Mục lục
Chiến Long Vô Song - Trần Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 516: Rốt Cuộc Cậu Ta Là Ai Tay súng bắn tỉa!

Dựa theo cử chỉ và tiếng la hét của Vương Song, đột nhiên xung quanh xuất hiện hàng chục chấm đỏ laser, đây đều là những tay súng bắn tỉa đang ngắm bắn từ xa!

Những chấm đỏ này nằm rải rác trên đám người Trần Ninh.

Sắc mặt của đám người Lý Vũ Đồng và Lưu Tiến Trung thay đổi ngay lập tức.

Lưu Tiến Trung run lên: “Anh Trần, vừa rồi tôi quên nói với anh, lần này Vương Phiệt cũng mang theo máy chục tay súng bản tỉa.”

“Chúng tôi bị những tay bắn tỉa này nhắm vào, sau đó bị chúng tước vũ khí.”

Gương mặt xinh đẹp của Lý Vũ Đồng cũng tái mét, cô ấy nghĩ thầm: Xong rồi, quyền cước của Vương Phiệt không bằng đám người Trần Ninh, phải dựa vào việc sử dụng súng ống, chuyện này xong rồi.

Vương Song đắc thắng nhìn Trần Ninh, nhếch mép nói: “Lần này tôi tới đây, không chỉ mang theo hàng ngàn thủ hạ, mà còn trang bị 30 tay súng bắn tỉa chuyên môn đối với loại cao thủ như cậu.”

“Ông lợi hại hơn nữa thì sao, còn có thể lợi hại hơn một viên đạn?”

“Tất cả quỳ xuống cho tôi!”

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Bảo tôi quỳ xuống, dựa vào đâu?”

Vương Song hừ lạnh: “Dựa vào bây giờ những khẩu súng bắn tỉa này nhằm vào cậu, tin hay không tôi ra lệnh một tiếng là có thể giết hết các người?”

Khóe miệng Trần Ninh mang theo một nụ cười vui hơn: “Ông nói những tay súng bắn tỉa này?”

Anh nói xong, giơ tay phải lên!

Dường như bàn tay của Trần Ninh có ma lực, hàng chục chấm đỏ súng bắn tỉa tại hiện trường đồng loạt chuyển động, tất cả đều tập trung vào lòng bàn tay của Trần Ninh.

Đám người Vương Song nhìn những chấm đỏ laser của súng bắn tỉa tập trung dày đặc trên lòng bàn tay của Trần Ninh, tất cả đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Vương Song thất thanh: “Cậu?”

Trần Ninh cười thần bí, tay phải chỉ vào Vương Song.

Ngay lập tức!

Hàng chục chấm đỏ laser của súng bắn tỉa, theo hướng ngón tay của Trần Ninh, đồng loạt tập trung vào Vương Song!

Vương Song bị hàng chục tay bắn tỉa nhắm vào cùng một lúc.

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Bảo tôi quỳ xuống, dựa vào đâu?”

Vương Song hừ lạnh: “Dựa vào bây giờ những khẩu súng bắn tỉa này nhằm vào cậu, tin hay không tôi ra lệnh một tiếng là có thể giết hết các người?”

Khóe miệng Trần Ninh mang theo một nụ cười vui hơn: “Ông nói những tay súng bắn tỉa này?”

Anh nói xong, giơ tay phải lên!

Dường như bàn tay của Trần Ninh có ma lực, hàng chục chấm đỏ súng bắn tỉa tại hiện trường đồng loạt chuyển động, tất cả đều tập trung vào lòng bàn tay của Trần Ninh.

Đám người Vương Song nhìn những chấm đỏ laser của súng bắn tỉa tập trung dày đặc trên lòng bàn tay của Trần Ninh, tất cả đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Vương Song thất thanh: “Cậu?”

Trần Ninh cười thần bí, tay phải chỉ vào Vương Song.

Ngay lập tức!

Hàng chục chắm đỏ laser của súng bắn tỉa, theo hướng ngón tay của Trần Ninh, đồng loạt tập trung vào Vương Song!

Vương Song bị hàng chục tay bắn tỉa nhắm vào cùng một lúc.

Chuyện gì?

‘Vương Song ngay lập tức sững sờ!

‘Vương Phi Long cũng sững sò!

Đám thủ hạ của Vương Phiệt tại hiện trường, còn có Lý Vũ Đồng và Lưu Tiến Trung cũng đều ngốc.

Mọi người không thể hiểu tại sao tay súng bắn tỉa của Vương Phiệt lại chĩa súng ngược lại nhắm vào gia chủ Vương Song của họ?

