Rằm!
Tần Thành bị đá bay vào một góc, đầu đập mạnh vào tường, rồi trượt dọc xuống theo tường.
Cú đá này Trần Ninh đã cố ý giữ lại rất nhiều sức lực, nhưng vẫn lấy mất nửa cái mạng của Tần Thành.
Tần Thành ngã trên mặt đất, đột nhiên duỗi một bàn tay ra sau lưng, làm động tác rút súng ra.
“Bảo vệ Thiếu soái!”
Bát Hỗ Vệ lần lượt chắn trước mắt Trần Ninh, bảo vệ anh!
Những người lính giữ trật tự ở đó dây thần kinh vốn đã căng như dây đàn, thấy Tần Thành muốn rút súng ra, vì sợ Thiếu soái sẽ xảy ra chuyện, nên rất nhiều lính giữ trật tự không chút do dự nả sủng về phía ông ta.
Pằng pằng pằng …
Tiếng súng nổ vang, Tần Thành bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Trần Ninh tức điên lên: “Ai cho các người bắn!”
Nguyễn Hồng bước nhanh đi tới, lật người của Tần Thành lại, thấy sau lưng Tần Thành không hề có súng, bà kêu lên: “Ông ta không có súng. Cố ý làm động tác rút súng giả, cố ý muốn chết.”
Trần Ninh nhìn thi thể của Tần Thành, trầm trọng nói: “Bởi vì ông ta biết nều ông ta không chết thì rất nhiều người sẽ bị liên lụy, ngay cả người ở cấp bậc Các lão.”
“Ông ta rất thông minh, chét là hết.”
Nguyên Hồng thấp giọng hỏi: “Thiếu soái, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trần Ninh nói: “Đầu tiên, hãy làm theo thủ tục để điều tra xem cấp dưới ông ta có thể cung cấp manh mối gì đáng tin không, xem liệu có thể tiếp tục điều tra sâu hơn không.
Nguyễn Hồng và những người khác đồng thanh hô: “Rõ!”
Thủ đô, nhà họ Đường.
Đường Bá An đang ngồi trong phòng làm việc, vợ ông ta là Ninh Tịnh đang khuyên ông đi ăn cơm: “Bác An, hôm nay bụng ông không có lấy một hạt cơm, ông ăn chút gì đi, nếu không cơ thể ông sẽ không chịu nổi đâu. “
Đường Bá An vừa định nói mình không muốn ăn!
Thế nhưng lúc này, điện thoại di động của ông ta lại vang lên, ông ta bắt máy, trong điện thoại truyền đến một câu: “Trần Ninh dẫn người đi bắt Tần Thành, Tần Thành đã chết.”
Tần Thành đã chết!
Đường Bá An sau khi nghe thấy vậy thì sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta cúp máy, quay sang nói với vợ: “Được rồi, đi ăn tối thôi.”
Tối đó, Trần Ninh gọi điện cho Quốc chủ Tàn Hằng để báo cáo tiền độ.
Anh trầm giọng nói: “Tần Thành đã chết, một khoản tiền lớn không biết đã đi về đâu, chỉ có thể tra được có dính dáng đến Đường Bá An.”
“Nhưng không có bằng chứng xác thực để chứng minh Đường Bá An có liên quan đến vụ án này!”
Tần Hằng chậm rãi nói: “Náo ra động tĩnh lớn như vậy vẫn không tìm được chứng cứ của Đường Bá An, không có cách nào bắt được con cáo già này sao?”
Trần Ninh nói: “Là do tôi bát cẩn, không ngờ Tần Thành lại muốn tự sát.”
Nếu như Tần Trừng chưa chết thì chắc chắn sẽ đào ra được nhiều thứ hơn, nhưng thật đáng tiếc.
Tần Hằng nói: “Việc này cũng không thẻ trách cậu được!”
“Chỉ là lần này chúng ta không tóm được đuôi của tên cáo già Đường Bá An. Ông ta và đám người của ông ta đã bắt đầu cảnh giác rồi. Từ giờ muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của ông ta e là rất khó.”
“Như vậy đi, cậu giao việc điều tra vụ này lại cho Nguyễn Hồng phụ trách, dù sao việc này cũng thuộc chức trách – của cô ấy.”
“Cậu nhân dịp này nghỉ phép về đoàn tụ với gia đình đi, hết phép rồi lại lên đường ra biên cương, canh giữ biên giới Bắc Cảnh”.
Trần Ninh nói: “RõI”
Tần Hằng lại nói: “Lần này cậu và Nguyễn Hồng đã điều tra ra được vấn đề kỷ luật nghiêm trọng trong quân doanh Tô Hàng, có công lao rất lớn. Tôi sẽ cho tổ chức khen thưởng hai người.”
Trần Ninh nói: “Tôi không đóng góp gì nhiều, nhưng cảnh vệ của tôi, Điển Chử thì suýt chút nữa mất mạng, anh ấy còn lấy được sổ sách chứngc cứ. Công lao không hề nhỏ.
Tôi đã nộp đơn đề thưởng cho anh ấy một phần thưởng xứng đáng.”
Tần Hằng cười nói: “Tôi cũng nghe nói về hành động dũng cảm của tiểu tử đó rồi, vậy hãy ghi cậu ấy có công hạng nhất đi!”
Trần Ninh cười nói: “Tôi thay anh ấy cảm tạ Quốc chủ.”
Trần Ninh cúp điện thoại, giao vụ lộn xộn còn lại cho Nguyễn Hồng xử lý.
Anh đưa Bát Hỗ Vệ và Thập Bát Ky của Bắc Cảnh đến bệnh viện thăm Điển Chử.
Điển Chử lúc này đã được xử lý vét thương, mắt có thể nhìn thấy rồi, thính giác cũng đã trở lại.
Trên người anh quấn một dải băng dày màu trắng, giống như một cái xác ướp.
Nhưng mà sức khoẻ cậu quá tốt, mới nửa ngày đã phục hồi lại không ít tinh lực.