Mục lục
Chiến Long Vô Song - Trần Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thủ đô!



Khách sạn Tử Kim Viên, một trong những khách sạn cao cấp nhất thủ đô, thường xuyên được phía chính phủ dùng để tiếp đãi khách bên ngoài.



Tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của phu nhân chủ tịch nước Vương uẩn cũng cử hành ở đây.



Hai ngày nay, ngài chủ tịch nước đang làm phỏng vấn ở Châu Âu nên



không thể xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật đêm nay của phu nhân.



Nhưng, chiến thần của Hoa Hạ trong truyền thuyết, đêm nay thiếu soái Bắc Cảnh cũng sẽ tham dự tiệc sinh nhật của bà Vương.



Bởi vậy, vô số nhân vật quyền quý của thủ đô tranh nhau vỡ cũng muốn giành lấy một tấm thiệp mời tiệc tối.



Có thể tham gia buổi tiệc sinh nhật tối nay của đệ nhất phu nhân, tuyệt đối là tượng trưng cho thân phận địa



Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực



rỡ mới lên.



Mỗi con phố xung quanh khách sạn Tử Kim Viên đều có xe cảnh sát dừng lại, có cả cảnh sát giao thông duy trì trật tự.



Khách sạn Tử Kim Viên càng được bảo vệ nghiêm ngặt.



Quanh khách sạn, ngoại trừ rất nhiều vệ sĩ mặc âu phục màu đen, mang tai nghe vô tuyến, hiện trường cũng có binh lính vác súng trên vai, đạn lên nòng đứng gác.



Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực



rỡ mới lên.



Mỗi con phố xung quanh khách sạn Tử Kim Viên đều có xe cảnh sát dừng lại, có cả cảnh sát giao thông duy trì trật tự.



Khách sạn Tử Kim Viên càng được bảo vệ nghiêm ngặt.



Quanh khách sạn, ngoại trừ rất nhiều vệ sĩ mặc âu phục màu đen, mang tai nghe vô tuyến, hiện trường cũng có binh lính vác súng trên vai, đạn lên nòng đứng gác.



Từng chiếc xe hơi liên tục đi vào bãi đỗ xe của khách sạn.



Với những bữa tiệc thông thường, xe cộ càng càng đáng giá thì thân phận của chủ xe càng quý trọng.



Nhưng nơi này lại hoàn toàn ngược lại!



Những người đến tham gia tiệc sinh nhật của đệ nhất phu nhân sinh nhật tối nay, nếu đi bằng Rolls-Royce hay Bentley linh tinh, thường chỉ là ông chủ của các tập đoàn tài chính thôi,



là những vị khách bình thường nhất.



Nếu đi các loại xe chuyên dụng linh tinh như Volkswagen hay Audi A6, thường là quan chức chính quyền, thân phận cao quý hơn những ông chủ đi Rolls-Royce hay Bentley nhiều.



Nếu đi xe jeep bình thường hay xe Hồng Kỳ, tuy giá cả cùa những chiếc xe này còn rẻ hơn Audi hoặc Volkswagen, nhưng thường là do người trong quân đội lái, thường là nhân vật máu mặt nào đó trong quân đội, thân phận càng cao quý hơn.



Cho nên, những chiếc xe lui tới tối nay, càng bình thường thì thân phận chủ xe càng cao quý.



Lúc này, một chiếc Lincoln và năm chiếc Maybach đen tạo thành đoàn xe chậm rãi đi vào bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, John người xung quanh rủ nhau ghé mắt nhìn.



Vi những người đến tham gia buổi tiệc đêm nay chỉ có thể mang theo một người bạn hoặc người thân vào sảnh.



Mọi người đều tò mò, rốt cuộc là kẻ



máu mặt nào đến mà lại mang nhiều tùy tùng như thế, tất cả đều cỏ thể bước vào ư?



Sau đó, những kẻ có thân phận quyền quý trọng thủ đô ở xung quanh kinh ngạc thấy bà cụ Lý gia dẫn Lý Hoài Bình, Lý Hoài Tụng và đám người nhà như Lý Tàng Phong xuống xe.



“Ôi! Là người của Lý gia, bọn họ có tư cách tham gia buổi tiệc tối nay hả?”



“Chứ gì, bọn họ còn đến nhiều người như vậy, bọn họ có mấy tấm thiệp



mời thế?











“Nó cũng không chịu đi tiểu tự soi chính mình, nó muốn bắt quàng làm họ chịu bà Vương nhưng nó có tư cách này sao?”