Trần Ninh cười lạnh nói: “Nhóm bắn tỉa của ông đã bị người của tôi giết chết từ lâu rồi.”

“Bây giờ những tay súng bản tỉa xung quanh đều là người của tôi!”

Hai mắt Vương Song tròn xoe, miệng há hốc, sắc mặt không thể tin nỏi.

Xung quanh ông ta có hơn chục tên thủ hạ, bọn họ đều nhặt được súng trường thu được, muốn nhằm vào Trần Ninh.

Nhưng bọn họ vừa mới nhặt được khẩu súng, chưa kịp mở chốt bảo hiểm thì đã bị súng bán tỉa bắn từ xa.

Hơn mười người của Vương Song cầm súng, có thể cùng một lúc, tất cả bọn họ đều bị bắn vào trán.

Tắt cả đều bị bắn chết tại chỗ, thi thể đồng loạt ngã xuống.

Vương Song ứa mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt cực kỳ xấu nhìn Trần Ninh, run rẫy nói: “Rốt cuộc cậu đã chuẩn bị bao nhiêu tay súng bắn tia?”

Trần Ninh cười nói: “Không nhiều, khoảng một trăm thôi!”

Vương Song thất thanh: “Không có khả năng, cậu lấy từ đâu ra nhiều tay súng bắn tỉa, lấy từ đâu ra nhiều súng bắn tỉa như thế?”

Trần Ninh cười lạnh: “Súng bắn tỉa thì có tính là gì đâu, tối nay tôi đã chuẩn bị cho ông một đồ vật.”

“Điển Chử, có thể cho các anh em xuất hiện được rồi, để cho đám chó này mở mang tầm mắt, cho chúng biết chúng ta mới là tuyển thủ chuyên nghiệp!”

Điển Chử trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”

Nói xong, anh ta lấy súng ra bắn một phát vào bầu trời đêm.

Pằng!

Vèol Một phát đạn được bắn lên không trung, sau đó nó phát nỗ trên bầu trời đêm.

Sau đó, xung quanh nhà giam Trung Thành, đồng thời vang lên tiếng gầm rú, sau đó đám người Vương Song đều nhìn thấy những chiếc xe tăng bọc thép cùng với nòng súng, từ bốn phương tám hướng ầm ầm đi tới.

Phía sau xe tăng là một sô lượng lớn xe địa hình được trang bị súng máy tốc độ cao.

Sau nữa là hàng quân binh chủng cầm súng tiểu liên sải bước ngay ngắn, hùng dũng bao vây.

Trên không trung!

Cũng có một tiếng ầm ầm đột ngột!

Hàng chục máy bay trực thăng, giống như một đàn chim bay khổng lồ vào ban đêm, bay trên bầu trời.

Chẳng máy chốc, hàng chục chiếc trực thăng đã bay tới bầu trời trên đầu mọi người.

Súng máy tốc độ cao trên trực thăng đã nhắm vào đám người Vương Song.

Ngoài ra còn có một số lượng lớn chiến sĩ đặc chủng mặc quân phục chiến đấu màu đen, trượt nhanh xuống theo sợi dây mà trực thăng ném xuống.

Ngay sau khi hạ cánh các chiến sĩ đặc chủng tập hợp, tập hợp xung quanh Trần Ninh, bảo vệ chặt chẽ đám người Trần Ninh.

Cha con Vương Song, đám người Vương Phiệt, lúc này đã hoàn toàn sững sờ.

Lúc trước Vương Phiệt đều đã chào hỏi các nhà lãnh đạo của thành phó Trung Hải, tại sao tình hình bây giờ lại biến thành tình trạng nghiêm trọng, điều động cả quân đội?

Vương Song kinh ngạc sợ hãi nhìn số lượng lớn quân đội xung quanh mình, ông ta miệng hùm gan sứa hét lên: “Các người là người của quân khu nào, ai đã ra lệnh điều động các người? Các người biết tôi là Vương Song gia chủ Vương Phiệt không?”

“Là tôi hạ lệnh!”

Tại hiện trường các chiến sĩ quân đội tách ra thành một con đường, sau đó nhìn thấy Vương Đạo Phương mặc quân phục thiếu tướng, cùng đông đảo thủ hạ, oai phong xông lên.

Lúc Vương Song nhìn thấy Vương Đạo Phương, ông ta đã vô cùng sửng sốt tức giận nói: “Vương Đạo Phương, chúng ta đều họ Vương, theo gia phả thì máy trăm năm trước chúng ta vẫn còn cùng tổ tiên, chúng ta vừa là họ hàng xa, ngày thường thì là bạn bè.”

