Thư ký của anh ta và cả những thủ hạ xung quanh cũng không nhịn được mà cười lớn.
Từ trước đến này chỉ có nghe thấy lãnh đạo các bộ phận có liên quan mời đi uống trà, chưa có nghe thấy mời những vị lãnh đạo này đến uống trà bao giờ.
Dù sao thì ở trong hệ thống, mời uống trà có những lúc cũng không phải là từ tốt đẹp gì.
Thường xuyên mời uống trà có nghĩa là gọi qua để điều tra truy cứu trách nhiệm.
Trần Ninh dám nói mời đám người lãnh đạo rồi thị tôn đến uống trà, hơn nữa còn bắt nhóm lãnh đạo đó nhanh chóng đến trong vòng mười phút, quá nực cười mà.
Trần Kiên mặt cười nhạo nói: “Haha, nếu như trong vòng mười phút cậu thật sự có thể mời các vị lãnh đạo đến thì tôi không những trả tiền cậu mà còn quỳ xuống gọi cậu bằng bó.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Qùy xuống thì được, còn gọi bố thì không cần đâu, bở vì anh không xứng làm con trai tôi.”
Trần Kiên nghe vậy thì hai mắt trọn to.
Nội Phẫn nộ!
Tên Trần Ninh thật quá ngạo mạn mà, anh ta gằn từng chữ nói: “Được, nếu như trong vòng mười phút các lãnh đạo thị tôn không xuất hiện, vậy thì cậu đừng trách tôi không khách khí, nhìn hai tên đến đòi nợ vừa rồi chứ, kết cục của cậu cũng sẽ giống như vậy.”
Chưa đến năm phút sau.
Nhân viên quây lễ tân gọi đến, giọng run run nói: “Trần tổng, có chuyện rồi, cục trưởng cục cảnh sát Vương Trí Hành dẫn theo một đội cảnh sát bao vây chỗ này.”
“Chúng tôi không dám ngăn cản, ngài ấy đã dẫn người lên đây gặp ngài rồi.”
Nhận được điện thoại của lễ tân, Trần Kiên vô cùng kinh ngạc.
Bùm!
Cửa phòng khách bị đạp ra, sau đó liền thấy Vương Trí Hành dẫn theo một nhóm người tiến vào.
Trần Kiên bị dọa cho đứng bật dậy, vội vàng cười nịnh nọt bước lên nghênh đón: “Đội trưởng Vương, sao anh lại đến đây rồi?”
Vương Trí Hành đầy Trần Kiên ra, dẫn theo thủ hạ bước nhanh đến trước mặt Trần Ninh, cung kính nói: “Chào Trần tiên sinh.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Đến rồi, ngồi xuống trước đi.”
Vương Trí Hành nghe vậy vội vàng gật đầu: “Vâng”
Đám người Trần Kiên thấy vậy thì mắt trợn ngược, Vương Trí Hành sao lại cung kính với Trần Ninh như vậy?
Ngay sau đó, từng người từng người một đến.
“Người phụ trách công thương, Dương Phong, chào Trần tiên sinh”
“Người phụ trách pháp viện, Đồng
Chương, chào Trần tiên sinh.”
“Thị tôn Trung Hải, Chu Nhược Thụ, chào Trần tiên sinh.”
Đám người Trần Kiên nhìn chằm chằm từng vị từng vị lãnh đạo xuất hiện, cuối cùng đến cả thị trưởng Chu Nhược Tôn cũng đến.
Trong lòng anh ta sóng gió cuồn cuộn.
Trên thực tế, mặc dù anh ta là người Trần phiệt.
Nhưng anh ta không phải con cháu dòng chính của Trần phiệt mà chỉ là nhánh thứ mà thôi.
Ở thế gia môn phiệt, thân phận con cháu dòng nhánh chính vô cùng tôn quý, nhưng con cháu ở nhánh thứ thì không có mấy thân phận, địa vị, thậm chí không khác người đầy tớ là mấy.
Bình thường, nhà họ Trần dựa vào ngọn cờ Trân phiệt mà tung hoành trên thương trường, cũng lấy được không ít sự tôn sùng của người khác, một vài lãnh đạo các bộ cũng cho anh ta chút mặt mũi.
Trong những năm qua dựa vào con cờ là Trần phiệt anh ta đã kiếm được không ít tiền, ngày qua vô cùng sung sướng.
Nhưng anh không ngờ rằng lần này lại đúng trúng đá cứng.
Thực lực của Trần Ninh không ngờ lại mạnh như vậy, một cuộc điện thoại liền dọa các vị lãnh đạo Trung Hải vội vội vàng vàng đến đây.
Lúc này Trần Kiên đầu đầy mồ hôi, mặt kinh ngạc đến sợ hãi đưa mắt nhìn Trần Ninh.
Nhóm người lãnh đạo như Chu Nhược Thụ cũng không rõ tại sao Trần Ninh gọi bọn họ đến đây.
Bọn họ ai nấy đều bất an không yên.
Chu Nhược Thụ dũng cảm hỏi: “Trần tiên sinh, ngài gọi chúng tôi đến đây là có gì phân phó?”
Phân phớ?
Sắc mặt Trần Kiên càng trắng hơn, đường đường là thị trưởng Trung Hải, khi đối diện với Trần Ninh lại dùng một từ khiêm tốn như “phân phó”.
Trời ơi!
Trần Ninh này rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào!
