Trần Ninh lại nhìn Điển Chử và Bát Hỗ Vệ một chút, hờ: hững nói: “Mọi người đều là binh sĩ của tôi, không có lệnh của tôi, không ai có quyền động vào mọi người.”
Tần Tước và máy người Điển Chử, từng người tường người liền có ánh mắt cảm động.
Bọn họ cũng đều biết, trong quân Bắc Cảnh, Thiếu soái vô cùng nghiêm khắc, thưởng phạt rõ ràng.
Nhưng ở trước mặt người ngoài, Thiếu soái vô cùng gìn giữ thủ hạ, bao che khuyết điểm cực độ.
Đây cũng là nguyên nhân vô số chiến sĩ Bắc Cảnh, vô cùng tin phục Trần Ninh, người người đều nguyện ý bán mạng cho Thiếu soái.
Kỳ thật, đây cũng là nguyên tắc của Trần Ninh.
Dưới Trần Ninh xem ra, là kiêu binh quán tướng.
Binh là dùng đến kiêu ngạo, tướng là phải nuông chiều.
“Bản thân không bảo vệ tướng sĩ dưới trướng của mình, ai nguyện ý theo mình ra đầu súng mũi giáo nơi chiến trường đâu?
Ánh mắt Trần Ninh rơi vào người Tần Tước, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, Đường Khiếu Lâm thuê giết tôi, chuyện này tôi còn chưa tính sổ với Đường Bá An đâu.”
Cái chết của Đường Khiếu Lâm, có thể nói là gieo gió gặt bão.
*Cô không cần lo lắng, coi như Đường Bá An tới, tôi cũng sẽ bảo vệ cô đến cùng.”
“Nhưng mà cô cũng phải tranh khẩu khí cho tôi, lập công chuộc tội thật tốt, đừng để tôi thất vọng.”
Tần Tước cúi chào, lớn giọng nói: “Vâng, Thiếu soái!”
Trong thư phòng, phủ đệ Đường gia.
Người mặc áo Jacket nâu, Đường Bá An bên trong nho nhã giấu giếm uy nghiêm, sau khi nghe Tràn Quốc Phàn báo cáo, không khỏi nhíu mày.
Đường Bá An chằm chậm nói: “Con trai tôi bị giết, hiện tại thi thể mới vừa mới trở về từ Đông Doanh, còn đang ở trong nhà tang lễ, đến tang lễ còn không kịp cử hành. Trần Ninh lại không chịu giao ra hung thủ, còn muốn bao che cho hung thủ?
Trần Quốc Phàn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Trần Ninh ÿ vào mình là Thiếu soái Bắc Cảnh, cường thế phi thường, chẳng những không giữ cho thuộc hạ chút mặt mũi nào, thậm chí còn tuyên bó…”
Đường Bá An trầm mặt: “Cậu ta còn tuyên bó cái gì?”
Trần Quốc Phàn nói: “Trần Ninh tuyên bố Các lão muốn người, ngài tự đi gặp anh ta, anh ta còn đang muốn tính toán nợ nần với ngài.”
Bộp!
Đường Bá An vỗ lên bàn một cái, cả giận nói: “Lẽ nào lại vậy!”
“Tiểu tử này cho rằng cậu ta là thống soái Bắc Cảnh, liền có thể vô pháp vô thiên, đến nội các đều không coi vào mắt sao?”
Trần Quốc Phàn cúi đầu không nói gì, trên thực tế, Trần Ninh có để nội cái vào mắt hay không thì không biết, nhưng khẳng định không để Đường các lão vào mắt.
“Nửa ngày saul”
Đường Bá An mở miệng lần nữa: “Trần Ninh đã muốn tôi tự mình đi đòi người, còn cần tính toán nợ nần với cậu ta.”
“Vậy được, caauj lập tức chuẩn bị một nơi cho tôi, sau đó phái người thông báo cho Trần Ninh, nói là tôi mở tiệc tiếp đón người từ xa về, mọi người ngồi xuống cùng nói chuyện.”
“Tôi ngược lại muốn xem xem, cậu ta ở ngay trước mặt tôi, có dám từ chôi giao người ra hay không?
“Tôi ngược lại muốn xem xem, cậu ta ở ngay trước mặt tôi, còn muôn tính toán nợ nân gì với tôi?”
Trần Ninh vốn không muốn ở thủ đô quá lâu, anh chỉ định chào hỏi Quốc chủ Tần Hằng, chào hỏi Quốc chủ phu nhân Vương Uẫn một tiếng, sau đó lại trở về Trung Hải.
Thật không ngờ tới, anh còn chưa kịp đi gặp Quốc chủ Tuần Hằng, Đường Bá An đã phái người đưa thiệp mời tới.
Đường Bá An biểu thị muốn ở khách sạn “Tử Khí Đông Lai”, chuẩn bị yến hội, muốn bày tiệc mời khách cho anh.
Trần Ninh nhìn qua thiệp mời trong tay, khóe miệng có hơi giương lên: “Tên Đường Bá An này, còn thật sự dự định tự mình gặp mắt đòi người với tôi!”
Điển Chử dò hỏi: “Thiếu soái, ngài có muốn dự tiệc hay không?”
Trần Ninh cười nói: “Muốn, đương nhiên muốn.”
“Nếu như tôi không đi, lão già này còn tưởng tôi sợ ông ta, còn có thể phát sinh nhiều sự cố hơn.
“Chuẩn bị một chút, tiền về Tử Khí Đông Lai.”
Điển Chử và bọn người Tần Tước cùng nhau nói: “Tuân mệnh.”
Khách sạn Tử Khí Đông Lai, tuyệt đối là một khách sạn cao cấp nhát trong thành.
Chỉ nhìn tên của khách sạn này thôi, liền biết khách sạn này không đơn giản.