“Tại sao ông lại làm chuyện này với tôi, vậy mà chỉ vì đám người ngoài này ông lại điều động quân đội tới đối phó tôi?”

Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Đừng nói với tôi chuyện máy trăm năm trước chúng ta là một gia đình, nếu nói về tổ tiên của chúng ta, thì chúng ta đều là con cháu của Viêm Hoàng.”

“Hơn nữa, ông là kẻ phản bội, tham gia hội toàn thể, phản bội lợi ích quốc gia. Không xứng làm bạn tôi, ông cũng không xứng làm con cháu Viêm Hoàng!”

Nghe thấy vậy sắc mặt Vương Song hoàn toàn thay đổi!

Ông ta vội vàng chỉ vào Trần Ninh cùng Lý Vũ Đồng nói: “Vương tướng quân, chắc chắn ông đã nghe những lời ma xui quỷ khiến của hai người bọn họ, ông đừng tin lời của bọn họ, tôi vô tôi.”

Vương Đạo Vương cười lạnh nói: “Ông nói gì, là Trần tiên sinh vu oan cho ông?”

Vương Song nói: “Đúng vậy! Tôi và Trần Ninh có thù oán, cậu ta biết tôi sẽ thanh tẩy cậu ta, cậu ta không cam lòng chờ chét, nên đã câu kết với phóng viên nữ này gài bẫy tôi.

‘Vương Đạo Phương hét lên: “Đụ mẹ mày!”

“Ông biết Trần tiên sinh có thân phận gì không?”

“Với địa vị thân phận của Trần tiên sinh, muốn thanh tẩy ông, cần thiết vu oan cho ông? Ông tham gia Hội Toàn Tri tổ chức của kẻ địch, phản bội lợi ích quốc gia, còn dám ngụy biện!”

Nghe thấy những lời này Vương Song hoàn toàn sững sờ, nghỉ ngờ nhìn về phía Trần Ninh, lớn tiếng hỏi: “Cậu ta…

rốt cuộc cậu ta là ai…”

Vương Đạo Phương tức giận nói: “Doạ chết mắt chó của ông, cậu ấy là ân sư năm đó đã thúc đẩy tôi, còn là cấp trên trực tiếp của tôi. Bây giờ là thống soái Bắc Cảnh, Chiến thần Trung Quốc, thiếu soái Trần Ninh!”

Thiếu soái!

Oành!

Nghe tháy vậy, ngay lập tức Vương Song cảm thấy như có một tiếng sét từ trên bầu trời.

Ông ta rùng mình tại chỗ, đứng không vững khuyu xuống.

Ông ta tuyệt vọng nhìn Trần Ninh, cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Trần Ninh lại dám để Vương Phiệt của bọn họ ra khỏi danh sách tám đại gia tộc.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu được, tại sao Trần Ninh lại có tài năng hơn người như vậy, tại sao lại lợi hại như thế.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu, tại sao Trần Ninh lại có thẻ dễ dàng đối phó với tay súng bắn tỉa mà ông ta bố trí trong bóng tối.

Hóa ra tất cả những điều này đều có nguyên do của nó, Trần Ninh là thiếu soái!

Xong rồi,Vương Phiệt hoàn toàn xong đời rồi.

Vương Song và Vương Long Phi, còn có tất cả những người nhà họ Vương, đều có vẻ mặt xám xịt và tuyệt Vọng.

Vương Đạo Phương đi tới kính lễ với Trần Ninh, sau đó hỏi: “Thiếu soái, xử lý đám người này như nào?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bắt tất cả lại, người quan trọng giao cho bên Quốc An xử lý theo pháp luật.”

Vương Đạo Phương nói: “Tuân lệnh!”

Oành!

Nghe tháy vậy, ngay lập tức Vương Song cảm thấy như có một tiếng sét từ trên bầu trời.

Ông ta rùng mình tại chỗ, đứng không vững khuyu xuống.

Ông ta tuyệt vọng nhìn Trần Ninh, cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Trần Ninh lại dám để Vương Phiệt của bọn họ ra khỏi danh sách tám đại gia tộc.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu được, tại sao Trần Ninh lại có tài năng hơn người như vậy, tại sao lại lợi hại như thế.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu, tại sao Trần Ninh lại có thẻ dễ dàng đối phó với tay súng bắn tỉa mà ông ta bố trí trong bóng tối.

