Chương 390: Cậu Chủ Nhà Họ Viên
Trong nháy mắt, Tô Hòa vào máy tên thủ hạ đã ngã trong vũng mau.
Anh ta kinh hãi nhìn Trần Ninh và Điển Chử, nghiêm nghị nói: “Các người biết chúng ta là ai không?”
“Chúng ta là thành viên của tập đoàn Cửu Châu, ông chủ của chúng ta là người nhà họ Viên ở phương Tây – Viên Tử Khiêm, cậu dám động vào một sợi tóc của tôi…”
Lời nói của anh vẫn chưa kịp nói xon, Điển Chử đã giơ tay ra một quyền!
Binh!
Mặt Tô Hòa bê bết máu, kêu thảm một tiếng, ngửa đầu liền ngã xuống.
Động tác của Điển Chử vẫn không ngừng, đá vào chân Tô Hòa hai cái. Sau đó lại bổ thêm một cước, trực tiếp giãm nát vật nhỏ dưới đáy quần của Tô Hòa.
Điễn Chử phun ra một ngụm đờm, lạnh lùng nói:”Đây là cái thứ gì?”
Lúc này Trần Ninh đỡ Đồng Kha dậy, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Thân thể Đồng Kha mềm nhữn, nhưng nhìn Trần Ninh hai mắt lóe lên tia sáng, cô ấy thì thào nói: “Cả người mềm nhũn không có chút sức lực, trừ cái đó ra thì không có gì khác khó chịu.”
Trần Ninh mắng mỏ quở trách: “Có lẽ là những tên cặn bã này động tay động chân trong đồ uống, sao em lại bất cần như vậy?”
Đồng Kha đau khổ nói: “Em cùng bạn tới đây xem mắt, nhưng không ngờ có cô ta lại cầu kết với tập đoàn Cửu Châu lừa em.”
Tập đoàn Cửu Châu!
Trần Ninh biết rằng công ty dược phẩm này thuộc về nhà họ Viên, một nhà giàu có ở phương Tây.
Nhà họ Viên nỗi tiếng là công ty bắt chước, bất kể ngành gì, chỉ cần kiếm được tiền, bọn họ sẽ bắt chước và bắt đầu kinh doanh bằng cách dựa vào hàng nhái.
Nhà họ Viên hiện có tổng tài sản hàng vạn tỷ, có vị thế phi thường ở phương Tây.
Nhưng điều mà Trần Ninh không ngờ tới là nhà họ Viên lại chú ý dùng đến vắc xin để đánh bại tập đoàn Ninh Đại.
Những người khác đang cố gắng hết sức để giành quyền đại diện từ Tập đoàn Ninh Đại, nhà họ Viên lại làm khác, bọn họ muốn sao chép trực tiếp một sản phẩm vắc xin để cạnh tranh với Tập đoàn Ninh Đại trên thị trường.
Nhà họ Viên cử Tô Hòa đến Trung Hải để lấy công thức vắc-xin thông qua Đồng Kha.
Trần Ninh nhìn Tô Hòa lúc này đang háp hồi, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhà họ Viên còn muốn duỗi tới tận Giang Nam, còn dùng phương thức đê hèn như vậy đối chọi với tập đoàn Ninh Đại của chúng ta, dùng thủ đoạn với em vợ của tôi.”
“Điển Chử, anh sai người gửi mấy con cá tạp nham này đến nhà họ Viên ở phía Tây.”
“Cảnh cáo nhà họ Viên đừng nên đánh chủ ý lên vắc xin nữa, cũng không được bước chân vào Giang Nam, nếu nhìn vào đám cá tạp này, chính là kết cục của nhà họ Viên.”
Điền Chử lớn tiếng nói: “Vâng, thiếu soái!”
Trần Ninh đưa Đồng Kha ra khỏi câu lạc bộ, lên xe trở về.
