Trần Ninh thờ ơ nói: “Vả miệng!”
Điển Chử đưa tay lên, tát thật mạnh vào mặt Tachibana Haruaki, hết bên trái đến bên phải, sau vài cái tát, khuôn mặt của Tachibana Haruaki bê bết máu, trông vô cùng thảm.
Những người xung quanh thấy vậy thì sởn cả gai ốc!
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết thì mau xin lỗi vợ tôi đi.”
Tachibana Harimei bắm chặt da đầu: “Muốn tao xin lỗi, không có cửa đâu!”
“Mày giỏi thì cứ giết chết tao đi!”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Không cần giết mày. Thứ chó động dục đi gây sự như mày, nếu không chịu nhận sai thì cứ thiến đi vậy!”
Cái gì?
Sắc mặt Tachibana Haruaki thay đổi rõ rệt, vẻ cứng rắn trong mắt anh ta phút chốc biến mắt, thay vào đó là sự run SỢ.
Bắt kỳ người đàn ông nào nghe nói sắp bị thiền đều không thể bình tĩnh được, đừng nói gì đến một người phong lưu như anh tachứ.
Anh ta bỗng chốc vô cùng sợ hãi!
Lập tức quỳ lạy không ngừng, run rẩy cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tiên sinh, còn vị tiểu thư đây nữa, tôi sai rồi, cầu xin hai người tha thứ cho tôi một lần này thôi, tôi không dám làm vậy nữa đâu…”
Những người Đông Doanh có mặt ở đó, sắc mặt người nào người nấy đều rất khó coi.
Vừa rồi bọn họ còn hả hê muốn xem Hoàng tử Haruaki dạy cho Trần Ninh một bài học, thế nhưng không ngờ lúc này Hoàng tử Haruaki lại quỳ xuống cầu xin tha thứ như: vậy.
Trần Ninh nhìn Tachibana Haruaki đang cầu xin lòng tha thứ như một con chó thì lạnh lùng nói: “Chịu nhận lỗi rồi sao?”
“Vậy thì lần này tôi sẽ tha cho anh!”
“Nhưng tôi cảnh cáo, không có lần sau. Nếu lại có lần sau thì anh tự mà biết hậu quả đi!”
Dứt lời, Trần Ninh thanh toán tiền, sau đó dẫn Tống Sinh Đình, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng rời đi.
Đi ra khỏi lzakaya, vẻ mặt Tống Sinh Đình tràn đầy lo lắng, cô thấp giọng hỏi Trần Ninh: “Chúng ta đã đắc tội với hoàng tử Đông Doanh, bọn họ có lại đến tìm chúng ta gây.
sự không?”
“Chồng, nếu không thì chúng ta đừng tham gia Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn cầu nữa, chạy trốn đi!”
Trần Ninh cười nói: “Chỉ là hoàng tử Đông Doanh thôi mà, anh ta không đủ tư cách hù dọa chúng ta bỏ chạy.”
“Em đừng lo, mọi thứ có anh lo!”
Tống Sính Đình vẫn rất lo lắng, nhưng Trần Ninh đã nói như vậy, cô cũng không thể cố chấp, chỉ có thể theo đúng lịch trình ban đầu tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn cầu.
Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Ninh.
Trần Ninh và Tống Sinh Đình đi dạo thêm một lúc nữa sau đó trở về khách sạn.
Anh nghe thấy người phục vụ khách sạn nói rằng khách sạn có suối nước nóng trong nhà, vậy nên anh với Tống Sính Đình cùng đi ngâm suối nước nóng.
“Phù, lâu rồi mới được thả lòng như vậy. Xem ra thỉnh thoảng tắm suối nước nóng cũng thật thoải mái.”
Trần Ninh cởi trần ngồi trong bể suối nước nóng, tuy anh không có cơ bắp đầy đặn như của một vận động viên thể hình nhưng lại vóc dáng lại giống như một vận động viên bơi lội, từng múi cơ đều rất rắn chắ, ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ.
Hơn nữa, trên người anh có rất nhiều vét sẹo nông sâu.
Đây đều là những “huy Chương” của anh trên chiến trường ở Bắc Cảnh.
Tống Sính Đình mặc đồ bơi ngồi sau lưng Trần Ninh, nhẹ nhàng chà lưng cho Trần Ninh.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo trên lưng Trần Ninh, trong mắt cô hiện lên vẻ đau lòng nhưng cũng rất tự hào.
Anh rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu trận chiến giết chóc mới phủ đầy “huy Chương” trên người như vậy, mới từ một quân nhân nhỏ nhoi thăng cấp thành chiến thần Hoa Hạ như bây giờ chứ?
Tống Sính Đình không khỏi hỏi Trần Ninh nguồn gốc của từng vết sẹo, còn hỏi Trần Ninh lúc đó có đau không?
Trần Ninh cười nói: “Đối với một người quân nhân canh giữ biên cương thì chuyện bị thương như cơm bữa vậy.
Quân đội Bắc Cảnh tụi anh đã quen với việc này lâu rồi, thậm chí không còn cân nhắc đến sống chết nữa.”
Tống Sính Đình nghe xong thì không nhịn được ôm chằm lấy Trần Ninh từ phía sau, tựa khuôn mặt xinh đẹp của cô lên lưng Trần Ninh, thì thầm: “Chồng, em rất tự hào về anh.”
Trần Ninh cảm nhận được sự mềm mại lại đàn hồi đáng kinh ngạc tựa lên lưng mình.
Khóe miệng anh khẽ nhéch lên: “Vợ, hình như vóc dáng của em càng ngày càng đẹp hơn đấy.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình bỗng chốc đỏ bừng, cô xấu hỗ nói: “Nói bậy nói bại”
Trần Ninh cười khẽ: “Để anh xem nào!”