Hóa ra tất cả những điều này đều có nguyên do của nó, Trần Ninh là thiếu soái!

Xong rồi,Vương Phiệt hoàn toàn xong đời rồi.

Vương Song và Vương Long Phi, còn có tất cả những người nhà họ Vương, đều có vẻ mặt xám xịt và tuyệt vọng.

Vương Đạo Phương đi tới kính lễ với Trần Ninh, sau đó hỏi: “Thiếu soái, xử lý đám người này như nào?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bắt tất cả lại, người quan trọng giao cho bên Quốc An xử lý theo pháp luật.”

‘Vương Đạo Phương nói: “Tuân lệnh!”
Chương 517: Thân Vương Sisso.

Vương Đạo Phương nhận lệnh, hàng vạn chiến sĩ đã ngay lập tức bắt giữ người nhà họ Wang ngay tại hiện trường.

Quá trình bắt giữ có chút loạn!

Sau nửa giờ, tất cả thành viên nhà họ Vương đều bị bắt đi.

Đám người Lưu Tiến Trung cũng được đưa đến bệnh viện điều trị!

Vương Đạo Phương vội vàng đi tới trước mặt Trần Ninh, nhỏ giọng nói: “Thiếu soái, trong quá trình bắt giữ có xảy ra một chút chuyện.”

Trần Ninh hơi nhíu mày: “Làm sao?”

Vương Đạo Phương nhỏ giọng nói: “Trong lúc hỗn loạn tên tù nhân William chạy trốn, bị binh sĩ bắn chết tại chỗ.”

Trong lúc hỗn loạn William bỏ chạy, rồi bị giết!

Trần Ninh hơi kinh ngạc, nhưng cũng không quá coi trọng.

Anh nhàn nhạt nói: “Chết thì chết, báo cho bên nước Anh đến nhận xác.”

“Còn nữa báo cho bên Quốc An, lầy Vương Phiệt là điểm đột phá điều tra, loại bỏ những kẻ phản bội trong nước.”

‘Vương Đạo Phương nói: “Tuân lệnh!”

Trần Ninh cùng đám người Lý Vũ Đồng lái xe đi từ ngoại ô trở về thành phó.

Trên đường đi, ánh mắt hâm mộ của Lý Vũ Đồng không dời khỏi khuôn mặt của Trần Ninh.

Cô ấy là phóng viên nhiều năm, đã gặp phải nhiều chuyện sốc, nhưng tổng hợp tất cả những chuyện sốc mà cô ấy gặp phải trong đời thì không gì bằng trải nghiệm tối nay.

Lúc này hai mắt cô ấy sáng ngời, nhìn chằm chằm Trần Ninh.

Người đàn ông trước mặt này, hóa ra lại là Chiến Thần Trung Quốc, thiêu soái Bắc Cảnh!

Được ca ngợi là quân thần!

Điều khiến cô ấy kích động hơn là cô ấy đã hỗ trợ thiếu soái khám phá ra một loạt những kẻ phản bội quốc gia. Đó là một vinh dự lớn lao!

Lúc này, chiếc xe đã lái đến dưới lầu nhà cô ấy.

Trần Ninh nói với Lý Vũ Đồng: “Được rồi, phóng viên Lý, đã tới nhà của cô, cô xuống xe về nhà đi.”

Lý Vũ Đồng nói: “Thiếu soái…”

Trần Ninh lập tức cắt ngang: “Bây giờ tôi đang nghỉ phép ở’ nhà, đoàn tụ với gia đình, mà tôi không thích thân phận của tôi gây phiền phức cho cuộc sống yên bình của gia đình tôi, vì vậy xin hãy giữ bí mật thân phận công việc của tôi, coi tôi là người bình thường là được.”

Lý Vũ Đồng nghe xong liền sửng sót, lập tức gật đầu: “Anh Trần yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín như bưng, thà chết chứ không tiết lộ thân phận bí mật của anh.”

Trần Ninh cười nói: “Không đến mức đó đâu, nếu có người cầm súng uy hiếp hỏi cô, cô vẫn có thể nói.”

“Ngoài ra, chuyện của Vương Phiệt rất phức tạp. Các bộ phận liên quan sẽ bí mật tiền hành điều tra, đào sâu tìm ra những kẻ phản bội khác.”

“Trước lúc đó, mọi chuyện cần phải giữ bí mật, cô không thể phát tán chuyện này.”

Lý Vũ Đồng nói: “Vâng!”

