*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tính tình Thường Hải Hùng nóng nảy, mà người mà ông ta sùng bái nhất chính là chiến thần Trần Ninh.
Lần trước Trần Ninh đã tham dự lễ trao quân hàm, còn đích thân trao quân hàm cho ông ta.
Ông ta kích động đến mức không ngủ được máy đêm liền, cảm thấy đây là vinh dự cao quý nhất cả đời này.
Nhưng thật không ngờ là mới chưa được bao lâu, đứa con trai bất hiếu của ông ta lại dám ngang ngược với thiếu soái khiến ông ta vô cùng tức giận.
Lúc này, thắt lưng da trong tay ông ta đang đánh lên lưng Thường Phi, từng vét roi đều là trầy da tróc thịt.
Cơ thể Thường Phi dù có mạnh mẽ, nhưng cũng không thể chịu đựng được những đòn tấn công tàn bạo như vậy.
Chẳng máy chốc anh ta đã cuộn mình trên mặt đất, mắt thấy sức đề kháng đang dần yếu đi.
Nhưng Thường Hải Hùng không có ý định dừng lại, như thể ông ta thực sự muốn giết con trai mình.
Trần Ninh lúc này mới lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng có đánh chết anh ta. Quốc gia bồi dưỡng ra môt quân nhân không dễ dàng. Cho anh ta một cơ hội cải tạo bản thân.”
Trần Ninh vừa nói xong, Vương Đạo Phương cũng duỗi tay ra nắm lấy cổ tay Thường Hải Hùng, trầm giọng nói: “Lão Thường, thiếu soái nói tha cho cậu ta.”
Đội trưởng đội điều tra hình sự Vương Chí Hành cũng nhanh chóng nói: “Lão Thường, còn không mau đa tạ thiếu soái đã nễ mặt tha cho.”
Thường Hải Hùng túm lấy đứa con trai đang hấp hồi của mình, hét lên: “Mau đến xin lỗi thiếu soái. Nếu thiếu soái không chịu tha thứ cho mày, tao sẽ tự tay chém chết mày.”
Thường Phi không chỉ bị đánh đến hấp hối mà trong lòng còn sợ hãi hơn.
Lúc này anh ta đã biết rằng anh ta sẽ bị trừng phạt vì đã gây ra thảm họa lớn, kể cả cha anh ta, thậm chí cả thủ trưởng Vương Đạo Phương của anh ta cũng có thể vì chuyện này mà bị trách tội.
Anh ta yếu ớt quỳ xuống trước mặt Trần Ninh, run giọng nói: “Thiếu soái, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin cậu hãy tha thứ cho tôi.” Các bạn cố gắng vào trang nguồn như trên hình đọc nhé! để chúng mình có nhiều động lực lên chương mõi ngày!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nể mặt quốc gia bồi dưỡng ra được một quân nhân không dễ dàng, hơn nữa anh còn chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, tôi sẽ cho anh một cơ hội tự mình cải tạo. Tôi hy vọng anh có thể quản tốt chính mình, nếu lại phạm tội, đến lúc đó nhất định sẽ bị trừng phạt.”
Thường Phi được đại xá, lập tức liên tục nói: “Cám ơn thiếu soái, tôi nhất định sẽ thay đổi mọi chuyện đã qua, phấn đấu trở thành một quân nhân xuất sắc.”
Vương Đạo Phương và những người khác lúc này đều vây quanh Trần Ninh, giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng vậy. Ánh mắt bọn họ đều nhìn đến Đồng Dương, hỏi Trần Ninh: “Thiếu soái, tên này chính là hung thủ trong chuyện này, xin hỏi nên xử lý như thế nào?”
Đồng Dương mồ hôi nhễ nhại, cả người giống như vừa mới vớt lên từ trong nước, cơ thể khẽ run lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Những đồng bọn của Thường Phi đều đã bị xử lý thê thảm rồi.
Có thể tưởng tượng số phận của tên tội phạm chính là anh ta, hiện tại đến cả ý nghĩ tìm đến cái chết anh ta cũng đã có.
Trần Ninh nhìn Đồng Dương, tay phải Đồng Dương bị Hỗ Phù đánh gãy, xương sườn cũng bị gãy, lại thêm vẻ hoảng sợ hiện tại khiến anh ta trông rất thống khổ.
