Đây chính mộng tưởng của vô số người!
Hoàng Càn cũng đã từng mộng tưởng, chỉ là tính cách ông khiêm tốn trầm ổn, ngày thường an tâm làm việc của người kiêm tốn, chưa hề biểu hiện ra dã tâm của mình.
Hiện tại, ông bị Trần Ninh thuyết phục.
Ông chăm chú nhìn chằm chằm Trần Ninh: “Em Trần, cậu mới vừa nói tôi rất có cơ hội, chỉ là thời cơ chưa tới.”
“Mời em Trần chỉ giáo, thời cơ của tôi, lúc nào mới có thể xuất hiện?”
Trần Ninh bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Anh bình tính nói: “Tôi từng nói tôi không coi trọng La Trí Tuyền, cũng không coi trọng Hạng Thành.”
“Người ủng hộ Hạng Thành sẽ không đồng ý La Trí Tuyền thượng vị, người của sư phụ tôi cũng ủng hộ La Trí Tuyền, cũng sẽ không để Hạng Thành thượng vị.”
“Tôi đoán phân tranh lần này của Hạng Thành và La Trí Tuyền, sẽ cầm cự được, khó mà tuyển ra Quốc chủ mới.”
Hoàng Càn gật đầu, chọn Quốc chủ phải được đại bộ phận phiếu thông qua mới được, mặc dù Hạng Thành ép La Trí suối một đầu, nhưng là muốn cầm đại bộ phận só phiếu, khó.
Trần Ninh cười nói: “Nếu như người ủng hộ La Trí Tuyền và người ủng hộ Hạng Thành, giằng co lẫn nhau, đôi bên không nhượng bộ, thế cục liền cứng đờ, tuyển không ra Quốc chủ mới.”
“Đến lúc đó khẳng định sẽ tìm đến biện pháp điều hòa, biện pháp song phương đều có thể tiếp nhận.”
“Anh Hoàng anh không có phe phái, không có liên minh, nhưng cũng không có kẻ địch.”
“Bọn họ song phương giằng co không xong, cuối cùng liền rất có thể sẽ tuyển một người đều không thuộc hai phe làm Quốc chủ, mà bên trong Nội các, duy chỉ có điều kiện của anh thích hợp.”
“Anh làm Quốc chủ, song phương bọn họ đều có thể tiếp nhận.”
“Đây, chính là cơ hội của anh.”
Vẻ mặt Hoàng Càn tràn đầy rung động, ông không ngờ tới Trần Ninh nhìn xa như vậy, ông được Trần Ninh chỉ điểm, cũng nhìn thấy ánh hi vọng rạng đông thuộc về mình.
Ông bỗng nhiên đứng dậy, thở dài thật sâu, cảm kích nói: “Đa tạ em Trần chỉ điểm sai lầm.”
Giờ này khắc này!
Hạng Thành ở thư phòng Đường gia, bỗng nhiên hắt xì.
Lúc này Hạng Thành còn đang loanh quanh đợi ngày ông ta lên làm Quốc chủ, việc đầu tiên làm sẽ là tính số với Trần Ninh.
Điều ông ta ngàn vạn không ngờ tới là, Trần Ninh đã đánh thức Hoàng Càn, tìm cho ông ta một đối thủ cạnh tranh vô cùng mạnh.
Ban đêm, phủ đệ Hạng gia.
Hạng thiếu gia Hạng Tây Sở vừa mới đưa tang hôm nay, Hạng phủ ngày thường rất náo nhiệt, đêm nay lộ ra vẻ quạnh quế phá lệ.
Trong không khí, còn tràn ngập mùi hương hỏa.
Trong thư phòng, không mở đèn.
Hạng Thành ngồi một mình ở trên ghế, sắc mặt cực kì âm trầm.
Cộc cộc!
Lúc này thư phòng truyền đến hai tiếng đập cửa, phá vỡ sự yên lặng, cũng làm cho Hạng Thành đang đắm chìm trong nỗi đau mắt con lấy lại tinh thân.
Giọng nói của ông ta băng lãnh phá lệ: “Không phải tôi đã phân phó các người, đêm nay bát kể có chuyện gì, đều không được tới quấy rày tôi sao?”
Ngoài cửa truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Vậy con phải thật sự quấy rầy một chút!”
Hạng Thành nghe vậy giận tím mặt!
Nhưng, ông ta chọt lại lấy lại tinh thần, từ trên xuống dưới nhà họ Hạng không người nào dám dùng loại giọng nói này nói chuyện với ông ta, thậm chí người toàn bộ Hoa Hạ dám nói loại giọng này với ông ta cũng không nhiều.
Chợt, ông ta kịp phản ứng, vẻ phẫn nộ trên mặt không còn, thay vào đó lại là kinh hỉ.
Ông ta đột nhiên đứng lên, hô: “Mục Thiên, là con sao?”
Soạt!
Cửa thư phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một người đàn ông lạnh lùng thân hình cao lớn, mặc âu phục màu đen, giày da đen, không nhanh không chậm đi tới.
Cái này ước chừng người này khoảng hai bảy, hai tám tuổi, toàn thân trên dưới toát ra một khí tức quý tộc, không phải người khác, chính là đứa con của Hạng Thành với người vợ trước Diệp Băng Tâm sinh ra, Diệp Mục Thiên.
Năm đó, Hạng Thành và Diệp Băng Tâm bởi vì lợi ích gia tộc, liên hôn gia tộc, hai người mới ở cùng nhau.
Nhưng mà, hai người sau khi kết hôn, sinh hạ một đứa con trai, chưa qua mấy năm đã ly hôn.
Bình thường mà nói, vợ chồng sau khi ly hôn, song phương khẳng định sẽ xem đối phương là kẻ thù.
Nhưng sau khi Hạng Thành và Diệp Băng Tâm ly hôn, tình cảm ngược lại là tốt hơn.
Thậm chí, sau khi Diệp Băng Tâm ly hôn, cuộc sống mang theo con trai, cũng không có tái giá.