Mặc dù ông ta chưa từng gặp Thiếu soái, nhưng ông ta lại rất rõ, bên trong bánh bà xã(*) chưa chắc có bà xã, còn trẻ chưa chắc nhát định làm tới Thiếu soái được.
(*) bánh bà xã – món đặc sản thơm ngon khó cưỡng của Hồng Kông.
Ngược lại, việc thăng chức trong quân đội rất khó khăn.
Ba mươi tuổi có thể làm sĩ quan cấp Tá, đã là quý giá.
Ba mươi tuổi có thể làm tướng quân, chính là Phượng Vũ Lân Sừng.
Cấp bậc Thiếu soái càng ở trên tướng quân, Dương Kiếm Long cảm thấy có thể một đường lăn lộn leo lên vị trí này, cho dù năm sáu mươi tuổi, cũng coi như còn trẻ.
Ông ta đánh chết cũng không tin một tiểu tử dưới ba mươi tuổi, đã là thống soái Bắc Cảnh, hàm cấp Thiếu soái.
Người trước mắt này, nhất định là một kẻ giả mạo, là một kẻ lừa đảo.
Hơn nữa, nếu Thiếu soái đến thăm quân khu Tô Hàng, quân khu đã sớm treo đầy biểu ngữ hoan nghênh khắp nơi, xuất động đội danh dự, tập thể hoan nghênh Thiếu soái đến, làm sao có thể một chút tin tức cũng không có!
Ngoài ra, Thiếu soái xuất hành, bên cạnh khẳng định sẽ đeo sao như mây, rất nhiều cảnh vệ đi theo, làm sao có thể giống học trò nghèo như Trần Ninh chứ?
Dương Kiếm Long thông qua đủ loại dấu hiệu phán định, Trần Ninh không thể là Thiếu soái, nhiều lắm là một kẻ lừa đảo.
Ông ta mỉm cười lạnh: “Ò, tôi đã thấy rất nhiều kẻ nói dối.”
“Thậm chí một số kẻ lừa đảo còn gọi điện thoại cho tôi để lừa đảo.”
“Nhưng những kẻ lừa đảo này đều không biết thân phận của tôi mới dám làm càn như vậy, loại như cậu biết rõ tôi là sư trưởng quân khu, biết rõ nơi này là quân doanh, còn dám khoe khoang trước mặt tôi, cậu là người đầu tiên.”
Dương Kiếm Long nói tới đây, dừng một chút, sau đó giống như mèo đùa chuột, trêu chọc nói: “Vốn cậu ở quân doanh đánh người, làm hư hại tài sản của người khác, còn gọi thẳng tên Tần tướng quân, cũng không có cách nào xử phạt nghiêm khắc, nhiều nhắt là 2 tháng.”
“Nhưng tôi không ngờ cậu tự mình muốn chết, dám mạo danh thủ trưởng trọng yếu của quốc gia, chỉ riêng tội danh này, cũng đủ để nhót cậu cả đời, ha ha ha.”
Nhét cả đời!
Lý Vãn Tình nghe thấy lời này của Dương Kiếm Long, trong nháy mắt mặt không có huyết sắc, vô cùng lo lắng cho Tràn Ninh.
Triệu Tiên Nhi cùng đồng bọn của cô ta, nghe nói Trần Ninh sắp bị nhốt cả đời, mỗi người đều hớn hở cười, nhìn có chút hả hê.
Trần Ninh vẫn ung dung như trước, anh nhìn Dương Kiếm Long, cười khẽ nói: “Bản thân tôi làm gì phải mạo danh bản thân mình, thuộc hạ của tôi cũng nói ra thân phận của tôi, đây cũng có tội sao?”
Triệu Tiên Nhi cười lạnh nói: “Không biết xấu hổ, đến lúc này, còn dám khẳng định mình là Thiều soái.”
“Tôi khuyên anh không nên vịt chết mạnh miệng, hiện tại nếu anh quỳ xuống dập đầu nhận sai, tôi còn có thể cân nhắc tha cho anh một lần.”
“Nghe rõ chưa, chỉ là suy nghĩ…”
Trần Ninh hừ lạnh: “Bảo tôi xin lỗi cô còn chưa xứng!”
“Ngược lại, các người kẻ khả nghỉ tiết lộ cơ mật quân sự, còn nhục mạ quân nhân, các người nhất định phải công khai xin lỗi.”
“Còn nữa, Dương Kiếm Long ông không đề ý hậu quả, tùy tiện cho phép người khác chụp ảnh trong quân doanh hơn nữa Livestream, ông cũng phải chịu trách nhiệm về việc này.
Triệu Tiên Nhi tắm tắc nói: “Tiểu tử này thật đúng là coi mình như Thiều soái!”
“Anh Dương, nếu tiểu tử này chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ, anh vẫn nên nhanh chóng để cho binh sĩ bắt anh ta lại, xử lý nghiêm khắc đi.”
Dương Kiếm Long híp mắt, hạ lệnh nói: “Người đâu, bắt tất cả bọn họ lại.”
Điển Chử một lần nữa gầm lên giận dữ: “Ai dám!”
Mấy binh sĩ còn chưa tới gần Trần Ninh, đã bị Điển Chử sử dụng quân thuật cận chiến trong quân đội, hai ba lần lật ngược toàn bộ bọn họ.