Câu lạc bộ Vạn Long, trong một phòng bao sang trọng.
Đèn mờ, tiếng nhạc êm ái chậm rãi vang lên, tháp sâm panh phát ra ánh sáng mê ly dưới ánh đèn mờ ảo.
Từ Cảnh Minh lúc này đang ôm hôn một cô gái trẻ trong lòng, vừa đẩy cô gái trẻ lên ghế sô pha, ông ta vừa vẫy tay với vài người đàn ông trong phòng: “Trừ khi Sát Ngọc Lang giết được Trần Ninh thành công quay lại báo tin tốt cho tôi, nếu không thì dù có bất cứ chuyện gì cũng không được vào đây làm phiền tôi.
“Vâng, ông chủ!” . Cập nhật truyện nhanh tại ( TRÙMTRUYỆN . com )
Diêm Vương và một số thuộc hạ khác cung kính cúi người rút lui, để lại phòng bao làm chiến trường cho ông chủ và nữ minh tinh hạng ba này.
Từ Cảnh Minh nhếch mép cười nói với cô gái trẻ xinh đẹp: “He he, bảo bối, anh tới đây.”
Ông ta nói như thể sói vồ cừu, vồ lên trên người cô gái xinh đẹp, liên tục gặm nhắm khiến người đẹp kêu la nững nịu.
Đọc truyện tại đây.
Tuy nhiên, Diêm Vương và mấy tên đó chỉ mới mở cửa đi ra ngoài.
Thì lại như bị trúng tà lần lượt quay lại.
Từ Cảnh Minh quay đầu nhìn lại thì thấy Diêm Vương và mấy tên thủ hạ vậy mà lại quay lại thì trên mặt lộ ra vẻ không vui, tức giận nói: “Không phải tôi vừa bảo các anh ra ngoài sao?”
Vừa dứt lời, ông ta phát hiện phía sau Diêm Vương và đám thuộc hạ đi từ cửa vào còn có 1 người khác cầm súng lục bước vào, chĩa vào trán Diêm Vương, chính là Đồng Thiên Bảo.
Phía sau Đổng Thiên Bảo còn có một nhóm thủ hạ, tất cả những người đàn ông này đều cầm trên tay một khẩu súng lục, hàng chục khẩu súng lục chĩa vào Từ Cảnh Minh và bọn Diêm Vương.
Từ Cảnh Minh biến sắc, anh ta cuối cùng hiểu ra rằng đám người Diêm Vương đã bị Đồng Thiên Bảo và thủ hạ của anh ta dùng súng lục buộc phải quay lại.
Đồng Thiên Bảo liếc mắt nhìn Từ Cảnh Minh, thấy Từ Cảnh Minh còn đang đè lên một cô gái trẻ, khóe miệng hơi nhếch lên nhàn nhạt nói: “Từ Cảnh Minh, thiếu gia chúng tôi muốn gặp anh.”
Đồng Thiên Bảo nói xong, nhìn người phụ nữ trên người Từ Cảnh Minh nhướng mày nói: “Không cần phải vội, anh có thể bắn đạn xong rồi hãy đi theo chúng tôi. Thiếu gia chúng tôi rất dễ nói chuyện, không ngại chờ thêm vài phút.”
Từ Cảnh Minh đứng dậy khỏi người cô gái trẻ, sợ hãi và tức giận nhìn Đồng Thiên Bảo nghiêm nghị nói: “Đồng Thiên Bảo, anh thật to gan, anh có biết tôi là ai không? Tôi là một trong tứ trụ ở Giang Nam, môn đệ của Chúc gial”
“Tôi không cần phải nói thêm về sức mạnh của nhà họ Chúc ở phía nam nữa. Tôi và người của tôi sẽ đi ra khỏi phòng bao này ngay bây giờ.”
‘ “Tôi không tin anh dám động thủ. Nếu như anh dám động đến một sợi lông của tôi thì Chúc gia sẽ hủy diệt cả nhà anh.”
Sau khi Từ Cảnh Minh nói xong, anh ta liếc mắt với đám người của Diêm Vương ra hiệu cho chúng ra ngoài với mình.
Diêm Vương cũng cảm thấy kẻ chống lưng phía sau bọn chúng là Chúc gia nên Đỗổng Thiên Bảo không dám động vào là thật.
Vì vậy chúng nghe theo lời Từ Cảnh Minh, vung tay đẩy mấy người Đỗng Thiên Bảo ra chuẩn bị mạnh mẽ rời đi.
Nhưng Diêm Vương vừa định đưa tay ra đẩy người khác thì người của Đồng Thiên Bảo đã không ngần ngại bóp cò.
Đoàng đoàng đoàng…
Mấy tên thủ hạ của Diêm Vương lập tức bị bắn lỗ chỗ thành một cái sàn đầy máu.
Sắc mặt Từ Cảnh Minh lập tức tái nhọt, thiếu nữ cách đó không xa cũng không khỏi hét lên.
Đồng Thiên Bảo hừ một tiếng với cô gái xinh đẹp đó, ra hiệu đối phương yên lặng rồi dặn: “Cô không nhìn thấy gì hét.”
“Đúng, đúng, đúng, tôi không nhìn thấy gì cả, không thấy gì cả…”
Người phụ nữ kinh hãi nói xong, vội vàng lấy tay che miệng lại.
Đồng Thiên Bảo bày ra sắc mặt xám như tro tàn nhìn Từ Cảnh Minh, bình tĩnh nói: “Hiện tại có thể đi được chưa?”
Từ Cảnh Minh toát mồ hôi hột, nhìn vào mắt Đồng Thiên Bảo đầy sợ hãi.
