Rằm rằm rằm…
Mấy tên đàn ông mặc vest bị anh đánh mấy quyền đã lập tức bị hạ gục.
Những người qua đường nhìn thấy cảnh này đều thất thanh la lên…
Lúc này, mười mấy chiếc xe ô tô màu đen gầm rú lao tới.
Hàng chục tên đàn ông mặc vest đen khác lần lượt nhảy xuống xe.
Sau khi xuống xe, họ không chút do dự lao về phía Điển Chử, mục tiêu của bọn họ chính là chiếc túi du lịch trên tay Điển Chử.
Điển Chử giống như một con mãnh hồ bị thương, dựa vào bản năng và ý chí, gầm thét chiến đấu với bầy sói hoang đang lao lên, những tên đàn ông mặc vest không ngừng ngã xuống trước mặt cậu, nhưng trên người cậu cũng có thêm rất nhiều vết thương…
Rằm!
Rằm!
Rằm!
Lại có thêm vài chục chiếc xe jeep có biển số quân đội chạy đến, một lượng lớn binh lính của quân khu Tô Hàng nhảy xuống, người đi đầu là cánh tay đắc lực của Tần Thành, Diệp Thiên Tỉnh.
Diệp Thiên Tinh nhìn thấy anh cả người đầy máu, tinh thần không tỉnh táo, nhưng lại giống như một con dã thú lao vào chiến đầu với đám tay sai mặc thường phục của mình.
Hắn ta tức giận rồng lên: “Tụi bây làm gì vậy, bảo bọn bây xử nó chứ không bảo bọn bây làm thành dàn lớn như vậy.”
“Tụi vô dụng này, nhiều người như vậy mà không thẻ xử lý một mình nó, cho tụi bây ăn cơm để làm quái gì.”
Trợ thủ của hắn ta nghe vậy thì lập tức rút súng ra định nhắm bắn Điển Chử ở đẳng xa.
Diệp Thiên Tinh lập tức ngăn hắn lại, thấp giọng chửi rủa: “Mày làm gì vậy?”
“Mày không thấy những người đi đường đều đang cầm điện thoại quay phim lại đó à? Thằng đó là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái Bắc Cảnh. Mày bắn nó ngay trên đường lớn bị quay lại thì quay về chúng ta giải thích kiểu gì?”
“Không được dùng súng, tiến lên giữ nó lại, lầy mấy cuốn số đi là được.”
Bọn thuộc hạ xung quanh nghe vậy đồng thanh hô: “Rõ!”
Mười mắy binh lính lập tức lao về phía Điển Chử.
Điển Chử lúc này cả người khắp nơi đều là máu, anh hầu như đã không nhìn thấy gì nữa, chỉ biết rằng trước mặt mình có người, tai anh cũng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Anh sống chết ôm chặt lấy chiếc túi của mình, như một con sư tử đang bảo vệ con của mình, bất cứ ai cố gắng tiếp cận đều sẽ bị anh nhào lên đánh.
Diệp Thiên Tinh nhìn thấy mười máy binh lính đều bị Điển Chử đánh gục.
Hắn ta tức điên, chuẩn bị tự mình ra tay.
Nhưng ngay vào lúc này, trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng máy bay trực thăng.
Mọi người ở đó đều vô cùng sửng sốt, mọi người đều ngắng đầu nhìn lên trời, nhìn thấy trên đầu xuất hiện ba chiếc trực thăng dân sự.
Hóa ra, nhóm người Trần Ninh và Bát Hỗ Vệ, đội quân tinh nhuệ Thập Bát Ky của Bắc Cảnh đã đến.
Sau khi Trần Ninh và những người khác đến ngồi máy bay.
đặc chủng đến Tô Hàng, thì Lý Văn Tình đã bó trí ba chiếc trực thăng thương dụng đợi bọn họ ở Tô Hàng, nhóm người Trần Ninh lập tức ngồi trực thăng thương dụng đến giải cứu Điển Chử.
Diệp Thiên Tinh nhìn thấy trên đầu xuất hiện ba chiếc trực thăng, nhận ra tình hình không ồn rồi.
Hắn ta rút ra một con dao găm, nhanh như chớp lao về phía Điển Chử, hắn ta định dùng một nhát dao kết thúc sinh mạng của Điển Chử, phải lấy được máy cuốn sổ rồi tính sau.
Điển Chử lúc này đây đã sức cùng lực kiệt!
Diệp Thiên Tinh lại là một cao thủ hạng nhất trong quân đội, Điển Chử không thể nào phản kháng lại đòn tấn công đòi mạng của Diệp Thiên Hưng.
Mắt thấy Điển Chử sắp chết dưới con dao của Diệp Thiên Tinh.
Nhưng, ngay vào thời khắc ấy.
Từ trên chiếc trực thăng bay cách mặt đất 20 mét, một bóng người trực tiếp nhảy xuống, từ trên trời giáng xuống.
Diệp Thiên Tinh nghe thấy tiếng gió xé trên đầu thì kinh ngạc, vội vàng ngẳng đầu lên.
Hắn ta vừa ngẳng đầu lên thì bóng người nhảy xuống từ trực thăng lập tức tung một cú đá trên không trúng vào đầu hắn ta.
Đùng!
Đầu của Diệp Thiên Tinh trực tiếp bị đá nát tại chỗ, hắn ta vẫn chưa kịp hét lên thì đã mắt mạng.
Còn người đã nhảy ra khỏi chiếc trực thăng, lấy đầu của hắn ta làm điểm tựa, vững vàng hạ cánh trên mặt đất.
Ai, ai là người đã nhảy xuống từ trực thăng đang bay cách mặt đất 20 mét?
Ai, ai là người tung cú đá trên không vào đầu Diệp Thiên Tinh?
Ai, ai là người chỉ trong tích tắc đã cứu được Điển Chử.