*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hội nghị bàn hai bên kéo dài, ngồi có hơn mười thành viên gia tộc. Những thành viên gia tộc này có nam có nữ, có già có trẻ, áo quần tươi đẹp, đang cùng ngồi ăn đồ tây. Mà ngồi ở vị trí chủ nhân, lại là người con trai đọ tuổi khoảng hơn ba mươi tuổi.
Người con trai này thân hình cao thẳng tắp, cả người mặc bộ tây phục màu đen sát người, kèm theo gương mặt như tờ giấy quốc tử, với cả mày rậm mắt to, khiến cho anh ta khí thế vô cùng, không dữ mà uy.
Anh ta, chính là chủ của nhà họ Đặng, Đặng Hải Vinh. Ngồi bên cạnh Đặng Hải Vinh là vợ anh ta, Vương Dao.
Đặng Hải Vinh vừa cắt miếng bò bít tết, vừa bình tĩnh nói: “Nhà họ Đặng chúng ta quyết chí tiến quân Giang Nam, vốn dĩ muốn nhà họ Vương với nhà họ Tống ở thành phố Trung Hải liên hôn, sau đó chúng ta nhân cơ hội khống chế nhà họ Tống, lợi dụng nhà họ Tống làm bàn đạp, giúp chúng ta nhảy vào Giang Nam.”
“Có điều, không nghĩ nhà họ Tống lại không xem nhà họ Đặng chúng ta ra gì, không những từ chối yêu cầu liên hôn với nhà họ Vương, còn khiến nhà họ Vương thua một vố đau.”
Đặng Hải Vinh nói tới đây, ngước đầu hướng về phía mọi người: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Hội nghị hai bên ghế ngồi của các thành viên nhà họ Đặng, mỗi người đều ào ào tức giận mắng chửi, nói nhà họ Tống tính là thứ gì, mà dám đối đầu với nhà họ Đặng?
Đặng Hải Vinh điềm tĩnh nói: “Nhà họ Đặng chúng ta quyết tâm vào làm chủ Giang Nam, không có gì thay đổi.”
“Có điều nhà họ Tống Trung Hải, nhát định phải thu phục.”
“Nếu như chúng ta đến một nhà họ Tống Trung Hải nhỏ bé cũng không thu phục được, vậy còn nói gì đến quân lâm Giang Nam.”
Lời của Đặng Hải Vinh, nhận được sự đồng ý của các thành viên gia tộc.
Đặng Hải Vinh híp mắt lại: “Cái gì? Nhà họ Vương thu phục được nhà họ Tống, ai tự nguyện đi Trung Hải một chuyến.”
Một người thân hình thon dài, khuôn mặt anh tuần, lông mày mang theo một vẻ hung tợn nhanh hiểm của đàn ông, giơ tay lên nói: “Anh, việc thu phục nhà họ Tống, giao cho em làm.”
Người con trai anh tuấn này, chính là em của Đặng Hải Vinh, Đặng Anh Kiệt.
Đặng Hải Vinh nhìn khắp người em trai, gật đầu nói: “Được, việc này giao cho em làm.”
“Em dẫn theo hai lão song sát đến Trung Hải, lập tức đi Trung Hải.”
“Nhà họ Tống hoặc là làm con rối của chúng ta, không thì biến mắt khỏi thế giới này.”
Đặng Anh Kiệt khép đôi mắt vừa hẹp vừa dài nói: “Được!”
Vương Dao thấy nhà họ Đặng cử ra Đặng Anh Kiệt tự mình đi Trung Hải, còn dẫn theo Đông Hải song sát, đi chỉnh đốn nhà họ Tống. Cô ta không kìm được âm thầm vui mừng: Trấn Ninh, nanh đợi mà xong đời!
Hôm sau, giữa trưa.
nhà họ Tống vẫn đóng cửa không tiếp khách sao?”
Tổ trạch của nhà họ Tống, trong phòng khách, Tống Thanh Tùng cùng Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh, Tống Phi Phi và bọn Cát Mĩ Lệ, đang họp hội nghị gia đình. Một nhóm người đang bàn bạc, Trần Ninh, Tống Sính Đình đắc tội với nhà họ Đặng Đông Hải, nhà họ Vương, bọn họ phải làm thế nào?
Thì ngay lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân, có mấy người đi vào. Tống lão gia ngước đầu lên nhìn, tức giận hướng ra phía cửa quát: “Không phải tôi đã dặn, không có việc bất cứ ai cũng không được làm phiền sao?”
Đặng Anh Kiệt dẫn theo Đông Hải song sát không nhanh không chậm bước vào trong, cười quỷ quái: “Vậy thì tôi vẫn nhất quyết phải làm phiền các người một chút rồi.”
Tất cả người nhà Tống ThanhTùng, kinh hãi đứng nhìn ba người Đặng Anh Kiệt, không biết ba người này là ai, cũng không biết ba người này vào kiểu gì?
Con trai nhỏ của Tống Trọng Bình, Tống Kim Long chỉ tay hướng về Đặng Anh Kiệt quát: “Con mẹ anh là ai, ai cho các anh vào?”
