Tống Sính Đình nghe vậy thì vệt đỏ bừng trên khuôn mặt lan rộng ra đến cổ.
Khi Trần Ninh đang chuẩn bị thân mật với vợ mình thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, còn có cả tiếng chửi mắng, đánh nhau.
Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống, lạnh lùng nói về phía ngoài cửa: “Ai làm ồn ở bên ngoài vậy?”
Giọng nói của Tần Phượng Hoàng từ ngoài cửa truyền đến: “Báo cáo Trần tiên sinh, Tachibana Haruaki dẫn theo một lượng lớn Samurai kéo đến đây, tuyên bố muốn tìm ngài tính số.”
“Điển tiên sinh đang ngăn bọn họ lại, hai bên xảy ra chút xung đột.”
Vẻ mặt Tống Sính Đình nghe vậy thì chợt biến sắc, chuyện cô lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra.
Cô nhìn về phía Trần Ninh!
Trần Ninh bị quầy rầy chuyện tốt với vợ, hơn nữa còn là do cái tên Tachibana Haruaki kia, anh đương nhiên rất tức giận.
Anh đứng dậy, thay quần áo, nói với Tống Sính Đình: “Anh ra ngoài xem một chút.”
Trần Ninh và Tống Sinh Đình đều thay quần áo rất nhanh rồi đi ra.
Sau đó, họ nhìn thấy hai người Điển Chử và Tần Phượng Hoàng đang chặn đường nhóm người kia trên hành lang.
Tachibana Haruaki dẫn theo một nhóm lớn các Samurai đang đối phó với Điển Chử và Tần Phượng Hoàng, có một vài tên Samurai bị thương nằm trên mặt đắt.
Tachibana Haruaki lạnh lùng nhìn Điển Chử và Tần Phượng Hoàng: “Đám tiểu tử này giỏi đấy, bản lĩnh không tệ, thảo nào mà chủ của của tụi mày lại kiêu ngạo như vậy.
“Nhưng tiếc là bọn mày quên mắt, ở đây là Đông Doanh.”
Khi biết tin hai sư đệ của mình bị đả thương nặng, ngay cả Hoàng tử Haruaki cũng bị một người đàn ông Hoa Hạ bắt quỳ gối, trong lòng anh ta không khỏi tức giận, lập tức điều đông đảo anh em trong môn phái của mình đến, đi tìm Trần Ninh báo thù cho Tachibana Haruaki.
Saienji tay cầm kiếm Samurai, chân giẫm guốc gỗ, không nhanh không chậm bước tới trước mặt Điển Chử và Tần Phượng Hoàng, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói một câu, nếu các người không bảo Trần Ninh cút ra ngoài gặp tôi, thì tôi sẽ dùng một đòn chặt đầu của cả hai người xuống. “
Điển Chử và Tần Phượng Hoàng nghe vậy, trong lòng nồi lên lửa giận.
Điển Chử đang định nói lại thì sau lưng anh bỗng vang lên giọng nói bình tĩnh của Trần Ninh: “Khẩu khí lớn đáy.”
Mọi người lúc này mới để ý thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình đã đi ra.
Điển Chử tiến tới, tháp giọng nói: “Thiếu gia, bọn họ…”
Trần Ninh xua tay, ra hiệu rằng anh đã biết.
Tachibana Haruaki nhìn thấy Tống Sinh Đình thì không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô, anh ta đã nhìn thấy vô số mỹ nhân, nhưng không ai có thể so sánh được với cô gái người Hoa Hạ xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, trong lòng anh ta càng thêm quyết tâm phải chiếm lây Tống Sinh Đình cho bằng được.
Khi ánh mắt anh ta chuyển sang Trần Ninh thì không khỏi hiện lên sự căm thù và ý muốn giết người mạnh mẽ.
Anh ta hung ác nói: “Ha ha, tiểu tử, chắc mày không ngờ.
chúng ta lại gặp lại sớm như vậy đúng không?”
Trần Ninh nhẹ nói: “Anh vừa quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ ở lzakaya, mới lành thương đã quên đau nhanh như vậy àm”
Hoàng tử uy nghiêm lại bị bắt phải quỳ lạy.
Tachibana Haruaki nhìn thấy Trần Ninh nhắc đến chuyện xấu mặt của mình thì sắc mặt trở nên tái mét, giọng nói cũng mang đầy sự tức giận, ra lệnh: “Saienji Saburo, phiền anh rồi.”
Saienji Saburo cầm một thanh kiếm Samurai, nhìn chằm chằm đánh giá Trần Ninh, cười lạnh lên tiếng: “Thật là một người Hoa Hạ kiêu ngạo, dám vô lễ với Điện hạ. Tôi là đệ tử trưởng của Kiếm thánh đời này Watanabe.”
“Bây giờ, tôi chính thức thách đầu tay đôi với anh.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Xem ra tôi không đồng ý thì không hay nhỉ?”
Saienji Saburo cười lạnh nói: “Đừng lo, kiếm thuật của tôi vô cùng cao cường, tôi nhất định sẽ cho cậu chết một cách thanh thản, không chút đau đớn.”
Tachibana Haruaki cũng nhếch miệng cười phá lên nói: “Ha ha, tiểu tử đừng lo, sau khi mày chết, tao nhất định sẽ chăm sóc cho người vợ xinh đẹp của mày thật tốt, ha ha ha.”
Ánh mắt Trần Ninh lạnh đi: “Mày muồn chết sao?”
Dút lời, anh liền xông về phía Tachibana Haruaki với tốc độ rất nhanh.
Tachibana Haruaki không hề sợ hãi, mấy chục người võ sĩ bên cạnh lập tức bao quanh bảo vệ hắn ta.