Trần Ninh cười nói: “Tuy nhiên, nếu điều tra được bằng chứng chắc chắn tội ác của Vương Phiệt, công trạng của cô sẽ không bị xóa, lúc đó lãnh đạo sẽ bí mật ban thưởng cho cô.”

Lý Vũ Đồng trông đợi, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Vâng!”

Sau khi nói xong với Lý Vũ Đồng, Trần Ninh lái xe về nhà.

Tống Sính Đình và cả nhà đều không ngủ, tất cả mọi người đều lo lắng chờ Trần Ninh về nhà.

Sau khi nhìn thấy Trần Ninh bình an trở về, mọi người mới buông xuống trái tim treo lơ lửng.

Tống Sính Đình quan tâm anh, dịu dàng hỏi: “Trần Ninh, mọi chuyện xử lý sao rồi?”

Trần Ninh cười nói: “Phóng viên Lý có bằng chứng phạm tội của nhà họ Vương, nhà họ Vương còn công khai tấn công nhà tù quân sự.”

“Tướng quân quân khu thành phó Trung Hải Vương Đạo Phương đích thân dẫn quân, bắt người nhà họ Vương giao cho Quốc An. Bây giờ không còn chuyện của anh và phóng viên Lý nữa.”

Cả nhà Tống Sính Đình nghe tháy vậy liền nở nụ cười.

Tống Trọng Bân hào hứng nói: “Thật sự là một tin tức tốt!”

“Đám người nhà họ Vương gia nhập tổ chức của kẻ thù, phản bội lợi ích quốc gia, coi mạng người như cỏ rác. Cuối cùng bọn họ cũng phải trả giá.”

Đêm khuya ở Trung Quốc!

Là buổi trưa bên kia đại dương!

Vào lúc này, trong một trang viên tráng lệ ở London.

Thân Vương Sisso của nước Anh rất tức giận.

Bởi vì ông ta vừa nhận được tin tức, Vương Song dẫn một số người vào nhà giam muốn cưỡng ép giải cứu William, nhưng không ngờ trong lúc hỗn loạn William bị binh sĩ bắn chết!

Đám người Vương Song đều bị bắt!

Bên phía Trung Quốc thông báo cho Sisso kịp thời tới nhận xác con trai mình!

Sisso hất râu nhìn chằm chằm, gầm gừ: “Vương Song con chó già, dã man mù quáng, hại chết con trai tôi.”

“Về phía bên Trung Quốc, dám bắn chết con trai tôi. Tôi muốn kháng nghị, tôi muốn nhà ngoại giao nghiêm nghị biểu tình!”

Quản gia Robin của Sisso, cau mày thuyết phục: “Chủ nhân, toàn bộ người nhà họ Vương đã bị bắt, việc họ tham gia Hội Toàn Tri của chúng ta có thể bị bại lộ. Nếu như làm lớn chuyện này, sẽ không tốt cho chúng ta.”

“Thuộc hạ đề nghị chúng ta không nên ra tay với Trung Quốc, nếu không Trung Quốc đuổi tới Hội Toàn Tri, như vậy chúng ta đã tự lấy đá đập vào chân mình.”

Sisso vừa hoảng vừa tức giận: “Chẳng lẽ con trai tôi chết thảm như vậy, không tính toán gì sao?”

Robin đề nghị: “Bây giờ chuyện quan trọng nhát mà chúng ta cần làm là nhận xác của William, tổ chức tang lễ.”

“Về cái chết của William, nhất định phải có người chịu trách nhiệm.”

“Tôi nghĩ Trần Ninh phải chịu trách nhiệm về cái chết của William. Nếu không phải Trần Ninh kẻ đầu sỏ, William sẽ không đến Trung Quốc, sẽ không bị Trung Quốc giam giữ, cũng sẽ không chết.”

Đề cập đến Trần Ninh!

Biểu hiện trên mặt Sisso trở nên phi thường hung dữ, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, Trần Ninh tên khốn kiếp này, phải trả giá cho cái chết của con trai tôi!”

“Lập tức triệu tập tứ hoàng, mười hai ky sĩ, tất cả những thuộc hạ ưu tú.”

“Tôi muốn đích thân đến Trung Quốc, nhận xác con trai tôi, Trần Ninh sẽ phải máu trả bằng máu.”

Robin nói: “Vâng!”

Ngày hôm sau!

Trung Quốc, thành phó tỉnh Giang Nam, sân bay quốc té!

Một chiếc chuyên cơ của vương gia nước Anh chậm rãi hạ cánh xuống sân bay.

Máy bay vừa dừng, cầu thang hạ xuống.

