Hóa ra Hà Dương vừa nhận được tin con trai mình đến thành phố Trung Hải quấy rối vợ của Thiếu soái, xúc phạm Thiếu soái, bị chỉ huy quân khu Trung Hải bắt nhốt vào phòng biệt giam.
Vương Đạo Phương đã thông báo cho Hà Dương, bảo Hà Dương tự đến đón con trai mình.
Hà Dương ngay lập tức gọi cho quân khu Trung Hải, người trả lời điện thoại là Vương Đạo Phương.
Hà Dương vội vàng nói xin lỗi không ngừng, nói rằng ông ta không dạy dỗ con trai mình tốt, sau đó nói mong Vương Đạo Phương thả thằng nhỏ ra, nói rằng sẽ dạy dỗ lại con trai thật tốt.
Vương Đạo Phương nhàn nhạt nói: “Hà Dương, không phải là tôi không nễ mặt ông.”
“Lần này người con trai ông xúc phạm là Thiếu soái, thậm chí còn xúc phạm cả cắp trên của Thiếu soái là Quốc chủ.”
“Thiếu soái rất tức giận, ngài ấy đã nói rồi, muốn ông đích thân tới đón, nếu không không ai có thể thả Hà Hoan ra.”
Hà Dương không ngờ Vương Đạo Phương sẽ không nễ mặt ông ta như vậy, vẻ mặt ông ta tối sầằm xuống.
Nhưng Vương Đạo Phương có cấp bậc cao hơn ông ta, mà người duy nhất ông ta có thể dựa vào là Tần Thành.
Nhưng Tần Thành lại chẳng là gì trước mặt Trần Ninh.
Thiếu soái Trần Ninh đã nói như vậy thì có cầu cứu Tần tướng quân có lẽ cũng vô ích, ông ta thực sự phải tự mình đến Trung Hải một chuyến mới được.
Ông ta bám chặt da đầu nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Cúp máy, Hà Dương do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không báo cáo sự việc cho Tần Thành.
Thứ nhất, ông ta cảm thấy loại chuyện nhỏ này không cần quấy rày đến Tần tướng quân. Thứ hai, ông ta cũng cảm thấy chuyện này liên quan đến Thiếu soái, Tần tướng quân cũng không tiện ra mặt giúp đỡ.
Vậy nên ông ta quyết định tự mình đến Trung Hải, xin lỗi Trần Ninh, đón con trai của mình về.
Hà Dương nộp đơn xin nghỉ một ngày, dẫn theo hai binh lính, xuất phát đi từ quân khu Tô Hàng, chuẩn bị đi đếnTrung Hải.
Nhưng đột nhiên vài chiếc xe địa hình màu đen xuất hiện trước mặt họ.
Cửa sau của chiếc xe địa hình đầu tiên mở ra, trên xe là một người đàn ông vạm vỡ, người này chính là Điển Chử.
Hóa ra Điển Chử và Bát Hỏ Vệ nhận được lệnh của Tràn Ninh, đích thân đến đón Hà Dương.
Lúc này, Điển Chử đang ngồi trên xe cười nói: “Lão Hà, có phải ông đang định đến Trung Hải gặp Thiếu soái, mang con trai của ông về không?”
“Chúng tôi theo lệnh Thiếu soái, đợi ông lâu lắm rồi đáy.”
Hà Dương hừ lạnh, do dự một chút rồi dẫn hai thủ hạ cùng lên xe.
Đì cùng với Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đến Trung Hải Trên đường đến Trung Hải, tim Hà Dương bắt đầu có chút bắt ồn.
Lần này con trai ông ta đã xúc phạm Trần Ninh, nhưng Trần Ninh lại phái người của anh đích thân đưa ông ta từ Tô Hàng sang, có phải hơi quá trịnh trọng không?
Chẳng lẽ Trần Ninh có ý đồ khác sao?
Hà Dương không khỏi nghĩ đến những việc ông ta đã làm cho Tần Thành bao năm qua, trong lòng chợt có chút bất án, trên trán bát đầu đổ mồ hôi.
Ông ta buộc mình phải bình tĩnh lại, trong lòng nói: “Không được hoảng, đừng tự mình doạ mình, Thiếu soái chỉ muốn dạy cho Hà Hoan một bài học thôi.”
Buổi chiều cùng ngày hôm đó.
Hà Dương đã đến thành phố Trung Hải, đến quân khu Trung Hải.
Lúc này, Trần Ninh và Vương Đạo Phương đang ngồi uống trà trong văn phòng.
Chiêm Thiết Quân gõ cửa bên ngoài, lớn tiếng nói: “Báo cáo, Điển Chử và Bát Hổ Vệ đã dẫn Hà Dương đến rồi.
Bọn họ đang ở bên ngoài, yêu cầu được gặp mặt Thiếu soái.”
Trần Ninh liếc nhìn Vương Đạo Phương, nhẹ nói: “Cho bọn họ vào đi!”
Ngay sau đó, Điển Chử và Bát Hổ Vệ mang theo Hà Dương tiến vào.
Về phần hai người thủ hạ của Hà Dương, họ không đủ tư cách để đi vào.
Điển Chử tiến lên hành lễ trước, lớn tiếng nói: “Báo cáo Thiếu soái, Hà đại tá đã được đưa tới.”
Trần Ninh nghe vậy gật đầu nói: “Vất vả cho mọi người rồi!”
Hà Dương bắm chặt da đầu, tiến lên hành lễ với Trần Ninh và Vương Đạo Phương.
Trần Ninh liếc nhìn Hà Dương, nhàn nhạt nói: “Hà đại tá đến rồi à, ngồi xuống uống trà đi.”
Hà Dương nghe vậy kinh hãi ngồi xuống, vội vàng nói: “Cám ơn Thiếu soái!”
Trần Ninh hươ hươ tay.
Chiêm Thiết Quân, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đang đứng trong văn phòng, đều lui ra ngoài, đóng cửa lại.