Dù sao thì Đồng Dương là người thân của Mã Hiểu Lệ, Trần Ninh cũng không thèm tính toán với anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta nói: “Tôi vừa mới cho Thường Phi một cơ hội, bây giờ tôi cũng sẽ cho anh một cơ hội. Nếu anh lại phạm tội thêm một lần nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng!”
Lúc này, điện thoại di động của Đồng Hán Đông đột nhiên vang lên, hóa ra là Đồng Dương gọi tới.
Đồng Hán Đông nhận điện thoại hỏi: “Tiểu Dương, mấy đứa đã dạy bảo Trần Ninh chưa, Trần Ninh có đồng ý rời khỏi Tống Sính Đình không?”
Đồng Dương vô cùng xấu hổ, ấp úng nói: “Chú hai, cháu và Tống Sính Đình không có khả năng. Trần Ninh và cô ấy mới là xứng đôi vừa lứa. Sau này mấy người đừng nói đến chuyện này nữa, còn có lúc nhìn thấy mấy người Trần Ninh cần phải khách khí một chút.”
Đồng Hán Đông trợn to hai mắt: “Tiểu Dương, cháu sao thế?
Không phải cháu nói là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Sính Đình đã thích con bé rồi sao? Sao bây giờ lại nói là từ bỏ?”
Đồng Dương sốt ruột nói: “Bảo hai người đừng nhắc tới nữa, còn có không được lại chọc giận Trần Ninh, cứ như vậy đi.”
Nói xong Đồng Dương cúp điện thoại.
Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chi đều ngạc nhiên, họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Đồng Dương?
Mã Bảo Chi đoán: “Không phải là bọn Tiểu Dương lại bị Trần Ninh đánh đấy chứ?”
Đồng Hán Đông nghe vậy lớn tiếng nói: “Nhất định là như vậy.
Trần Ninh là một người lính. Lúc anh nhìn thấy cậu ta đá Hỗ Phù ở nhà hàng thì đã biết cậu ta rất lợi hại. Mấy người Tiểu Dương chắc chắn đã lại bị Trần Ninh đánh, bị đánh nên sợ rồi.”
Mã Bảo Chỉ nói: “Mấy người Tiểu Dương đều là những người có thân phận, không tiện đối đầu với kẻ điên như Trần Ninh. Vì sợ ảnh hưởng đến thân phận nên mới để yên.”
Đồng Hán Đông nói: “Chúng ta không thể cứ để yên cho loại người bắt nạt người khác như Trần Ninh.”
Mã Bảo Chỉ cười khổ: “Nhưng đây là Trung Hải, không phải địa bàn của chúng ta. Chúng ta muốn dạy dỗ Trần Ninh cũng không có người để làm!”
Đồng Hán Đông Tâm cười nói: “Em quên mát Hiên thiếu từng theo đuổi con gái Tiểu Kha của chúng ta sao?”
Mã Bảo Chỉ sáng hai mắt lên: “Hiên thiếu, Âu Dương Hiên. Một trong tứ trụ ở Giang Nam, là đại thiếu gia của gia tộc Âu Dương!”
Đồng Hán Đông cười nói: “Đúng, chính là cậu ta. Hiên thiếu vẫn luôn thích Tiểu Kha, lại càng tôn trọng chúng ta. Chỉ cần chúng ta mở miệng nhờ cậu ta dạy bảo Trần Ninh thì cậu ta chắc chắn sẽ đồng ý giúp đỡ.”
Đồng Hán Đông và Mã Hiểu Lệ ngay lập tức gọi cho Âu Dương Hiên, nhờ Âu Dương Hiên dạy dỗ Trần Ninh.
Âu Dương Hiên khi nghe cái tên của Trần Ninh thì cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là ai.
Anh ta cười nói: “Bác trai, bác gái, chuyện này đơn giản.”
“Cháu bây giờ đang ở tỉnh lị, không ở Trung Hải.”
“Nhưng hai bác có thể giả vờ mời Trần Ninh đến KTV Diamond Dynasty ở Trung Hải hát karaoke. Cháu sẽ ra lệnh cho Đại Ngưu, ông chủ của Diamond Dynasty, tìm cớ đánh gãy chân Trần Ninh trước mặt mấy người, thế nào?”
Đồng Hán Đông cười với Mã Bảo Chị, liền liên tục: “Đây là một ý kiến hay. Chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy Trần Ninh bị đánh gãy chân, nhưng tên này không hề biết rằng chúng ta sai người đánh cậu ta, ha ha.”