Lý Hoài Tụng cũng cười lạnh nói: “Anh, đừng nói đến làm thân với bà Vương, em thấy nó còn chả có lấy thiệp mời vào buổi tiệc đêm nay nữa kìa.”



Bà cụ Lý gia nghe vậy thì rất có hứng thú mà hỏi: “Trần Ninh, mày nói mày cũng đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của bà Vương, vật mày có thiệp mời không?”



Trần Ninh nghe vậy thì cũng hơi kinh ngạc, anh quay đầu hỏi Điển Chử: “Chúng ta có thiệp mời không?”



Điển Chử nói thật: “Không có!



Trần Ninh vẫn bình tĩnh nói: “Không sao, có thiệp mời hay không cũng chả sao!”



Theo Trần Ninh, có thiệp mời hay không cũng như nhau, dì Vương tự mình đưa người đến truyền lời, dặn anh phải tham dự buổi tiệc sinh nhật, cho nên dì Vương không thể không chào đón anh được.



Có thiệp mời hay không cũng như nhau?



Mấy người của Lý gia mọi người nghe lời này của Trần Ninh thì lại không kìm được, phụt ra một trận cười.



Lý Tàng Phong cười lạnh: ‘‘Ha ha, Trần Ninh, mày thật sự chọc cười bọn tao chết mất!”



“Đêm nay là buổi tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của bà Vương, nghe nói chiến thần của Hoa Hạ, thiếu soái Bắc Cảnh cũng sẽ xuất hiện, biết bao kẻ quyền quý của thủ đô đều tốn công tốn sức cũng kiếm không ra một tấm thiệp mời, không thể đi vào



cửa buổi tiệc.



“Thế mà mày nói có thiệp mời hay không cũng như nhau, mày cho rằng mày là ai, thiếu soái Bắc Cảnh à, ha ha ha!”



Khuôn mặt của bà cụ Lý gia mang theo cười lạnh mà nhìn Trần Ninh, thản nhiên nói với đám con cháu nhóm: “Đừng nhiều lời với nó, dù sao Quỷ Ăn Thịt Người Marlon đang trên đường tìm nó tính sổ rồi, chúng ta không cần so đo với một kẻ sắp chết.”



Chúng ta đi, vào tham gia tiệc sinh



nhật của bà Vương, đổng thời xem phong thái của thiếu soái.”



Bà cụ nói xong thì dẫn theo đám con cháu Lý Hoài Bình, Lý Hoài Tụng, Lý Tàng Phong, đắc ý đi về phía cửa khách sạn.



Bọn họ vừa mới đi vào cửa khách sạn thì đã bị hai người lính vác súng trên vai, đạn lên nòng cản đường.



Một người đàn ông khí phách hiên ngang mặc quân phục thiếu tá trầm giọng nói: “Tại sao các vị lại nhiều người như vậy, xin hãy đưa ra thiệp



Người xung quanh đều không kìm được mà nhìn mấy người Lý gia.



Bà cụ cầm quải trượng đầu rồng, đắc ý nói: “Lý gia chúng tôi đúng là nhiều người như vậy, Tàng Phong, đưa thiệp ra.”



“Vâng, thưa bà nội!”



Lý Tàng Phong cao giọng đồng ý, sau đó kiêu ngạo đưa mười mấy tấm thiệp mời trong cho thiếu tá, cười lạnh nói: “Kiểm tra rõ ràng, ờ đây chúng tôi có tổng cộng mười lăm tấm



thiệp mời, trên thực tế chúng tôi còn có thể mang thêm vài người đi vào!”



“Lý gia chúng tôi ngang tàng như vậy đấy!”



Bà cụ và đám người Lý Hoài Bình, Lý Hoài Tụng, không kìm được mà cho Lý Tàng Phong một ánh mắt tán thường như đang nói: Tiểu Phong, làm tốt lắm!



Thiếu tá lấy thiệp mời của Lý Tàng Phong rồi mời nhanh chóng kiểm tra một lần, tiếp theo anh ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, các thiệp mời của các vị vừa được cấp trên thông



báo với chúng tôi, là đưa nhầm.



“Những thiệp mời này không còn giá trị, các vị không cỏ tư cách tham gia buổi tiệc.”



Cái gì?



Lý Tàng Phong ngẩn người!



Lý Hoài Bình và Lý Hoài Tụng cũng ngẩn người!



Bà cụ Lý gia và những người còn lại đều chết sững!



Người chung quanh đều chỉ trỏ.



