“Đúng vậy, giết bọn họ báo thù cho hai vị công tử Cơ gia chúng ta!”
Nhóm thuộc hạ đắc lực sau lưng Khương Bình và Cơ.
Thường không để ý đến biểu hiện khác lạ của hai người họ, lần lượt gào lên, muốn động thủ với gia đình Trần Ninh.
Nhưng!
Khương Bình vội vàng ngăn cản mọi người: “Mọi người đợi đãi”
Tất cả mọi người tại hiện trường đều sững sờ, nhìn Khương Bình không rõ nguyên nhân, không phải vừa rồi nói muốn đưa người nhà Trần Ninh lên đường sao?
Lúc này Cơ Thường cũng đang nhìn Trần Ninh với vẻ nghi ngờ, ông ta chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn trước mặt Trần Ninh, run rẫy nói: “Trần Ninh, sao cậu có được đĩa này?”
Trần Ninh nhìn Khương Bình và Cơ Thường đang sợ hãi, cười nói: “Đĩa ngọc này?”
“Vương Đạo Phương, quân khu Trung Hải, phái người gửi cho tôi!”
Àm àm!
Cả Cơ Thường và Khương Bình giống như nghe thấy một tiếng sám nỏ, cả hai người đều không thể không run lên.
Đĩa ngọc Đế Hoàng Lục là món quà họ tặng cho Thiếu soái, không có gì sai cả.
Trần Ninh đã nói là đĩa ngọc Đế Hoàng Lục này là do Vương tướng quân cho người đem đến, vậy thì Trần Ninh chính là vị Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần của Hoa Hạ.
Cơ Thường và Khương Bình không khỏi choáng váng, máu trào dâng, suýt chút nữa nôn ra máu tại chỗ.
Ôi trời!
Họ chuẩn bị 5 chiếc quan tài, kẻ thủ mà họ muốn dùng phương pháp khắc nghiệt tàn sát hóa ra lại là Thiếu soái!
Sau khi Cơ Thường phát hiện ra thân phận thực sự của Trần Ninh, lời nói của trở nên không lanh lẹ, run rẩy nói: “Cậu… cậu là…”
Trần Ninh không đợi Cơ Thường nói từ “Thiếu soái” thì anh đã cắt ngang: “Quỳ xuống!”
Bịch!
Bịch!
Khi Cơ Thường và Khương Bình nghe thấy những lời này, toàn thân run rầy, không tự chủ được đều quỳ xuống với Trần Ninh.
Khi một nhà Tống Sính Đình nhìn thấy vậy, trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Tình huống gì?
Gia chủ của Vương tộc đệ nhất Hoa Hạ và gia chủ của Vương tộc đệ nhị Hoa Hạ thực sự quỳ trước mặt Trần Ninh, đây có phải là một giấc mơ?
Thuộc hạ của Cơ gia và Khương gia khiếp sợ, suýt chút nữa con mắt đều bay ra ngoài.
Tất cả đều sững sờ nhìn Cơ Thường và Khương Bình đang quỳ trên mặt đất, thầm nói: “Khương lão, Cơ lão, hai người có chuyện gì vậy?”
Khương Bình quay lại, khoát tay mắng: “Câm miệng hết cho tôi!”
Cơ Thường cũng quay lại và chửi ầm với nhóm thuộc hạ: “Sao các người còn đứng? Quỳ hết cho tôi!”
Đám thuộc hạ của Cơ gia và Khương gia, giống như ban ngày nhìn thấy ma, kinh ngạc không nói nên lời.
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Cơ lão và Khương lão vừa rồi nói muốn giết bọn họ, đột nhiên kính nể Trần Ninh như một quỷ thần?
Cơ Thường thấy thuộc hạ không lập tức quỳ xuống, ông ta tức giận không kiềm được: “Tôi nói các người đều quỳ xuống, các người không nghe tôi nói cái gì sao?”
Khương Bình cũng mắng: “Người của Khương gia đều quỷ xuống nhận lỗi!”
Mặc dù người của Cơ gia và Khương gia không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ chỉ có thể làm những gì mà hai vị gia chủ yêu cầu.
Sau đó hàng chục thuộc hạ trong phòng lần lượt quỳ xuống.
Chẳng máy chốc, ngay cả 8 ngàn thuộc hạ Cơ gia và Khương gia bên ngoài đều quỳ xuống.
Cơ Thường và Khương Bình đồng thanh run rẩy: “Trần tiên sinh, hai nhà chúng tôi có mắt như mù, xúc phạm ngài, xin ngài xử trí.”
Cơ gia và Khương gia đều quỳ xuống cầu xin Trần Ninh.
Điều này khiến gia đình Tống Sính Đình choáng váng!
Tống Sính Đình quay đầu hỏi Đồng Kha: “Tiểu Kha, chúng ta đang nằm mơ sao?”
Đồng Kha biết thân phận của Trần Ninh, cô cười nói với Tống Sính Đình: “Chị, hiện tại chị không có nằm mơ.
Những người này bây giờ sợ tới mức quỳ xuống nhận lỗi với anh rễ, cầu xin lượng thứ!” “
Gia đình của Tống Sính Đình không thể không nhìn Trần Ninh một lần nữa, mọi người đều đang nghĩ, sao anh làm được?
Trần Ninh đang ngồi trên ghế sô pha, ánh mặt trời lặn từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào người anh, khiến anh lẫn lộn giữa ánh sáng và bóng tối, trông rất thần bí.
Anh lạnh lùng nhìn Cơ Thường và Khương Bình đang quỳ.
trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Làm con rùa thì nên cứng rắn đến cùng. Không phải vừa rồi các vị rất vênh váo sao?
