Tần Thành nhìn đám người xung quanh, chậm rãi nói: “Sự: tình đã đến nước này, chúng ta đã không có cách cứu vãn nữa rồi.”
“Nghe này, chúng ta bị như vậy là do gieo nhân nào gặt quả nấy. Nhớ phải giữ kín mồm miệng, tuyệt đối không được nhắc đến Các lão Đường Bá An. Tôi chỉ nói vậy thôi.”
Mọi người có mặt ở đó đều tái ngắt mặt!
Ý của Tần Thành rõ ràng chính là đã không còn đường chạy nữa, mọi người đều tiêu đời rồi, nhưng sau khi bị bắt thì phải cần thận, không được nói năng lung tung, kẻo kéo.
theo đến Các lão Đường Bá An.
Ngay sau khi cả văn phòng đều chìm trong tuyệt vọng thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó, cánh cửa văn phòng “rằm” một tiếng bị đẩy ra, sau đó bọn họ nhìn thấy một nhóm lính giữ trật tự nói đuôi nhau xông vào.
Nhóm lính giữ trật tự đi vào xong, tự giác tách ra hai bên.
Sau đó, Tần Thành và những người khác nhìn thấy Trần Ninh trong bộ quân phục Thiếu soái bước vào, theo sau là Nguyễn Hồng, Tô Định Quốc và Tư Đồ Dương..
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Ha ha, mọi người đều ở đây à!”
“Vậy cũng tốt, đỡ cho tôi phải tốn công đi tìm!”
“Nguyễn cục trưởng, Tư Đồ đại tá, cho cấp dưới của hai vị bắt đầu làm việc đi.”
Tư Đồ Dương cằm lấy một tắm lệnh bài vừa mới nhận được từ Quốc chủ, bước tới chỗ đám người Tần Thành, lạnh lùng nói: “Phụng theo mệnh lệnh của Quốc chủ, tiến hành điều tra vấn đề nghiêm trọng của đại doanh quân khu Tô Hàng. Mời mọi người phối hợp điều tra.”
Ngay lập tức, một số lượng lớn lính giữ trật tự và nhân viên của cục an ninh tiến lên, bắt đi tất cả các thuộc hạ của Tần Thành.
Tần Thành vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt rất bình tĩnh, tựa hồ biết mình không thể trốn tránh nên quyết định từ bỏ phản kháng.
Trần Ninh nhìn Tần Thành, bình tĩnh nói: “Tần Thành, ông có gì muốn nói không?”
Trên đường đến đây, Nguyễn Hồng đã điều tra được.
Số tiền Tần Thành thu được từ việc bán quan bán tước bao năm qua rất khủng khiếp, nhưng Tần Thành và thuộc hạ chỉ chia với nhau một phần só tiền, phần còn lại không rõ đi đâu về đâu, chỉ điều tra được dường như có liên quan đến Đường Bá An.
Nguyễn Hồng nghi ngờ người đứng đằng sau Tần Thành chính là Đường Bá An.
Đường Bá An đã làm rất nhiều chuyện trong những năm qua, số tiền chỉ ra cũng không nhỏ chút nào, ông ta chắc chắn phải có một cách nào đó kiếm tiền cung cấp cho chi tiêu của ông ta.
Nhóm người Tần Thành tham nhũng, không ít tiền đều lặng lẽ chảy vào túi Đường Bá An.
Tần Thành cũng biết Trần Ninh hiện tại muốn ông ta phải khai ra người đứng sau minh là Đường Bá An…
Khóe miệng ông ta chằm chậm nhéch lên: “Thiếu soái, cậu thật sự muốn nghe sao?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Nếu như ông muốn nói, tôi đương nhiên rất sẵn lòng nghe.”
Tần Thành ngồi ở trên chiếc ghế sau bàn làm việc, gật gù nói: “Được thôi, cậu tiến đến gần một chút, tôi chỉ nói với mình cậu thôi.”
Trần Ninh tiến lên trước hai bước, đứng trước bàn làm việc, bình tĩnh nói: “Nói!”
Khóe miệng Tần Thành khẽ nhéch lên, ông ta đột nhiên nở nụ cười lạnh nói: “Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, đó là… mày đi chết đi!”
Ông ta vừa dút lời liền tung một cú đá nhanh như chớp.
Rầm!
Chiếc bàn làm bằng gỗ gụ, nặng hơn 150kg bị ông ta đá văng ra.
Chiếc bàn cực nặng lao thẳng về phía Trần Ninh.
Nguyễn Hồng và những người khác tháy vậy không khỏi la lên: “Thiếu soái, cẩn thận!”
Trần Ninh hừ lạnh: “Sắp chết rồi nên chó cùng rứt dậu đấy mà.”
Anh vừa nói, chân nhắc lên tung một cú đá kinh động lòng người.
ÀĂm!
Một tiếng nổ vang lên, chiếc bàn gỗ gụ nặng hơn 150kg bị cú đá của Trần Ninh làm cho tan tát, các mảnh vỡ bay tứ tung.
Tần Thành như hỗ lọt lồng vò tời, giơ tay đấm về phía Trần Ninh, miệng la lên: “Nghe nói mày là chiến thần Hoa Hạ. Hôm nay tao muốn đánh bại chiến thần.”
Trần Ninh tùy ý giơ tay chặn lại cú đắm hung hãn của đối phương, lạnh lùng nói: “Ông ư? Không xứng.”
Nguyễn Hồng, Tô Định Quốc, Tư Đồ Dương và những người khác vẻ mặt tràn đầy lo lắng, nhưng thực lực của Trần Ninh và Tần Thành đều rất mạnh, cả hai người bắt đầu công kích lần nhau kịch liệt, bọn họ sợ sẽ làm bị thương nhằm Thiều soái nên không dám tiến lên.
Tần Thành lúc này rõ ràng không màng bắt cứ thứ gì nữa, điên cuồng tấn công Trần Ninh.
Trần Ninh lại như đang đi dạo trong vườn, ung dung nhẹ nhàng mà tiếp mọi chiêu của Tần Thành.
Khi tất cả các đòn tấn công của Tần Thành đều thất bại, cuối cùng Trần Ninh cũng ra tay, nhắc chân quát một cú vào đầu Tần Thành.