Trong lòng Trần Kiên hồi hận, trầm lặng, tuyệt vọng…
Trần Ninh nhàn nhạt kẻ lại chuyện vừa rồi, sau đó lạnh lùng nhìn nhóm người lãnh đạo Chu Nhược Thụ nói: “Nghe nói các ngài rất thân với anh ta, là các ngài bao che cho anh ta, nên anh mới lớn gan, cố y không trả tiền?”
Đám người Chu Nhược Thụ vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Bọn họ mặc dù quen biết Trần Kiên nhưng quan hệ không thân thiết.
Chu Nhược Thụ lập tức trừng mắt nhìn Trần Kiên, lạnh lùng nói: “Trần Kiên, tôi với anh thân nhau từ bao giờ, sao tôi không biết?”
Trần Kiên mồ hôi nhễ nhại, ấp a ấp úng nói không ra lời.
Chu Nhược Thụ lại lùng lùng nói: “Chuyện này tôi không tính toán với anh, anh nợ tập đoàn Ninh Đại, tôi yêu cầu anh lập tức trả hết.”
“Nếu không thì tôi sẽ lập tức yêu cầu bộ phận liên quan thu giữ toàn bộ tài sản của cá nhân anh và công ty anh.”
Bùm!
Câu nói của Chu Nhược Thụ như sét đánh ngang tai khiến cả người Trần Kiên run lên.
Tịch thu tài sản của cá nhân anh ta và của cả công ty, vậy chắc chắn sẽ lập tức tiền hành bán hạ giá.
Nếu như là bán hạ giá thì giá thành nhất định sẽ thấp hơn giá bình thường rất nhiều.
Nói như vậy, tất cả thành quả của anh ta những năm gần đây toàn bộ đều mắt trắng ư?
Mặt anh ta trắng bệch, vội vàng cầu xin nói: “Thị trưởng Chu, tôi nợ tập đoàn Ninh Đại 28 tỷ sao có thể lập tức trả hết được, xin ngài cho tôi một cơ hội, cho tôi thêm chút thời gian…”
Chu Nhược Thụ hừ lạnh: “Anh cầu xin tôi có tác dụng gì, đồng ý cho anh thời gian hay không thì anh phải hỏi Trần tiên sinh.”
Trần Kiên lập tức phản ứng lại, bây giò tất cả những vị lãnh đạo này nói đều không có tác dụng, Trần Ninh nói mới được.
Anh ta vội vàng nhìn Trần Ninh, giọng run run cầu xin: “Trần tiên sinh…”
Trần Ninh cười lạnh nói: “Haha, vừa rồi không phải anh kiêu ngạo lắm sao, thế nào mà bây giờ lại cầu xin tôi rồi?”
“Tôi nhớ là hình như anh nói là, kết cục của tôi sẽ giống hai người bị đánh cho nằm trên vũng máu?”
Bụp!
Nghe thấy lời của Trần Ninh, Trần kiên bị dọa quỳ ngay xuống đất.
Toàn thân anh ta run lên nói: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi, cầu xin ngài dựa vào việc chúng ta cùng họ Trần mà cho tôi thêm chút thời gian…”
“Nếu không thị trưởng đại nhân sẽ đem toàn bộ tài sản của công ty chúng tôi đi bán, như vậy tôi sẽ chết thật.”
Trần Ninh thấy Trần Kiên quỳ xuống xin tha thì lửa giận trong lòng anh cũng giảm đi bớt, lạnh nhạt nói: “Được, tôi cho anh nửa tháng, nếu như trong vòng nửa tháng anh vẫn không trả lại tiền vậy thì anh chết chắc rồi.”
Trần Kiên vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, trong vòng nửa tháng nhất định tôi sẽ trả hết.”
Trần Ninh cùng Đổng Kha, nhóm lãnh đạo rời đi.
Sau khi nhóm người Trần Ninh rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Trần Kiên và máy tên thuộc hạ.
Anh ta vô lực ngồi trên ghế, mặt tràn đầy tuyệt vọng phân phó thủ hạ đều lui hết ra.
Không dễ dàng gì mới lấy được 28 tỷ từ tập đoàn Ninh Đại.
Một khoản tiền lớn như vậy, nửa đời sau của anh ta chưa chắc đã trả được hết.
Bây giờ thật phải ngoan ngoan trả tiền ư?
Nhưng nếu như không trả thì cũng không được vì Trần Ninh có các lãnh đạo Trung Hải chống lưng.
Đúng vào lúc Trần Kiên đang rối loạn thì hai mắt anh ta đột nhiên sáng lên, vô cùng cao hứng, tự tin nói: “Chuyện này có thể nhờ các trưởng bối của Trần phiệt giúp đỡ, mặc dù trong Trần phiệt anh ta không có chút địa vị nào nhưng các trưởng bối có.”
“Tôi sẽ bỏ ra vài tỷ nhờ tam gia giúp đỡ.”
“Tam gia là người đứng thứ ba trong Trần phiệt, kinh doanh, chính trị, quân đội, hắc bạch gì đều có quan hệ, ngay cả đến người đứng đầu thành phố Giang Nam, Đào Đông Lâm còn là bạn của Tam gia, chỉ một đám người lãnh đạo nhỏ của Trung Hải tính là gì.”
Anh ta nghĩ vậy lập tức gọi điện thoại cho tam gia Triệu phiệt, Triệu Công Cần, cười nói: “Tam gia, cháu là Trần Kiên, hậu bối phòng năm của Triệu phiệt chúng ta, cháu có chút chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ…”