Sao bây giờ lại như vậy?”
“Bộ dáng uy phong vừa rồi mang theo 5 cái quan tài muốn giết chết cả nhà tôi, bây giờ ở nơi nào?”
Cơ Thường và Khương Bình ngã trên mặt đất, run rầy.
Bọn họ lòng muốn chết cũng đều có, sớm biết Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, đánh chết bọn họ bọn họ cũng không dám tới trêu chọc Tràn Ninh.
Trần Ninh nhìn thấy hai người này bò trên mặt đất, toàn thân run, không dám nói nữa.
Anh lạnh lùng nói: “Ngẳng đầu lên, trả lời câu hỏi của tôi.”
Cơ Thường và Khương Bình buộc phải ngẳng đầu lên, vẻ mặt vừa kính nể vừa sợ hãi, đầu đổ đầy mồ hôi.
Cơ Thường run rẩy nói: “Trần tiên sinh, chúng tôi biết lỗi rồi, nêu sớm biết thân phận của ngài, đnahs chết chúng tôi cũng không dám đến gặp ngài để gây rồi!”
Khương Bình cũng nhanh chóng nói: “Đúng, đúng!”
“Chuyện này chúng tôi sai rồi, chúng tôi không giáo dục tốt những đệ tử trong gia tộc, bọn họ đắc tội Trần tiên sinh, tội đáng chết vạn lần. Chúng tôi không nên đến tìm ngài để trả thù. Xin Trần tiên sinh trừng phạt.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vừa rồi còn nói định giết người nhà của tôi, néu như các vị không biết thân phận của tôi, các vị có thể thừa nhận sai lầm, cầu xin tha thứ?”
Cơ Thường và Khương Bình sợ đến mức đập đầu xuống đất cầu xin sự tha thứ, khóc lóc: “Trần tiên sinh, chúng tôi biết mình sai rồi, xin tha thứ cho chúng tôi một lần…”
Trần Ninh hờ hững nói: “Đừng khóc trong nhà của tôi, khóc làm bần sàn nhà của tôi.”
“Toàn bộ ra khỏi nhà của tôi, cầm lấy 5 cái quan tài của các người, đến cửa tiểu khu quỳ đi!”
Khi Cơ Thường và Khương Bình nghe thấy những lời này, họ không dám chống lại, nhanh chóng nói: “Đúng, đúng, chúng tôi sẽ đưa 5 chiếc quan tài này ra tiểu khu.”
“Chúng tôi sẽ quỳ trước cửa tiểu khu cho đến khi ngài tha thứ cho chúng tôi, Trần tiên sinh.”
Hai người Cơ Thường và Khương Bình, vội vã kêu thuộc hạ bên cạnh, vô cùng chật vật rời khỏi nhà Trần Ninh.
Ngay sau đó, họ đã đem bỏ năm chiếc quan tài khỏi tiểu khu Trần Ninh.
Hơn nữa, hai người bọn họ thực sự quỳ trước cửa tiểu khu Giang Tân, dự định quỳ xuống xin Trần Ninh tha cho bọn họ.
Trên đường!
Một chiếc Bentley nhập khẩu từ Ưng quốc màu vàng sâm panh, theo sau là một vài chiếc Land Rover, lặng lẽ đến cổng tiểu khu Giang Tân.
Ở ghế sau của chiếc Bentley, công chúa Kiều An Na và Triệu Anh Minh đang ngồi.
Thì ra sau khi hai người giết hết đám người Cơ Thiếu Điển, sau đó giá hoạ cho Trần Ninh, bọn họ vẫn chờ Cơ: gia và Khương gia tìm cách trả thù Trần Ninh.
Bây giờ họ lặng lẽ xuất hiện ở đây, chỉ để xem Cơ gia và Khương gia tiêu diệt Trần Ninh.
Lúc này, Triệu Anh Minh nịnh nọt Kiều An Na: “Công chúa điện hạ, cho dù Trần Ninh có thực lực đến đâu, cũng không thể chống lại Cơ gia và Khương gia.”
“Có lẽ bây giờ Cơ gia và Khương gia đã giết gia đình của Trần Ninh rồi. Những gì công chúa đã hứa với tôi trước đây tối nay có thể thực hiện rồi?”
Triệu Anh Minh nhìn Kiều An Na đầy thèm muốn, anh ta đã muốn ngủ với công chúa của Ưng quốc từ lâu rồi.
Kiều An Na đã hứa với anh ta là khi Trần Ninh chết, cô ta có thể để anh ta làm bất cứ điều gì anh ta muốn.
Hôm nay Trần Ninh chắc hẳn không thể tránh khỏi, giác mơ của anh ta hôm nay sẽ trở thành hiện thực!
Triệu Anh Minh nhìn Kiều An Na đầy mong đợi, nhưng phát hiện ra là Kiều An Na đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt khiếp sợ.
Triệu Anh Minh sững sờ, không biết ngoài cửa kính xe có chuyện gì mà khiến công chúa Kiều An Na kinh ngạc đến vậy?
Anh ta cũng không khỏi nhìn ra ngoài cửa kính xe, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta ngắn người.
Cơ Thường, Vương tộc đệ nhất của Hoa Hạ và Khương Bình Vương tộc đệ nhị của Hoa Hạ, hai người đàn ông hùng hùng hồ hổ đến Trung Hải để giết Trần Ninh, đều cúi đầu quỳ trước cổng tiểu khu nơi Trần Ninh đang sống.
Triệu Anh Minh không khỏi thất thanh nói: “Mẹ kiếp, không phải bọn họ tới giết Trần Ninh sao? Sao lại quỳ ở đây?”