Lập tức có người tới trải một tắm thảm đỏ dài dưới cầu thang.

Xung quanh được bao quanh bởi các lão đại của các gia tộc và các ông chủ tập đoàn từ khắp mọi miền đất nước.

Những lão đại của các gia tộc lớn này, cũng như các ông chủ của tập đoàn, đều có chung một thân phận bí mật: Thành viên của Hội Toàn Tri.

Mà Thân Vương Sisso của nước Anh là hội trưởng của Hội Toàn Tri!

Cho nên khi Sisso đích thân đến Trung Quốc, các lão đại của các gia tộc lớn, ông chủ tập đoàn đến chào đón ông ta.

Sisso đi đôi giày da màu đen dẫn theo một nhóm thuộc hạ xuống máy bay.

Một người đàn ông trung niên với hai bên thái dương trắng bệch nhưng đôi mắt đặc biệt sắc bén lập tức dẫn theo một đám lão đại có mặt tại hiện trường đến chào, kính cần nói: “Chào mừng ngài Sisso đến Trung Quốc.”

Người đàn ông trung niên này không phải ai khác mà là thành viên phụ trách Hội Toàn Tri ở Trung Quốc, Lã Quốc Vinh.

Sisso nheo mắt không lạnh không nóng nhìn đám người Lã Quốc Vinh, từ tốn nói: “Cảm ơn mọi người đã bỏ trăm công ngàn việc tới tiếp đón tôi. Đáng tiếc là lần này tôi đến Trung Quốc là nhận xác con trai tôi, không phải có chuyện vui mà tới.”

Đám người Lã Quốc Vinh nhanh chóng bày tỏ sự hiểu biết của họt Đồng thời, Lã Quốc Vinh còn nịnh nọt nói: “Ngài Sisso đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cùng ngài tới nhận xác cậu chủ William, chúng tôi sẽ làm hết sức mình để giúp ngài giết chết Trần Ninh, báo thù cho cậu chủ William.”

Sisso gật đầu: “Tốt lắm!”

Ngay sau đó, đám người Lã Quốc Vinh đi cùng nhóm người Sisso đến nhà tang lễ ở thành phó, nhìn thấy thi thể của William.

Nhìn thấy thi thể con trai mình, Sisso người thấy chuyện chưa từng kinh ngạc, cũng đau buồn không kìm được nước mắt.

Quản gia Robin thấp giọng hỏi: “Chủ nhân, nên hoả táng thi thể của cậu chủ từ đây mang về, hay là mang thi thể về rồi mới hoả táng?”

“Không.” Sisso lắc đầu: “Con trai tôi chết ở Trung Quốc, vậy hãy để nó yên ngủ ở Trung Quốc.”

“Hơn nữa, nhập gia tùy tục, sử dụng kiểu mai táng cổ nhất, phổ biến nhất ở Trung Quốc, chôn cất con trai tôi.”

“Ngoài ra, tôi muốn các người đưa con trai tôi đến nhà Trần Ninh. Tôi muốn tổ chức tang lễ ở nhà Trần Ninh, tôi còn muốn cả nhà Trần Ninh chôn cùng con trai tôi.”

Robin và đám người Lã Quốc Vinh nghe thấy những lời đó, đồng thanh nói: “Vâng, thưa Thân Vương Sisso!”
Chương 518: Ông Mơ Đẹp Đó Ngày đông chí!

Thành phó Trung Hải, nhà họ Tống.

Hôm nay cả gia đình sum họp ở tổ trạch, sum vầy bên nhau, cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tối đón ngày lễ.

Cả nhà Trần Ninh và Tống Sính Đình cũng tới nhà họ Tống, cùng đón ngày lễ với đám người ông cụ Tống.

Lúc này ông cụ Tống mang theo ba đứa con trai Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bân, Tống Trọng Bình nhiệt tình tiếp đón một vị khách quý.

Vị khách quý này là bạn bè thân nhau máy đời của ông cụ Tống, Diệp Chí Hùng.

Lúc trước nhà họ Tống và nhà họ Diệp là bạn bè mấy đời, Tống Thanh Tùng và Diệp Chí Hùng chơi với nhau từ nhỏ.

Chỉ là nhà họ Tống vẫn luôn ở thành phó Trung Hải nhỏ bé này phát triển.

Mà trong hai mươi năm qua nhà họ Diệp đã phát triển nhanh chóng!

Sau khi Diệp Chí Hùng tốt nghiệp đại học, trực tiếp làm việc tại Cục Công Thương Bắc Kinh, sau đó từng bước thăng tiến, cuối cùng trở thành Cục trưởng Cục Công Thương Bắc Kinh.

