Chương 437: Lòng Đầy Căm Phẫn
“Cha tao đã chết rồi, Phó gia không còn nữa. Không thể, không thể nào…”
Toàn thân Phó Nam Chính run rẫy không thể kiểm soát, hắn ta không thể chấp nhận sự thật mà Trần Ninh đã nói.
Trương Đệ, cục trưởng cục cảnh sát Tây Kinh bên cạnh Trần Ninh bước ra lạnh lùng nói: “Phó Nam Chính, Phó gia, Tang gia và Đặng gia bị nghỉ ngờ vì tiền mà giết người.”
“Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn đã bị Triệu tướng quân, tư lệnh quân khu phía Tây bắn chết tại chỗ.”
“Ba gia tộc của các người cũng đã bị niêm phong, anh cũng là một trong những người có liên quan. Mời anh quay về cùng chúng tôi hợp tác điều tra!”
Vẻ mặt Phó Nam Chính tràn đầy tuyệt vọng, hắn ta run giọng tự lâm bẩm: “Không thể nào. Cha tôi đi gặp Triệu tướng quân nhờ đối phó với Trần Ninh giúp. Làm sao mà Triệu tướng quân lại có thể giết cha tôi2”
“Các người nhất định là đang nói dối, nhất định là đang nói dối TÔI Quan Sách bên cạnh Trần Ninh cũng đi ra, lạnh lùng nói: “Phó Nam Chính, mời anh hãy hợp tác với quân đội và cảnh sát điều tra của chúng tôi. Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Phó Nam Chính nhìn Quan Sách mặc bộ quân phục quân đội phía Tây thì đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Trần Ninh có thể nói dối, Trương Đệ có thể nói dồi.
Nhưng Quan Sách là thiếu tướng ở quân khu phía Tây, lại là thủ hạ đắc lực của Triệu Nhược Long, nên anh ta nhất định không thể nói dối.
Có vẻ như mọi thứ là sự thật, Phó gia xong đời rồi!
Phó Nam Chính mắt đi chút sức lực cuối cùng, chân mềm nhữn ra, bụp một cái thật mạnh quỳ xuống trước mặt Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác.
Đám thuộc hạ đằng sau hắn ta cũng giơ tay xin hàng, bày tỏ thiện chí đầu hàng và hợp tác điều tra.
Trần Ninh nhìn Phó Nam Chính đang quỳ trước mặt mình trong tuyệt vọng, lạnh lùng dặn dò Quan Sách và Trương Đệ: “Dẫn hết bọn họ quay về. Thứ khốn kiếp này nhất định sẽ phạm nhiều tội. Nhất định phải xử lý nghiêm minh!”
Trương Đệ và Quan Sách cùng nói: “Vâng!”
Họ hiểu rằng đích thân thiếu soái đã ra lệnh phải nghiêm khắc xử lý Phó gia, Đặng gia và Tang gia ba nhà này, những ngày tốt đẹp của bọn họ đã hết rồi.
Ngay sau đó, đám người Phó Nam Chính bị bắt đi.
Những người từ quân đội và cảnh sát sau đó cũng đều sơ tán.
Bên trong khách sạn, chỉ còn lại Trần Ninh và Tống Sính Đình!
W Tống Sính Đình lúc này đang nắm chặt tay Trần Ninh, cô vẫn còn đang bàng hoàng, không khỏi hỏi Trần Ninh đã xảy ra chuyện gì.
Đồng Kha và những người điều hành tập đoàn Ninh Đại cũng cùng nhau nhìn Trần Ninh, muốn biết chuyện gì đã xảy ra?
Trần Ninh cười nói: “Đám người Phó Hạc Thiên muốn mua chuộc Triệu tướng quân để Triệu tướng quân giết anh.”
“Nhưng điều họ không ngờ là Triệu tướng quân lại công minh không tham tiền tài. Thay vì nhận hối lộ của họ, ông ta đã nghiêm khắc điều tra tội ác của đám người đó.”
Cuối cùng cũng điều tra ra tội ác giết cha anh và âm mưu chiếm đoạt tài sản và dự án của Trần gia của họ!”
“Triệu tướng quân vô cùng phẫn nộ và đích thân giám sát vụ việc, vì vậy ngày tàn của đám người Phó Hạc Thiên đã đến rồi.”
Tống Sính Đình và Đồng Kha nghe vậy vô cùng vui mừng!
Tống Sính Đình nắm chặt tay Trần Ninh, hưng phấn nói: “Hiện tại đã tốt rồi, những kẻ sát nhân giết cha anh cuối cùng cũng đã phải trả giá.”
Trần Ninh gật đầu: “Bây giờ chỉ là đang chờ sở tư pháp trừng trị nghiêm khắc Phó gia, Tang gia và Đặng gia để trả lại công bằng về hạng mục đầu tư của cha anh và mấy tỷ tài sản trong quỹ đầu tư của cha anh.”
VùiI Thất Sát một lần nữa lao về phía Tần Lĩnh, tung một cú đá mạnh mẽ bổ về phía Tần Lĩnh.
Cú đá này nhanh như chớp.
Tần Lĩnh nhanh chóng dùng cánh tay giơ lên chống lại!
Bịch!
Cước này của Thất Sát khiến Tần Lĩnh bị đánh lùi ra xa vài mát.
Tần Lĩnh cố gắng áp chế máu huyết sôi sục trong lồng ngực, vẻ mặt kinh ngạc, cũng rất phiền muộn, tự hỏi làm sao tốc độ và sức mạnh của Thát Sát lại tăng gấp đôi?
Còn có đây mới là sức mạnh thực sự của Thất Sát sao!
Ngay lúc Tần Lĩnh còn đang kinh ngạc, Thất Sát đã biến thành một cái bóng lao vụt tới.
Thất Sát ngay lập tức tung ra một đòn tấn công giống như gió giật, đấm và đá vào vai và cùi chỏ, đòn thế cực mạnh.
Tần Lĩnh giống như một chiếc thuyền nhỏ trong cơn gió dữ dội và sóng thần, có gắng chống đỡ được một lúc thì bị mấy cước mạnh mẽ của Thất Sát phá vòng phòng ngự, một cú đấm trúng ngực của Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh hự một tiếng rồi lùi lại sáu bảy bước, khóe miệng chảy máu.
Tần Lĩnh vẫn không phục, còn muốn tiếp tục chiến đấu mặc dù bị thương.
Nhưng Triệu Nhược Long đã hét lên: “Tần Lĩnh, đủ rồi, cậu đã thua rồi.”
Nghe vậy, Tần Lĩnh cúi đầu uất ức không cam chịu nói: “Vâng, tướng quân!”
Triệu Nhược Long nhìn Trần Ninh: “Trần thiếu soái, thuộc hạ của anh thật là lợi hại!”
“Binh vương của anh đã đánh bại binh vương của tôi, còn hỗ tướng của anh lại đánh bại hỗ tướng của tôi. Anh xem phải xử lý thế nào?”
“Hay là thế này đi, hai chúng ta là chỉ huy, cũng giao đấu một trận đi!”
Trần Ninh lắc đầu: “Không được!”
Triệu Nhược Long mở to hai mắt: “Anh sợ sao?”
Trần Ninh gật đầu: “Tôi sợ ông mất mặt trước thuộc hạ của mình sẽ trách tôi.”
Triệu Nhược Long trợn to mắt: “Trần Ninh, có câu này của anh thì hôm nay tôi nhất định phải cùng anh đánh một trận, xem xem rốt cuộc ai thua ai thắng!”