Annh cầm lấy một chai nước khoáng đưa cho Đồng Kha uống xong, tác dụng của thuốc đối với thân thể Đồng Kha từ từ qua đi, sức lực cô ấy cũng dần dần khôi phục.
Trần Ninh thấy Đồng Kha không sao nên an tâm lái xe về nhà.
Trên đường đi, Trần Ninh không tránh khỏi dùng thân phận anh rễ trách cứ cô ấy: “Em kết bạn kiểu gì, lại để cô ta phản bội mình.”
“Với cả, bản thân em cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, đừng suốt ngày đi cùng người khác trong những buổi xem mắt đó nữa.
Cũng nên cân nhắc tìm người để kết hôn đi.”
Đồng Kha lắc đầu như trống bỏi: “Không tìm, yêu cầu của em cao quá, tìm không được.”
Trần Ninh tự hỏi: “Em đang yêu cầu cái gì? Trên thế giới này còn có rất nhiều chàng trai như vậy, lại không có ai đáp ứng được yêu cầu của em sao?”
Đồng Kha nhanh chóng liếc mắt nhìn Trần Ninh, hai má đỏ bừng nói nhỏ: “Anh đừng quản!”
Trần Ninh buồn bực: “Được được được, anh không quản.”
Về đến nhà thì đã mười giờ tối.
Một nhà Tống Sính Đình rất vui mừng khi thấy Trần Ninh trở lại.
Cùng lúc đó, Tống Sính Đình có chút kinh ngạc: “Này, Tiểu Kha, sao em lại cùng Trần Ninh trở về?”
Trần Ninh không giấu diếm, trực tiếp giải thích Đồng Kha gặp nguy hiểm như thế nào.
Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy kinh ngạc, nghĩ mà sợ.
Tống Sính Đình tức giận nói: “Công ty dược phẩm Cửu Châu thật không biết xấu hổ. Bọn là ông vua bắt chước nổi tiếng. Lần này không chỉ đánh chủ ý tới sản phẩm vắc xin của chúng ta, còn dùng những thủ đoạn đê hèn như vậy đối với Tiểu Kha.
Thực sự nực cười”.
Trần Ninh an ủi: “Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ lo liệu.”
Biên giới phía tây, thành phố Tây Kinh.
Phòng họp của Tòa nhà Tập đoàn Dược phẩm Cửu Châu.
Viên Tử Khiêm, chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, cũng là cậu chủ nhà họ Viên ngồi ở ghế chính của hội nghị.
Hơn một chục giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Cửu Châu ngồi hai bên bàn hội nghị với vẻ lo lắng.
Viên Tử Khiêm cầm tờ tạp chí kinh doanh trên tay, đang yên lặng lật xem.
Một nữ thư ký phụ nói nhỏ bên tai cậu ta:”Thưa ngài, mọi người đến đông đủ rồi.”
Khi nghe thấy lời này, Viên Tử Khiêm thản nhiên đặt tờ tạp chí xuống, trên trang tạp chí có một bài báo phỏng vấn Tống Sính Đình – chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, còn có dán ảnh Tống Sính Đình trên đó. Viên Tử Khiêm nhìn những người xung quanh đám đông, nhẹ nói: “Mọi người đều đã đông đủ, vậy họp đi.”
“Tên Tô Hòa đó đã làm rối tung mọi thứ.”
“Anh ta cùng vài thuộc hạ đều đã bị đánh phế rồi.”
“Hơn nữa, sau khi Tập đoàn Ninh Đại phế đi nhóm người Tô Hòa, họ còn gửi chúng trở lại nhà họ Viên chúng ta, đưa ra cảnh báo rằng chúng ta không nên đánh chủ ý lên vắc xin nữa.”
Vừa nói, Viên Tử Khiêm vừa nhìn người của mình, dùng ngón tay đâm vào ảnh của Tống Sính Đình trên tạp chí để bàn, lạnh lùng nói: “Vắc xin ung thư gan, tôi xem trọng. Tống Sính Đình nầy, tôi cũng xem trọng.”