Nhà họ Diệp cũng chuyển đến thủ đô phát triển, nghe nói họ đã kiếm được rất nhiều tiền.

Sau khi nhà họ Diệp nổi lên, họ rất ít liên lạc với nhà họ Tống, cũng rất ít khi mời tiệc nhà họ Tống.

Lần này, Diệp Chí Hùng nghỉ hưu, trở về quê nhà. Nghe tin Tống Sính Đình cháu gái nhà họ Tống, đã đạt được thành tích ấn tượng trong giới kinh doanh, Diệp Chí Hùng nhân cơ hội đến thăm ông bạn cũ Tống Thanh Tùng.

Tống Thanh Tùng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng trước chuyên thăm của Diệp Chí Hùng, ông đích thân dẫn theo ba người con trai tới chào đón nồng nhiệt.

Trong mắt Tống Thanh Tùng, Diệp Chí Hùng là quan chức cấp cao ở thủ đô, tuy đã về hưu nhưng quan hệ của ông ta chắc chắn vẫn còn, nhất định cần phải nịnh bợ nhân vật lớn này!

Tống Thanh Tùng cười hỏi, “Lão Diệp, sau khi ông nghỉ hưu rời khỏi ghế chức vị cục trưởng Cục Công Thương Bắc Kinh, tiếp theo ông có dự định gì?”

Diệp Chí Hùng cười: “Mặc dù tôi đã nghỉ hưu, nhưng nhân mạch vẫn còn, trong cơ chế vẫn có sức ảnh hưởng.”

“Lần này trở lại quê hương Trung Hải, là muốn đóng góp kinh tế cho người dân quê hương.”

Ông ta vừa nói vừa lấy ra bao thuốc lá “Đặc Cung” đưa cho Tống Thanh Tùng, còn đưa cho ba đứa con trai của ông Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bân, Tống Trọng Bình mỗi người một điều thuốc lá.

Cha con Tống Thanh Tùng như có được kho báu, vội vàng nhận lấy.

Tống Trọng Bân nhìn thấy Diệp Chí Hùng không tìm thấy bật lửa nên nhanh chóng lấy bật lửa ra, kính cẩn giúp Diệp Chí Hùng châm thuốc.

Diệp Chí Hùng hài lòng liếc nhìn Tống Trọng Bân, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đây là loại thuốc nội đặc biệt. Ngày thường các người không thể hút những điều như vậy phải không?”

Tống Trọng Bân nghe xong ngớ ra, có chút ngượng ngùng, thành thật trả lời: “Cháu từng hút rồi, con rẻ Trần Ninh đưa cho cháu, nhưng có vẻ hơi khác. Thuốc lá đặc biệt của con rễ rất mạnh, của bác tương đối nhẹ.”

Diệp Chí Hùng nói ngày thường người nhà họ Tống không thể hút được thuốc lá nội cung, trên thực tế, ông ta chỉ muốn gây áp lực.

Không ngờ Tống Trọng Bân lại nói ông ấy đã từng hút!

Ông ta nheo mắt, chậm rãi hút một hơi, rồi chậm rãi nói: “Bây giờ thuốc lá giả rất nhiều, các người không có cơ hội tiếp xúc với những loại thuốc lá đặc biệt, bị người ta lừa gạt bằng những lời chào mời đặc biệt, chuyện này rất bình thường…”

Khi nghe thấy vậy Tống Trọng Bân lo lắng, theo bản năng vặn lại: “Không đâu, con rễ Trần Ninh sẽ không đưa thuốc lá giả cho tôi…”

Đôi mắt Diệp Chí Hùng lóe lên tia tức giận: “Cậu nói con rễ của cậu sẽ không đưa thuốc lá đặc biệt giả cho cậu hút, lại nói mùi vị thuốc lá đặc biệt của con rễ cậu mạnh hơn của tôi, ý của cậu là thuốc lá đặc biệt này là giả?”

Nghe thấy vậy mặt Tống Trọng Bân đỏ bừng, nói không nên lời.

Tống Thanh Tùng vội vàng mở miệng nói vòng vo: “Lão Diệp, tôi và con trai tôi đều là người dân bình thường, sao có thể phân biệt được thuốc lá đặc biệt là giả hay thật.”

“Chúng tôi không thể so với một quan chức cấp cao ở thủ đô. Sau này ông có thể giúp chúng tôi nhiều, lấy thêm nhiều loại thuốc lá đặc biệt cho chúng tôi hút, để chúng tôi mở mang tầm mắt.”

