Mục lục
Chiến Long Vô Song - Trần Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điển Chử phẫn nộ nhìn bọn họ: “Mày tới đây làm gì?”





Hoàng Thiên Lâm cười lạnh: “Không có gì, đến xem xem lão già này chết hay chưa.”





Đám người Trần Ninh nghe vậy liền giận tím mặt.





Hoàng Thiên Lâm chú ý đến biểu tình phẫn nộ của đám người Trần Ninh, lại hoàn toàn không quan tâm, cũng không thèm để đám người Trần Ninh vào mắt. Hoàng gia bọn họ là địa chủ nơi này, chính là ngang tàn như vậy.





Anh ta cười lạnh nói: “Tôi nghe nói lão Điển ông không có tiền trả viện phí, cho nên muốn đến tìm ông thương lượng một chút. Nhà bọn tôi trả 1 vạn, mua lại hét số ruộng đất còn lại của nhà ông, thế nào?”





Hóa ra Hoàng Bách Vạn phái con trai đến đây là muốn dùng 1 vạn này mua ba mảnh ruộng còn lại của Điền gia.





Điển Dân cả giận nói: “Tôi không bán, con trai tôi đã về, nó đã trả viện phí cho tôi, các người nhanh cút đi.”





Hoàng Thiên Lâm cười lạnh: “Các người có bán hay không cũng không thành ván đề, dù sao khi nhà chúng tôi xây thêm, mảnh đất kia của các người chúng tôi cũng sẽ lấy. Tôi đến đây để nói với các người một tiếng, không cần đến nhà bọn tôi náo loạn, bằng không không chỉ nằm viện đơn giản vậy đâu.”





Điển Dân nghe vậy cả người phát run, không nói nên lời.





Hoàng gia chiếm đất của Điển gia bọn họ, còn không để bọn họ tìm công lý, thật buồn cười.





Hoàng Thiên Lâm nhìn thần tình nghẹn ngào của Điển Dân, đắc ý cười cười, chuẩn bị cùng đám thủ hạ rời đi.





Lúc này, Trần Ninh lạnh lùng mở miệng: “Đứng lại!”





Hoàng Thiên Lâm quay đầu, híp mắt nhìn Trần Ninh: “Tiểu tử, mày là ai? Rất lạ mặt nha! Tao khuyên mày đừng có xen vào chuyện của người khác, bằng không tao sẽ không để mày yên thân đâu, hiểu không?”





Anh ta vừa nói, vừa lỗ mảng muốn vươn tay đến vỗ lên mặt Trần Ninh. Mọi người trong phòng thấy vậy sắc mặt đều thay đổi. Điển Dân cùng Điển Nhã sợ hãi, cảm thấy sắc có tai họa. Mặt Điển Chử cũng Bát Hổ Vệ cũng đổi sắc, nồi giận.





Bàn tay lỗ mãng của Hoàng Thiên Lâm còn chưa kịp chạm đến mặt Trần Ninh, anh đã hừ lạnh một tiếng: “Muốn chết!”





Vừa dút lời, Trần Ninh đã nhanh như chớp ra tay.





“Răng rắc!” Trần Ninh trực tiếp đem cánh tay phải của Hoàng Thiên Lâm bể gẫy.





*A…” Hoàng Thiên Lâm đau đớn, nhịn không được thét lên một tiếng thảm thiết.





Cơn giận của Trần Ninh còn chưa tiêu tan: “Cái gì không để yên? Anh thật sự nghĩ không ai trị được anh sao? Quỳ xuống!”





Trần Ninh giận dữ gầm lên. Lại nhanh như chóp đá vào hai chân anh ta.





“Răng rắc răng rắc!”





Lại hai tiếng xương gẫy vang lên, Trần Ninh đem hai chân Hoàng Thiên Lâm đạp gẫy. Hoàng Thiên Lâm không thể đứng thẳng được nữa, kêu thảm một tiếng quỳ xuống.





Cha con Điển Dân cùng Điển Nhã trợn tròn mắt, thần tình rung động.





Mấy tên thủ hạ của Hoàng Thiên Lâm cũng nghẹn họng nhìn trân trối, cả đám nhất thời đều choáng váng. Hồi lâu sau, mấy tên côn đồ kia mới khôi phục lại tinh thần, giận dữ quát: ‘Dám động đến Hoàng thiếu, giết chết cậu ta!”





Nói xong, liền đồng loạt đánh về phía Trần Ninh. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần đã bị Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ chặn lại.





Bang bang phanh….





Trong nháy mắt, toàn bộ mười máy tên côn đồ đã nằm trên vũng máu.





Đầu Hoàng Thiên Lâm đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt vì đau đón mà vặn vẹo, anh ta cao giọng nói: “Bọn mày dám động đến tao, can đảm lắm. Đợi cha tao biết chuyện này, bọn mày chờ chết đi.”





Trần Ninh cười lạnh nói: “Anh không nói thì suýt chút tôi đã quên. Anh lập tức gọi điện thoại kêu cha cậu đến đây. Tôi phải để ông ta cùng anh quỳ xuống nhận lỗi với bác trai.”





Điển Dân cùng Điển Nhã hai mặt nhìn nhau!





Hoàng Thiên Lâm giãy dụa cùng tay trái lấy điện thoại ra, vừa gọi vừa oán giận: “Được, mày được lắm, mày chết chắc rồi!”





Bách Vạn nhận được điện thoại cầu cứu của con trai, ông ta vừa nghe con trai bị người Điển gia đánh vừa ngạc nhiên vừa tức giận.





“Điển gia? Đàn ông duy nhất của Điển gia không phải lão già Điển Dân đó sao? Ông ta đang nằm viện mà? Bọn mày bị ai đánh bị thương?”





Hoàng Thiên Lâm chịu đựng con đau, ngẳng đầu liếc nhìn đám người Trần Ninh, Điển Chử, oán giận nói: “Cha, tên tiểu tử Điển Chử kia xuất ngũ trở về, còn mang theo một đám chiến hữu, bọn chúng đánh mười máy người bọn con bị thương.”





Hoàng Bách Vạn nghe xong giận tím mặt: “Thật buồn cười, đợi cha triệu tập mọi người đến, cậu ta còn dám tạo phản.”





Nói điện thoại xong, Hoàng Thiên Lâm đang quỳ trên mặt đất ngắng đầu nhe răng cười với Trần Ninh: “Ngày chết của bọn mày tới rồi, chuẩn bị quan tài đi!”





Cha con Điển Dân, Điển Nhã đã sợ đến mặt mũi trắng bệch.





Trần Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí khóe môi còn mang theo nụ cười như có như không.





Điển Dân nhịn không được nói với con trai và Điển Chử: “Tiểu Chử, Trần Ninh, các con lần này gặp phiền toái lớn rồi. Trước khi Hoàng Bách Vạn đến nhanh chạy đi, chạy càng xa càng tốt.”





Điển Chử nhịn không được an ủi: “Chaa, chuyện này cha đừng lo lắng, con cùng Trần tiên sinh có thể xử lý tốt.”





Điển Dân thấy con trai cùng Trần Ninh không nghe lời khuyên, không muốn chạy trốn, ông có chút nôn nóng, mạng già này ông không cần, nhưng Điển gia chỉ còn mình Điển Chử, không thể tuyệt hậu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK