Hắn hồi hận đến ruột cũng tái rồi.
Trần Ninh quay đầu nhìn về đội trưởng nhóm đặc cảnh tuần tra, trầm giọng nói: “Bắt anh ta đi, xử nghiêm.”
“Vâng, Thiều soái!”
Rất nhanh, đội tuần tra đặc cảnh liền bắt Đại Bôn đi.
Lý Bội Văn ôm con gái, cảm kích nói với Trần Ninh: “Trần Thiếu soái, cảm ơn hôm nay ngài đã cứu mẹ con chúng tôi, nều không phải ngài ra tay giúp đỡ, hôm nay tôi đã gặp đen đủi rồi.”
Trần Ninh cười nói: “Tiện tay mà thôi, không cần cảm ơn.”
Lúc này Hoàng Nhân Nhân đột nhiên nói: “Chú ơi, cháu nhớ ra chú rồi, cháu ở lễ đại duyệt binh từng gặp chú, lúc ấy chú đứng bên cạnh ông Quốc chủ.”
Trần Ninh nghe vậy giật mình, chợt cười.
Hèn gì lúc xếp hàng, Hoàng Nhân Nhân nhìn anh chằm chằm, lúc ấy anh còn không biết là vì sao?
Hoa ra, Hoàng Nhân Nhân đã từng gặp anh ở lễ đại duyệt binh.
Đoán chừng là bởi vì lúc ấy mình mặc quân trang Thiếu soái, hiện tại mặc chính là đồ hàng ngày, cho nên lúc đầu Hoàng Nhân Nhân chỉ cảm thấy anh nhìn quen mắt, cũng không lập tức nhận ra anh.
Lý Bội Văn cũng cười nói: “Vừa rồi tôi cũng cảm thấy Trần Thiếu soái ngài nhìn rất quen mắt, chỉ là không kịp thời nhận ra Thiều soái, thật là thật có lỗi.”
Trần Ninh cười nói: “Tôi là một người tham gia quân ngũ, ở biên cương lâu ngày, mọi người không biết tôi cũng là chuyện bình thường.”
Lý Bội Văn lập tức nói: “Thiếu soái ngài cũng không nên nói như vậy, biên cương uy hiếp lớn nhất của Hoa Hạ chúng ta có hai nơi, một là Nam Hải, nơi khác là Bắc Cảnh.”
“Tiên sinh của tôi thường xuyên nói may mắn là Bắc Cảnh có Thiếu soái chiến thần trấn biên như ngài, mới có Bắc Cảnh an bình bây giờ, đây là phúc của bách tính Bắc Cảnh, cũng là phúc của bách tính Hoa Hạ, ông ấy cực kỳ tôn sùng ngài đấy.”
Trần Ninh cười nói: “Ha ha, tôi đối với Hoàng các lão cũng là ngưỡng mộ đã lâu, chỉ là mỗi lần tới Thủ đô hoặc là hành trình vội vàng, hoặc là che dấu thân phận, một mực không có cơ hội thích hợp đi thăm Hoàng các lão.”
Lý Bội Văn lập tức nhân tiện nói: “Vậy hai người là anh hùng tiếc anh hùng, là bạn tri kỷ của nhau đã lâu.”
“Thiếu soái, chọn ngày không bằng đụng ngày.”
“Hôm nay ngài đã cứu mẹ con chúng tôi, chúng tôi còn chưa cảm ơn ngài đàng hoàng.”
“Ngài dứt khoát đến nhà tôi, tôi xuống bếp, tôi để tiên sinh của tôi uống với ngài hai chén, được không?”
Lý Bội Văn xuất thân danh môn, cô có tri thức đồng thời hiểu lễ nghĩa, lại không có lúc nào không giúp đỡ chồng mình.
Trần Ninh tuy rằng là Đại tướng trần cương, thống soái 30 vạn tướng sĩ Bắc Cảnh, được vinh dự chiến thần Hoa Hạ, thần trong quân.
Tiếng nói của Trần Ninh có uy lực không nhỏ, lực ảnh hưởng không thua gì chồng cô đang làm việc trong Nội các.
Bởi vậy, cô mời Trần Ninh về đến nhà làm khách.
Một là nói lời cảm ơn với Trần Ninh, hai là sáng tạo cơ hội để chồng và Trần Ninh thâm giao.
Đây chính là một cô vợ tốt, hưng thịnh ba đời, một cô vợ.
xấu, hủy ba đời mà tục ngữ thường nói.
Trần Ninh nghe Lý Bội Văn mời anh làm khách.
Anh hơi có chút do dự, nói: “Hoàng phu nhân cô xem tôi cũng đến mua đồ ăn, vợ tôi đang nằm viện, tôi mua thức ăn là chuẩn bị đến phòng bếp bệnh viện tự mình xuống bếp cho cô ấy…”
Lý Bội Văn lập tức cười nói: “Thiếu soái thật là yêu thương vợ mình!”
“Phòng bếp của khu nội trú bệnh viện đông đúc, mà lại còn rất nhiều người nhà bệnh nhân thay nhau sử dụng, nấu cơm không tiện lắm.”
“Thiếu soái ngài dứt khoát đến nhà tôi, thứ nhất là làm khách, thứ hai thuận tiện làm đồ tốt mang về cho Thiếu soái phu nhân nêm thử, nhất cử lưỡng tiện.”
Trần Ninh nghe Lý Bội Văn cũng nói như vậy rồi, có từ chối cũng không được nữa.
Anh cười nói: “Từ chối thì bắt kính, vậy tôi quấy rày rồi.”
Lý Bội Văn cười nói: “Nào có quấy rầy cái gì, vị kia nhà tôi, đợi chút nữa nhìn thấy ngài tới chơi, không biết vui vẻ thành bộ dáng gì nữa.”
Rất nhanh, Trần Ninh liền cùng mẹ con Lý Bội Văn, mang theo nguyên liệu nấu ăn được mua, lái xe tiến về Hoàng gia.
Trần Ninh đã sớm nghe nói cuộc sống của Hoàng Càn rất mộc mạc, trải qua như cuộc. sống người bình thường.
Hôm nay nhìn thấy Lý Bội Văn mang theo con gái đi mua thức ăn, đến bảo tiêu cũng không mang theo.
Trong lòng anh nghĩ lời đồn không giả, một nhà Hoàng các lão thật sự là là một nhà đơn giản.
Hoàng Càn không phải người Thủ đô, chỉ là nhậm chức ở Thủ đô, cho nên ở đại viện thuộc Nội các, là một Tứ Hợp Viện.