Mục lục
Chiến Long Vô Song - Trần Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 973:





Càng khiến anh ta buồn bực là, Giang Dật Chu chủ động nói muốn bái Trần Ninh làm thầy, nhưng Trần Ninh lại lãnh đạm từ chối nói: “Thật xin lỗi, tôi không thu đồ đệ, cũng không rảnh để dạy đồ đệ đánh đàn.”





“Lần này tôi đánh đàn, cũng là do vợ tôi muốn nghe mà thôi.”





Giang Dật Chu nghe vậy hơi uễ oải, vô cùng hâm mộ nhìn về phía Tống Sính Đình, nghĩ thầm vị Tống tiểu thư này đúng là quá hạnh phúc.





Sau khi Trần Ninh từ chối lời bái sư của Giang Dật Chu bái, liền chuẩn bị cùng Tống Sính Đình, Điển Chử, Đồng Kha rời đi.





Nhưng, bọn họ vừa định đi, Hạng Tây Sở liền lạnh lùng quát: “Đứng lại, tôi cho phép mấy người đi hay sao?”





Mọi người nghe vậy, sắc mặt khác nhau, đều ý thức được Hạng thiếu tức giận, không định cho Trần Ninh đi.





Tất cả mọi người thương hại nhìn về phía Trần Ninh, nghĩ thầm: Tên này mặc dù rất có tài, nhưng từ trước đến nay những tên văn nhân cuồng vọng kiêu ngạo đều không có được kết quả tốt.





Đắc tội ai không được, vậy mà lại dám đắc tội con trai của Hạng các lão, lần này sợ là gặp phải xui xẻo rồi.





Vợ chồng Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai, đều có ý định nịnh bợ Hạng thiếu.





Hai người bọn họ cùng nhìn về phía Trần Ninh kêu ầm lên: “Đúng vậy, đắc tội Hạng thiếu các ngươi còn muốn đi.”





“Nếu không muốn chết thì nhanh chóng quỳ xuống xin Hạng thiếu tha thứ.”





Trần Ninh thấy Hạng Tây Sở lằng nhằng mãi chưa xong, trong lòng cũng có chút không vui.





Lại nghe thấy vợ chồng Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai tiếp tay cho giặc, trong lòng anh càng trở nên tức giận, nhìn Từ Văn Dương Tống Ngọc Mai, lạnh lùng nói: “Từ gia các người đúng là khiến người ta chán ghét, Từ Hải Yến và Lý Khôn chịu thiệt, cũng không thể khiến cho Từ gia các người thu lại hay sao?”





973-1-chien-long.jpg






Trần Ninh cười lạnh: “Được, tôi lại muốn nhìn xem, Từ gia các người dạy dỗ tôi kiểu gì.”





Từ Văn Dương cả giận nói: “Phản rồi phản rồi, một tên tiểu bối như cậu, vậy mà lại dám dùng loại thái độ này nói chuyện với chúng tôi, thật sự nghĩ rằng tôi không trị nổi cậu?”





“Con rễ tôi làm ở bộ ngoại giao, nó có rất nhiều quan hệ ở tất cả phương diện, cậu có tin tôi gọi điện thoại cho con rẻ tôi là cậu chết chắc rồi.”





Trần Ninh cười lạnh nói: “Ông gọi đi!”





Gọi thì gọi, dạy dỗ một thằng nhóc con như cậu, còn cần phải chọn ngày hay sao?





Từ Văn Dương ở trước mặt tất cả mọi người, lấy điện thoại di động gọi cho Lý Khôn con rể ông ta, dùng dăm ba câu nói rõ mọi chuyện, sau đó lớn tiếng nói: “Tiểu Khôn, con tùy tiện gọi cảnh sát hoặc là nói một tiếng với lãnh đạo, bắt tên nhóc Trần Ninh này lại cho cha.”





Bịch!





Lý Khôn ở đầu dây bên kia, nghe thấy cha mẹ chồng trêu chọc phải Trần Ninh, còn muốn bắt Trần Ninh, anh ta liền AE AE TIẾT Sa Á S0 KP 7 ngôi không vững, bịch một tiêng ngã xuông đât.





Từ Văn Dương nghe thấy thanh âm ngã xuống đất của con rễ, vội hỏi: “Tiểu Khôn, Tiểu Khôn con sao vậy?”





Lý Khôn không quan tâm lúc này mình đang chật vật như: thế nào, cầm lấy điện thoại, vẻ mặt sợ hãi hoảng sợ run rẩy nói: “Cha, họa từ dưới đất cha không chọc, sao cha cứ nhất định phải chọc cái họa lớn này chứ?”





Từ Văn Dương nghe vậy sửng sốt: “Con rẻ, lời này của con là có ý gì?”





Lý Khôn khóc không ra nước mắt, giọng nức nở nói: “Cha, cha biết Trần Ninh là ai không?”





“Trần Ninh thế nhưng là tổng chỉ huy của 30 vạn tướng sĩ Bắc Cảnh chúng ta, Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, đệ tử cưng của thiên tử hiện nay.”





“Tối qua con và Hải Yến đến tiệc tiếp đãi khách nước ngoài, không cẩn thận mạo phạm Thiếu soái, xém chút nữa là xong đời rồi, cũng may Thiếu soái không chấp nhặt với con.”





“Nhưng con không thể nào ngờ được, cha mẹ làm sao cũng mạo phạm Thiếu soái rồi, Từ gia chúng ta coi như xong rồi.”





Từ Văn Dương nghe xong lời nói của con rể, thân thể chắn động mạnh, mặt mũi kinh hãi nhìn về phía Trần Ninh, điện thoại cũng cầm không vững, bộp một tiếng rơi trên mặt đất.





Mọi người thấy Từ Văn Dương gọi điện thoại cho người đến dạy dỗ Trần Ninh, nhưng lại trở thành dọa chính mình, đều hai mặt nhìn nhau.





Tống Ngọc Mai cũng là mặt mũi nghi ngờ sợ hãi, kéo tay chồng, lay lay hỏi: “Lão Từ lão Từ, anh sao vậy, không phải anh gọi điện cho con rễ để dạy dỗ tên nhóc Trần Ninh này, sao anh lại bị dọa thành như vậy rồi?”





Sắc mặt Từ Văn Dương trắng bệch, hoảng sợ nhìn về phía Trần Ninh, run rầy nói: “Cậu ta… cậu ta là Thiếu soái Bắc Cảnh!”





Cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK