lập tức bình tĩnh trở lại.
Anh an ủi Tống Sính Đình rồi nói: “Chuyện này để anh giải quyết. Em và Đồng Kha về khách sạn trước, anh đến Long gia nói chuyện với bọn họ.”
Sắc mặt của Tống Sính Đình thay đổi đáng kể khi cô nghe thấy điều này, và cô nhanh chóng nói: “Không được!”
“Hôm nay anh làm Long Phi bị thương, người trong Long gia chắc hẳn hận anh thấu xương.”
“Nếu anh chủ động đến gặp người Long gia thì chẳng khác nào chui vô bẫy. Em không cho phép anh mạo hiểm.”
Trần Ninh cười nói: “Không nghiêm trọng vậy đâu, chẳng phải anh quen biết thị trưởng Ngụy sao?”
“Anh tính tìm thị trưởng Ngụy làm trọng tài. Cho dù Long gia có ghê gớm đến máy, cũng phải nễ mặt ông ấy thôi.”
Tống Sính Đình nghe được liền nói: “Vậy em đi với anh!”
Trần Ninh lắc đầu: “Thôi đừng, em phụ nữ một thân một mình.
Có một số việc không tiện lắm.”
Tống Sính Đình nhíu mày, có chuyện gì mà không tiện?
Chẳng lẽ Trần Ninh phải hối lộ Thị trưởng Ngụy trước mới được ông ta giúp đỡ sao?
đường sông.”
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Ai nói cho ông biết tôi tới để nói chuyện này? Tôi có thể nói rõ ràng lại, Tập đoàn Ninh Đại sẽ không bán, ông đừng ảo tưởng.”
Long Tả Quyền trợn to mắt: “Cậu!”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Tôi biết rằng ông không hài lòng tí nào với Tập đoàn Ninh Đại. Là vì Long Tại Điền đã chết trong tay tôi.”
Long Tả Quyền liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng phủ nhận đến cùng mà, tại sao giờ lại thừa nhận?”
Trần Ninh hờ hững nói: “Ông không hỏi tôi thì tôi không nói.
Sao lại bảo tôi phủ nhận?
“Hơn nữa, Long Tại Điền chết là đúng, tôi đã giết tên rác rưỡi ấy rồi, có gì mà không dám thừa nhận.”
Long Tả Quyền một lần nữa bị sự thách thức của Trần Ninh làm cho tức điên: “Mày!”
Trần Ninh phẫy tay nói: “Con trai ông và bà Hải Tâm có quan hệ bất chính, làm tổn hại đến uy nghiêm và thanh danh của Trần gia. Tôi sớm đã không còn là người của Trần gia nữa, nên cũng không thèm đoái hoài đến ông.”
“Nhưng con trai ông đã bị bà Hải Tâm xúi giục. Hắn chạy đến miền nam để gây rắc xử với tôi. Muốn quấy rối vợ tôi. Ông nghĩ nó có nên chết không?”
Long Tả Quyền đã rất sốc và tức giận khi nghe vậy. Việc con trai mình và bà Hải Tâm có quan hệ mờ ám, ông ta có biết.
Gia tộc lớn cũng không thể chấp nhận được việc bà chủ nào đó cặp kè với đàn ông bên ngoài. Con trai ông ta đúng là đáng chết.
Ông còn bàng hoàng hơn khi biết chính bà Hải Tâm đã xúi giục con trai ông đối phó Trần Ninh. Nên mới dẫn đến việc con trai ông bị giết.
Trần Ninh nhìn Long Tả Quyền đang hoang mang. Anh bình tĩnh nói: “Nếu ông muốn báo thù, đi mà tìm bà Hải Tâm đó.”
“Lần này tôi không tính toán với ông. Sau này cũng đừng đến quấy rầy vợ tôi nữa, nếu không hãy gánh hậu quả.”
Long Tả Quyền đảo mắt qua lại, sau đó lạnh lùng nói: “Món nợ của bà Hải Tâm, tôi sẽ tính số sau.”
“Nhưng con trai tôi có chết dưới tay cậu, thì cậu cũng phải trả giá.”
“Điều kiện của tôi vẫn như trước. Cậu và Tống Sính Đình, bán cho tôi cổ phần của Tập đoàn Ninh Đại với giá một nửa, tôi có thể tha mạng cho cậu.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Long Tả Quyền không nói, mà là nhìn hai cường giả Thôn Phật và Tử Dương.
Long Tả Quyền đã rất sốc và tức giận khi nghe vậy. Việc con trai mình và bà Hải Tâm có quan hệ mờ ám, ông ta có biết.
Gia tộc lớn cũng không thể chấp nhận được việc bà chủ nào đó cặp kè với đàn ông bên ngoài. Con trai ông ta đúng là đáng chết.
Ông còn bàng hoàng hơn khi biết chính bà Hải Tâm đã xúi giục con trai ông đối phó Trần Ninh. Nên mới dẫn đến việc con trai ông bị giết.
Trần Ninh nhìn Long Tả Quyền đang hoang mang. Anh bình tĩnh nói: “Nếu ông muốn báo thù, đi mà tìm bà Hải Tâm đó.”
“Lần này tôi không tính toán với ông. Sau này cũng đừng đến quấy rầy vợ tôi nữa, nếu không hãy gánh hậu quả.”
Long Tả Quyền đảo mắt qua lại, sau đó lạnh lùng nói: “Món nợ của bà Hải Tâm, tôi sẽ tính số sau.”
“Nhưng con trai tôi có chết dưới tay cậu, thì cậu cũng phải trả giá.”
“Điều kiện của tôi vẫn như trước. Cậu và Tống Sính Đình, bán cho tôi cổ phần của Tập đoàn Ninh Đại với giá một nửa, tôi có thể tha mạng cho cậu.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Long Tả Quyền không nói, mà là nhìn hai cường giả Thôn Phật và Tử Dương.
Một chiêu mạnh mẽ như vậy của Thôn Phật lại dễ dàng bị Trần Ninh phá vỡ.
Khóe miệng Trần Ninh nở nụ cười, đầu ngón tay nhặt lên chiếc lá trà nhỏ nồi trên mặt nước trà, cười nói: “Cảm ơn trà của các hạ. Nhưng trong nước trà có lá trà trôi. Kỹ năng pha trà cần cải thiện hơn nữa.”
Trần Ninh vừa nói, ngón trỏ của anh bắn nhẹ đi.
XetI Chiếc lá trà nhỏ xíu ấy biến thành tia sáng xanh lục và bắn về phía Thôn Phật như một viên đạn.
Thôn Phật sửng sốt, nhanh chóng né đi.
Nhưng vẫn thiếu đi một chút!
Lá trà giống như lưỡi dao sắc bén. “xẹt” một tiếng, trên má trái hắn xuất hiện một vét cắt dài, dòng máu từ từ chảy ra.
Thôn Phật đưa tay lên và chạm vào mặt mình, cả bàn tay đầy máu tươi.
Hắn và Tử Dương đều đột ngột đứng lên, trừng mắt nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh thản nhiên đặt cốc trà lên bàn, mỉm cười và đầy bình tĩnh.