Ông ta không hiểu nỗi, tại sao những người này lại không sợ Chúc gia?
Ở vùng ngoại ô phía đông, trong những tòa nhà bỏ hoang chưa hoàn thiện.
Hai đêm trước, Từ Cảnh Minh đã phái người bắt cóc Tống Trọng Hùng đến nơi này.
Nhưng thật trớ trêu là bây giờ ông ta lai bị nhóm người Đồng Thiên Bảo bắt làm con tin.
Trần Ninh, Điền Chử và Bát Hỗ Vệ đã đợi từ lâu.
Đồng Thiên Bảo đẩy Từ Cảnh Minh đến trước mặt Trần Ninh, cung kính nói: “Thiếu gia, tôi đã dẫn Từ Cảnh Minh tới.”
Trần Ninh lạnh nhạt nhìn về phía Đồng Thiên Bảo: “Là anh tìm lính đánh thuê giết tôi phải không?”
Từ Cảnh Minh trong lòng đầy sóng gió, nếu Trần Ninh đã không sao thì bọn lính đánh thuê Sát Ngọc Lang hẳn là lành ít dữ nhiều.
Ông ta không thể hiểu được tại sao bọn lính đánh thuê Sát Ngọc Lang lại không giết được Trần Ninh, ngược lại lại là Trần Ninh giết bọn chúng, còn hại ông ta bây giờ rơi vào tay Trần Ninh.
Ông ta biết néu Trần Ninh đã tìm đến mình thì nhất định phải có đầy đủ chứng cứ, chối tội cũng chỉ có một con đường chết.
Vì vậy, hắn ta quỳ phịch xuống trước mặt Trần Ninh, run rẩy cầu xin sự thương xót: “Trần tiên sinh, tôi đã sai rồi. Là Chúc gia đã ra lệnh cho tôi gây phiền phức cho anh.”
“Tôi chỉ là một con tốt mà thôi. Cầu xin anh nề tình tôi chưa gây ra đại họa gì mà tha mạng cho tôi.”
“Tôi hứa tôi sẽ lập tức cút khỏi Trung Hải, không bao giờ dám bước vào Trung Hải nữa.”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Được, anh đi đi!”
Từ Cảnh Minh trợn to mắt khi nghe thấy vậy, thật không ngờ Trần Ninh lại thực sự để cho ông ta đi?
Nhưng mà Trần Ninh đã nói cho ông ta đi thì ông ta tự nhiên không có lý do ở lại, vì vậy nhanh chóng cảm tạ sau đó bò dậy chạy mắt.
Ông ta co cẳng chạy ra đến đường cao tốc thì một chiếc taxi chạy tới.
Ông ta vội vàng dừng taxi lại, mở cửa ngồi xuống ghế sau, sau đó nói với tài xế: “Tới sân bay Trung Hải, cám ơn.”
Sau khi nói xong, ông ta hít một hơi dài nhìn ra ngoài cửa sổ và lắm bẩm một mình: “Mẹ kiếp, Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo, hai người thật đủ độc ác. Đợi tôi trốn thoát khỏi Trung Hải sẽ báo với Chúc gia, từ từ tính món nợ này với hai người. Sóớm muộn gì tôi cũng giết cả nhà hai người để giải hận.”
Đột nhiên, Từ Cảnh Minh phát hiện có điều gì đó không ổn, tài xế không lái xe.
Ông ta kinh sợ bắt định nhìn tài xế: “Này, anh…”
Ông ta chưa kịp nói xong thì người lái xe đã chĩa súng vào ông ta.
Người lái xe hóa ra là thủ hạ có năng lực của Đồng Thiên Bảo, Thạch Thanh.
Thạch Thanh dùng súng chỉ vào Từ Cảnh Minh, giễu cọt nói: “Tôi nghe nói sau khi trốn thoát khỏi đây anh muốn giết cả nhà thiếu gia chúng tôi và Bảo ca phải không?”
Từ Cảnh Minh mở to mắt nhìn Thạch Thanh, nhất thời không nói ra được điều gì.
Lúc này, đoàn xe của Trần Ninh, Đồng Thiên Bảo, Điền Chử và những người khác đã từ từ lái ra khỏi tòa nhà bỏ hoang.
Lúc đi ngang qua đó xe của Trần Ninh dừng lại.
Cửa kính kéo xuống, Trần Ninh nhìn Từ Cảnh Minh tràn đầy thất vọng ngồi trên xe taxi đối diện, nhàn nhạt nói: “Nhìn xem, tôi đã cho anh một cơ hội sống sót, nhưng anh lại không biết nắm lấy. Tôi khuyên anh kiếp sau nên sống lương thiện.”
Trần Ninh nói xong bèn kéo cửa số lên, đồng thời nói với Điền Chử đang lái xe: “Đi thôi.”
Đoàn xe của Trần Ninh nhanh chóng rời đi.
Vừa lái xe đi chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng súng từ chiếc taxi phía sau.
Qua kính chiếu hậu, Trần Ninh mơ hồ có thể nhìn thấy dưới ánh trăng, Thạch Thanh đang kéo thi thể Từ Cảnh Minh xuống khỏi xe taxi, chuẩn bị bỏ vào thùng xe.
Điền Chử vừa lái xe vừa kính cẩn hỏi: “Thiếu gia, hình như là Chúc gia đang đứng sau giở trò quỷ. Anh có muốn tiêu diệt Chúc gia không?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Trước tiên cứ xem xem. Nếu Chúc gia vẫn không rút ra được bài học mà còn tiếp tục tìm chết thì tôi cũng không ngại san bằng toàn bộ gia đình họ thành bình địa.”