Có người nói thầm: “Tôi đã nói đám gia tộc hạng ba như Lý gia bọn họ, sao có được nhiều thiệp mời như vậy, hóa ra là lầm.”



“Bọn họ vừa rồi còn ra vẻ kiêu cảng ngạo mạn, còn tưởng rằng tên kia trâu bò lắm chứ, hóa ra chỉ là hiểu lầm.”



Bà cụ nghe mọi người nhỏ giọng bàn tán như vậy, mặt già đỏ lên.



Bà ta giận dữ nói: “Không có khả năng, đây là do tướng quân Điền sai



người đưa đên cho Lý gia chúng tôi, sao có thể lầm?”



Lý Tàng Phong cũng vừa bực vừa xấu hổ, anh ta nổi giận bước lên xô đẩy thiếu tá và các binh sĩ chặn đường, mắng: “Đúng rồi, tuyệt đối không thể sai, các người tốt nhất là lập tức cho chúng tôi vào.”



“Chó ngoan không cản đường, nếu không có tin chúng tôi lột da các người không?”



Chát!



Thiếu tá giáng một tá, lập tức quăng



Lý Tàng Phong xuống đất, anh ta giật một khẩu súng tự động trong tay một binh sĩ bên cạnh, bắn ầm ầm ba phát vào giữa hai chân với Lý Tàng Phong ngã dưới đất!



Ba phát súng bắn vào mặt xi măng giữa hai chân Lý Tàng Phong nhưng lại lập tức trường đem Lý Tàng Phong cấp dọa nước tiểu.



Bà cụ và mấy người Lý gia cũng sự đến mức tái cả mặt!



Thiếu tá lạnh lùng nói: “Đây là nơi các người có thể gây rối à, lần này là cảnh cáo, lần sau không nhiều lời với



các người nữa, cút mau.



Sắc mặt của bà cụ tái thành màu gan heo, bà ta xấu hổ và giận dữ sai khiến kẻ dưới, đỡ lấy Lý Tàng Phong bị hù ra nước tiểu, chật vật lui ra.



Lúc này, Trần Ninh ôm con gái, mang theo Điển Chử và Bát Hổ Vệ đến đây.



Mấy người Lý gia thấy vậy, lập tức dừng bước lại, cười lạnh nhìn Trần Ninh.



Đám người Lý gia có thiệp mời mà còn bị đối xử như vậy, đám người Trần Ninh này không có thiệp mời mà



muốn đi vào, ít nhất cũng phải bị thiếu tá dùng báng súng đập chảy máu đầy mặt chứ nhỉ?



Tống Thanh Thanh được Trần Ninh ôm mới tận mắt thấy thiếu tá nổi bão!



Lúc này cô bé nhút nhát nói với Trần Ninh: “Ba, con hơi sợ, chú kia sẽ không nổ súng với chúng ta chứ?”



Trần Ninh mỉm cười nói: “Sao vậy được?”



Đám người bà cụ nghe vậy thì đều tỏ vẻ cười lạnh, không như vậy mới là lạ!



Dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người Lý gia và đám người xung quanh.



Trần Ninh ôm Tống Thanh Thanh, dẫn theo Điển Chử và Bát Hổ Vệ, lập tức đến gần cửa khách sạn.



Mọi người đều không kìm được mà nín thờ, khẩn trương nhìn chăm chú.



Tống Thanh Thanh trong lòng Trần Ninh, cũng lo lắng bắt lấy quần áo của Trần Ninh.



Nghiêm!



“Chào!”



Cộp!



Thiếu tá ở cửa khách sạn thấy đội ngũ của Trần Ninh, lập tức quát vang dội.



Anh ta và hai mươi binh lính xung quanh, đồng thời đứng thẳng lưng, động tác đúng nhịp, đồng loạt cúi chào đội ngũ của Trần Ninh.



Tống Thanh Thanh trong lòng Trần



Ninh lập tức mở to mắt, sự lo lắng trên khuôn mặt đã biến mất, thay vào đó là một vẻ hưng phấn và kích động, cô bé không nhịn được mà cũng giơ tay, cúi chào các chú binh sĩ trước mắt.



Trần Ninh mỉm cười ôm con gái, dẫn theo thuốc hạ đi vào.



Mà người xung quanh đều sững người!



Đám người bà cụ Lý gia, Lý Hoài Bình, Lý Hoài Tụng và Lý Tàng Phong càng khiếp sợ đến đôi mắt cũng bay ra.



Đây đây đây, đây là sao thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK