Vương Uẩn nói: “Hạng các lão sẽ không trơ mắt để cậu giết con của ông ta, khẳng định ông ta sẽ ra sức bảo vệ đến cùng, mặc dù cậu là đại tướng trấn biên cương, nhưng quyền lực chức vị Các lão cao hơn cậu…”
Trần Ninh nhìn Vương Uẳn: “Sư nương nếu như dì muốn khuyên tôi bỏ qua cho tên súc sinh đó thì đừng nói nữa.”
Vương Uẳn cười khổ nói: “Tôi biết cậu rất phẫn nộ, tôi cũng rất phẫn nộ, tên súc sinh kia quả thực đáng chết, tôi biết không khuyên nỗi cậu, cho nên tôi muốn cùng cậu đến đại doanh quân đội phòng thủ.”
“Như thế coi như cậu và Hạng các lão phát sinh kịch xung đột liệt, có tôi ở đấy, ông ta cũng có ít nhiều phần có ky.”
Trần Ninh: “Đa tạ sư nương ủng hộ.”
Rất nhanh!
Trần Ninh và Vương Uần liền mang theo Điển Chử, còn có một đám vệ sĩ, đến đại doanh quân đội phòng thủ Thủ đô.
Trong phòng họp của đại doanh quân đội phòng thủ, vậy mà một đoàn lãnh đạo đại lão từ bộ phận khác.
Trong đó có Các lão Hạng Thành, Tiếu Lực Quân kiểm sát trưởng tối cao, tướng quân đội phòng vệ Thủ đô Điền Vệ Long.
“Thiếu soái ngài đã tới!”
“Ò, Quốc chủ phu nhân ngài cũng tới!”
Nhóm người Điền Vệ Long, nhao nhao đứng dậy chào hỏi Trần Ninh, Vương Uẩn.
Đến cả Hạng Thành, lần này đuối lý, ông ta vì có thể giữ được con trai, cũng cùng những người khác đứng lên, buông thân phận xuống, chủ động chào hỏi với Trần Ninh, Vương Uẩn.
Vương Uần nhàn nhạt đáp lại đám người, bình tĩnh nói: “Tôi đi tới cùng Thiếu soái, mọi người không cần để ý đến tôi.”
Điển Chử kéo ra một cái ghế, Trần Ninh lạnh lùng ngồi xuống.
Trần Ninh ngồi, hờ hững nhìn đám người xung quanh: “A, người tới không ít.”
Tiêu Lực Quân kiểm sát trưởng tối cao nói: “Lần này xảy ra chuyện như thế, chúng tôi đều rất khiếp sợ, cũng rất đau lòng, mọi người tới đây, chính là muốn nhìn xem xét thế nào để đối xử công bằng, thiên vị xử phạt Hạng Tây Sở.”
Hạng Thành nói: “Tôi tới đây không có ý gì khác, chỉ có một nguyên nhân.”
“Đó chính là tội của con trai tôi, nó nhất định phải gánh, ai cũng đừng mong trái pháp luật.”
“Tội không phải do con tôi, ai cũng không được áp đặt nó.”
Trần Ninh cười lạnh: “Hạng các lão thực là thẳng thắn.”
Điền Vệ Long sợ Thiếu soái và Các lão xảy ra chuyện tại chỗ, vội vàng phân phó binh sĩ: “Đi, đem Hạng Tây Sở trong ngục giam, áp giải ra đây chịu phạt.”
“Vâng!”
Mấy tên binh sĩ súng ống đầy đủ, áp giải Hạng Tây Sở tiến đến.
Hạng Tây Sở từ nhỏ đến lớn, là lần đầu tiên bị người khác nhốt vào ngục giam, anh ta tức giận vô cùng, lúc tiến vào còn phẫn nộ mắng chửi: “Đừng xô đẩy tao, chúng mày có biết cha tao là Các lão không?”
“Nếu tao có nửa điểm sơ xuất, toàn bộ nhóm người chúng mày chết chắc rồi.”
Trần Ninh nhìn Hạng Tây Sở miệng hùng hùng hổ hỗ bị nhóm binh sĩ áp giải đến, ánh mắt lạnh lùng cực độ.
Mắt Vương Uẳn như hàn băng, lạnh lùng nhìn Hạng Tây Sở.
Điền Vệ Long và những thủ trưởng, lãnh đạo Tiêu Lực Quân, sắc mặt kỳ lạ.
Hạng Thành nhìn thấy con trai gây họa, hiện tại còn không biết chết sống mà kêu gào.
Ông ta giận tái mặt, quát: “Mày làm càn!”
“Cha, cha đến rồi!”
Hạng Tây Sở nhìn thấy cha mình, nhịn không được lộ ra vẻ kích động.
Chọt, anh ta phát hiện, Trần Ninh, Vương Uẩn, Điền Vệ Long, nhóm người của Tiêu Lực Quân cũng ở đây, xung quanh còn có không ít binh sĩ mang súng ống đầy đủ.
Đây là sắp thương nghị làm sao trừng phạt anh ta sao?
Hạng Thành lạnh lùng nói: “Mày đừng gọi tao là cha, tao không có người con trai như mày.”
Ông ta nói xong, liền quay người nói với Trần Ninh, Vương Uẩn, Điền Vệ Long và nhóm người Tiêu Lực Quân: “Các vị, giống như những gì tôi vừa nói, con trai tôi gây lên tội gì, cần trừng phạt thế nào thì trừng phạt như thé.”
“Không thể phạt nhẹ, cũng không thể qua loa.”
“Tất cả đều phải làm việc theo nề nếp, công bằng công chính.”
Hạng Tây Sở nghe vậy không khỏi mở to hai mắt, kinh ngạc lo sợ: “Cha, cha…”
Anh ta không ngờ tới, cha anh ta vậy mà không phải ra sức bảo vệ anh ta, mà tuyên bố làm như thế nào đến phạt anh ta, đây không phải là đang hại anh ta sao?