Lời vừa nói xong, Đông Hải song sát phía sau Đặng Anh Kiệt, lão già mặc áo khoác màu trắng liền động thủ. Lão này tốc độ cực nhanh, rào rào một cái, đã đứng trước mặt Tống Kim Long.
Tống Kim Long vẫn chưa kịp phản ứng lại!
Người già mặc áo khoác màu trắng, năm ngón tay phải như trảo, nhanh như chớp túm lấy mặt của Tống Kim Long, trong chớp mắt trên mặt Tống Kim Long đều bị năm lỗ bằng máu, muốn kêu mà không thể phát ra tiếng, mắt mạng tại chỗ.
Bọn người Tống ThanhTùng trong chớp mắt sắc mặt biến đổi nhanh, thậm chí đến mấy người phụ nữ của nhà họ Tống, đều không nhịn được thất thanh kêu lên.
Đặng Anh Kiệt ngồi xuống một chiếc ghế, cười nói: “Tôi là Đặng Anh Kiệt, đến từ nhà họ Đặng Đông Hải, đến nói chuyện với các người.”
Lời của Đặng Anh Kiệt, khiến cho bọn người Tống Thanh Tùng lại lần nữa biến đổi nhanh chóng. Bọn họ cuối cùng cũng hiểu, tại sao bọn người Đặng Anh Kiệt lại đáng sợ đến vậy, một lời không vừa ý liền giết người, hóa ra có hoàng tộc danh môn Đông Hải, người của nhà họ Đặng.
Đặng Anh Kiệt nhìn thấy một nhà Tống Thanh Tùng bị dọa tới nỗi mặt không còn giọt máu, với phản ứng của mọi người rất hài lòng, hắn ta hưởng thụ cảm giác nắm bắt quyền sinh sát của người khác, hắn cũng rất hưởng thụ được người khác kính sợ. Ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Tống Phi Phi tương đối xinh đẹp, mắt liền sáng ra, mắt híp lại hướng về Tống Phi Phi ngoắc ngón tay, để Tống Phi Phi đến ngồi trên đùi cùng hắn ta.
Nhà họ Tống cả nhà đều sợ đến ngần người, nhưng trong lòng đều dâng lên một phần cảm xúc phẫn nộ.
Đặng Anh Kiệt này không những giết người của nhà họ Tống, lại còn chà đạp tiểu thư nhà họ Tống, đây đúng thật là quá huyênh hoang rồi. Có điều Đặng Anh Kiệt không phải là lương thiện, tên này tính cách tàn nhẫn, một lời không hợp liền giết người. Thi thể của Tống Kim Long, vẫn ở phía trướ!
c Đám người nhà họ Tống, đều không dám giận không dám nói, Tống Phi Phi tuy rằng có bạn trai rồi, có điều cô chẳng phải là trinh tiết liệt phụ gì, trước sự uy hiếp của chết chóc, cô ta rất nhanh liền thỏa hiệp, ngoan ngoãn ngồi trong lòng của Đặng Anh Kiệt.
Đặng Anh Kiệt ôm lầy Tống Phi Phi, giống như công tử tìm mua vui ở thanh lâu, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận và tôn nghiêm của người nhà họ Tống, tay tùy ý sò lên thân thể của Tống Phi Phi thưởng thức. Anh ta vừa chơi đùa tống Phi Phi, vừa cười híp mắt nói với bọn người Tống Thanh Tùng: “Tôi tại sao lại đến đây, chắc hẳn trong lòng các người còn rõ hơn tôi.”
Nhà họ Đặng, ở tỉnh Đông Hải địa vị hiển hách, bản lĩnh thông thiên.
Nhà họ Tống chỉ là một gia tộc nhỏ bé ở Trung Hải, trước mặt nhà họ Đặng đến đít cũng không phải, nhà họ Đặng chỉ cần giơ một ngón tay nhỏ lên đủ để trực tiếp làm nhà họ Tống diệt vong. Tống Thanh Tùng cúi đầu, không nhịn được đứa cháu gái bị tên ác thiếu trước mặt bao người khinh nhờn, uất ức giọng nhỏ nói: “Nhà họ Đặng có gì dặn dò, nhà họ Tống chúng tôi nhát định làm theo.”
Đặng Anh kiệt cười híp mắt nói: “Rất tốt, tôi muốn nhà họ Tống Trung Hải, nhập vào nhà họ Đặng chúng tôi.”
“Sau này, nhà họ Đặng chúng tôi bảo ông đi hướng về đông, các người không được đi về tây, chúng tôi bắt các người quỳ xuống, các người không được phép đứng, có vấn đề gì không?”
Tống Thanh Tùng khắp mặt tuyệt vọng: “Không có ý kiến!”
Đặng Anh Kiệt nghe xong hài lòng gật đầu, ánh mắt lướt qua một vòng, nhếch mày nói: “Trần Ninh và Tống Sính Đình của nhà họ Tống đâu, bảo hai người bọn họ đến gặp tôi. Những người còn lại của nhà họ Tống có thể tha mạng, nhưng Trần Ninh và Tống Sính Đình, nhất định đến nhận trừng phạt!”