Diệp Băng Tâm vốn nỗi tiếng cường thế cùng hay bao che khuyết điểm trong nội bộ các gia tộc quyền thế ở Kinh Thành. Bà ta rất nhanh dùng hành động để chứng minh Diệp gia không dễ chọc.
Bà ta tự mình mang theo rất nhiều thuộc hạ của Diệp đến thành phó Thiên Hải của tỉnh Giang Nam tìm em trai Diệp Chắn Quân. Bà ta yêu cầu em trai mình tìm bắt toàn bộ người đã đả thương con trai mình, Tống Sính Đình cũng không thể buông tha. Diệp Chấn Quân là thứ trưởng Bộ An ninh quân khu Giang Nam.
Mọi người đều biết Bộ An ninh ngoài trừ bảo hộ thủ trưởng cùng thực hiện những công việc trọng yếu ra thì chính là chuyên môn xử lý các hành vi vi phạm kỷ luật của quân nhân.
Diệp Chấn Quân nghe thấy Tống Sinh Đình sai Trần Bắc cùng máy binh sĩ đả thương cháu trai Diệp Mục Thiên.
Hắn vô cùng phẫn nộ, ra vẻ nói: “Chị yên tâm, em nhất định bắt toàn bộ đám người này lại, xử theo quân pháp.
Bất quá Tống Sinh Đình có chút không tiện, cô ta dù sao cũng là phu nhân Thiếu soái, em muốn động đến cô ta có chút khó khăn…”
Diệp Băng Tâm lạnh lùng nói: “Cậu đem đám người đả thương con chị bắt lại trước, toàn bộ nghiêm trị. Về phần Tống Sinh Đình, chị sẽ đối phó cô ta.”
Diệp Chấn Quân nghe vậy liền yên tâm, lớn tiếng nói: “Được, em sẽ dẫn người đi Trung Hải bắt toàn bộ đám hỗn đản đó lại.”
Hắn nói xong lập tức dẫn theo mấy chục người của Bộ An ninh lái xe quân dụng, hung hăn đến Trung Hải bắt người.
Mắt khoảng 3 giờ sau, bọn họ đến căn cứ quân khu Trung Hải. Vương Đạo Phương biết Diệp Chấn Quân đến liền vội vàng cho thuộc hạ mở cửa quân khu nghênh đón.
“Ha ha, Diệp thứ trưởng, ngài sao lại đến Trung Hải? Cũng không báo trước với tôi một tiếng để tôi chuẩn bị chiêu đãi ngài.”
Diệp Chấn Quân lạnh lùng nói: “Đừng lắm chuyện với tôi, hôm nay tôi đến thành phó này là để chấp hành nhiệm vụ, bắt một đám binh sĩ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng về.”
Vương Đạo Phương khẽ nhíu mày: “Vi phạm kỷ luật nghiêm trọng? Không biết người Diệp thứ trưởng nói là ai?”
Một cấp dưới bên cạnh Diệp Chắn Quân trầm giọng nói: “Hôm trước có mười mấy người ở đây đả thương người, đánh chết không ít quần chúng, còn đánh gãy một chân của Diệp Thiên Mục, Diệp thiếu gia. Nhưng người này gọi là Triệu Vân, Vương Duệ, Dương Học Thành,…”
Thủ hạ của Diệp Chấn Quân một hơi đọc ra mười tám cái tên, Vương Đạo Phương nghe xong liền nhíu mày. Rốt cục ông ta cũng biết, 18 binh sĩ mà Diệp Chán Quân muốn bắt chính là Bắc Cảnh Thập Bát Ky đang đóng quân ở đây.
Vương Đạo Phương nhịn không được nói: “Diệp thứ: trưởng, mười tám người này là quân nhân của Bắc Cảnh, là binh của Thiều soái…”
Diệp Chấn Quân híp mắt: “Tôi không cần biết bọn họ là người của ai, ông không giao người ra tôi đến cả ông cũng sẽ xử lý!”
Vương Đạo Phương nghe vậy, trong lòng liền bốc lên một ngọn lửa giận, nhưng không có cách nào phát tác! Dù sao Diệp Chắn Quân cũng là lãnh đạo của Bộ An ninh, chuyên môn quản lý quân nhân. Nếu Vương Đạo Phương trái quy.
định, cũng sẽ phải chịu quản giáo của Diệp Chấn Quân.
Vương Đạo Phương rơi vào thế khó xử, ông giao người cũng không được, hông giao người cũng không được.
Mà lúc này, Triệu Vân cùng Thập Bát Ky lại chủ động đi đến.
Vương Đạo Phương thấy đám người Triệu Vân tự đi ra liền không nhịn được hạ giọng: “Các cậu ra đây làm gì?”
Triệu Vân hướng Vương Đạo Phương làm đạo tác chào.
của quân đội, sau đó nói: “Chúng tôi nghe nói có người của Bộ An ninh quân khu Giang Nam đến bắt chúng tôi, vì không muốn tướng quân khó xử nên chúng tôi tự mình đi rat Diệp Chấn Quân cười lạnh: “Các người chinh là kẻ đã đả thương cháu tôi? Được lắm, nếu các người đã tự chui đầu vào lưới vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Người đâu, bắt toàn bộ bọn họ lại, đem đi.
Vừa dứt lời, người sau lưng Diệp Chấn Quân lập tức chuẩn bị động thủ bắt người.
Triệu Vân lại nói: “Đợi đã!”
Diệp Chắn Quân nheo mắt: “Cậu còn muốn nói gì?”
Triệu Vân lạnh lùng nói: “Chúng tôi là quân Bắc Cảnh, các người là người của Bộ An ninh Giang Nam, khi nào thì người của Bộ An ninh Giang Nam lại có quyền bắt binh sĩ Bắc Cảnh?”
Vương Đạo Phương lúc này không nhịn được mở miệng: “Đúng vậy, Diệp thứ trưởng, dựa theo quy định, nếu quân Bắc Cảnh có vấn đề cũng nên do Bộ An ninh Bắc Cảnh xử lý, không đến phiên người của Giang Nam phụ trách.”
Diệp Chấn Quân hơi tức giận nói: “Vương tướng quân đang dạy tôi cách làm việc sao?”
Vương Đạo Phương có chút xấu hổ: “Không dám!”
Diệp Chấn Quân hừ lạnh: “Không dám thì tốt! Người đâu, bắt mười tám tên này lại.”
Triệu Vân nhìn chằm chằm Diệp Chấn Quân: “Các người không có quyền bắt chúng tôi. Hôm nay các người bắt chúng tôi, tôi e là ngày mai các người phải hói hận.”