“Viên Tử Khiêm tôi chưa bao giò thất bại trong việc có được thứ tôi yêu thích.”
“Hôm nay gọi mọi người đến đây là để hỏi mọi người có biện pháp gì không?”
Mọi người ở đó hai mặt nhìn nhau, chủ tịch Tô bị phế, ông chủ vẫn không chịu thua.
Phó tổng giám đốc Lương Thiên kiên trì nói: “Ông chủ, tập đoàn Ninh Đại không dễ chọc, hay là cứ quên đi?”
Những người khác cũng đồng thanh vang lên: “Đúng vậy, chủ tịch Tô bị tập đoàn Ninh Đại thủ tiêu, hay là quên đi!”
Viên Tử Khiêm đứng dậy, đi tới chỗ Lương Thiên, cậu ta cúi người khoác lên vai Lương Thiên, nhàn nhạt nói: “Tôi vừa nói là vắc xin ung thư gan và cả Tống Sính Đình, người phụ nữ này, tôi đều đã nhìn trúng.”
“Hơn nữa, những gì Viên tử Khiêm tôi yêu thích không bao giờ không có được.”
“Tôi chỉ hỏi các người có những biện pháp nào, chứ không cần các người thuyết phục tôi từ bỏ, có hiểu ý tôi không?”
Lương Thiên sợ hãi nói: “Tôi…”
Viên Tử Khiêm chưa dứt lời thì đã giơ tay lấy cây bút trên bàn cắm vào ngực Lương Thiên.
Lương Thiên há miệng vẻ mặt đau khổ, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ….
Phập!
Phập! Phập! Phập!
Viên Tử Khiêm mỉm cười, nhưng cây bút trong tay điên cuồng đâm vào Lương Thiên, Lương Thiên trong nháy mắt đã trở thành sàng máu.
Rằm!
Lương Thiên cả người đầy máu ngã trên bàn hội nghị. Viên Tử Khiêm thản nhiên ném cây bút lại trên bàn, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, chậm rãi lau vết máu trên tay.
Hắn nhìn quanh một vòng làm cho mọi người kinh hãi, cười nói: “Tiếp tục cuộc họp, Vương Long ngươi có đề nghị gì, ngươi nói trước.”
Vương Long là hạ thủ số một của Viên Tử Khiêm. Anh ta bị gọi tên, sợ tới mức cả người giật nảy.
Anhta đã theo Viên Tử Khiêm hơn mười năm, biết tính cách của cậu ta vô cùng độc đoán, thất thường và tàn nhẫn.
Không chỉ tàn nhẫn với kẻ thù, mà còn tàn nhẫn với chính người của mình.
Vương Long vội vàng nói: “Đề nghị của ta, Tô Hòa không xử lý được chuyện, vậy ông chủ ngài tự thân xuất mã.”
“Với tình trạng và thực lực hiện tại của nhà họ Viên, giết chết Trần Ninh rồi đoạt lấy vắc-xin và Tống Sính Đình, cũng chỉ dễ như ăn bánh.”
Viên Tử Khiêm sắc mặt trầm xuống: “Anh nói để cho tôi đích thân đi hành sự?”
Vương Long tái mặt sợ hãi: “Tôi…”
Viên Tử Khiêm thoáng nhìn thấy Tống Sính Đình tao nhã và xinh đẹp trong tạp chí trên mặt bàn, cậu ta đột nhiên nhếch khóe miệng, giễu cọt nói: “Thôi được, chỉnh phục phụ nữ đúng là nên bỏ công sức mới thú vị chứ.”
Viên Tử Khiêm nói đến đây, vỗ vỗ vai Vương Long: “Ngày mai ngươi chuẩn bị cùng ta đi Trung Hải.”
Vương Long nói nhanh: “Vâng, ông chủ.”