Nghe vậy Diệp Chí Hùng cười nói, “Haha, đó là điều chắc chắn rồi.”

“Tiểu Bân, sau này cậu phải học hỏi ba cậu nhiều hơn.

Đừng giống như một quả pháo trong núi, ngốc nghếch, đưa cho cậu đồ tốt cậu còn không phân biệt được thật giả.”

Đám người Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình đều cười theo ông ta.

Mặt Tống Trọng Bân đỏ bừng, vừa xấu hỗ vừa tức giận, muốn tìm một chỗ trốn đi.

Trần Ninh ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, càng thêm tức giận.

Một Cục trưởng Công Thương nghỉ hưu đến từ thủ đô, lại làm ra vẻ trèo lên đầu ba vợ, quả thật không thể chịu được.

Lúc này Trần Ninh chuẩn bị phát cáu!

Tuy nhiên, Tống Sính Đình ở bên cạnh anh, vội vàng đưa tay ra giữ lầy anh.

Tống Sính Đình nhìn anh lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Trần Ninh, ông Diệp là bạn bè mấy đời với nhà họ Tống, ở thủ đô nhà họ Diệp rất có thế lực.”

“Anh xem đám người ông nội của em đều phải nịnh nọt ông Diệp, không nhất thiết vì chuyện nhỏ mà làm ằm ï, đến lúc đó quan hệ giữa hai nhà sẽ không tốt.”

Trần Ninh nghe vậy mới nhịn cơn giận lại.

Lúc này, Tống Thanh Tùng nhìn thấy Diệp Chí Hùng đang cười nhạo con trai mình nên nhanh chóng chuyển chủ đề.

Ông cười nói với ông ta: “Lão Diệp, ông vừa nói sẽ về quê hương, đóng góp kinh tế cho quê hương, thế ông định đầu tư gì?”

Diệp Chí Hùng cười nói: “Đúng vậy, tuy tôi đã về hưu, nhưng không thể nhàn rỗi, chuẩn bị làm chút chuyện, có thể coi là vui vẻ về già!”

Tống Thanh Tùng tò mò hỏi: “Vậy không biết ông Diệp, ông muốn đầu tư vào cái gì?”

Diệp Chí Hùng cười trừ nói: “Y dược!”

“Tôi nghe nói thành phố Trung Hải của chúng ta đã thành lập một công ty dược phẩm rất mạnh, tên là tập đoàn Ninh Đại. Hình như đây là công ty của cháu gái ông Tống Sinh Đình, phải không?”

Đám người Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Bân nghe vậy liền choáng váng!

Diệp Chí Hùng một quan chức cấp cao nghỉ hưu từ Bắc Kinh trở về quê hương, lại nhìn trúng công ty kinh doanh của Tống Sính Đình?

Sắc mặt của Tống Thanh Tùng có chút cổ quái: “Đúng thật là tập đoàn Ninh Đại là của cháu gái và cháu rễ tôi, ý của ông Diệp là?”

Diệp Chí Hùng cười nói, “Ý tôi là, tôi cũng nên giúp đỡ hỗ trợ nhà họ Tống ông.”

“Mặc dù tôi đã thoái vị khỏi Cục Công Thương Bắc Kinh, nhưng nhân mạch trong Công Thương vẫn còn, vẫn còn có ảnh hưởng.”

“Tôi dự định hợp tác với nhà họ Tống ông, cùng nhau làm cho tập đoàn Ninh Đại trở nên lớn mạnh hơn, cùng nhau phát tài.”

“Tôi sẽ không lấy tiền ra mua cổ phần. Tôi chỉ cần 10% cổ phần của tập đoàn Ninh Đại, sau này trong nhân mạch Công Thương, các người sẽ có các kênh sản phẩm, chúng ta hợp lực hợp tác cùng nhau kiếm tiền, không vấn đề gì chứ?”

Tống Trọng Bân sững sờ!

Ông cụ Tống cũng sững sờ!

Tống Sính Đình cùng các thành viên nhà họ Tống ở xung quanh đêu sững sờ.

Lần đầu tiên bọn họ gặp một người trơ trẽn như vậy!

Đã không trả một xu nào, ông ta còn muốn chiếm 10% cổ phần tập đoàn Ninh Đại.

Phải biết rằng giá trị thị trường của tập đoàn Ninh Đại là hàng trăm tỷ, 10% cổ phần là hàng chục tỷ, Diệp Chí Hùng mới mỏ miệng đã muốn máy chục tỷ của Tống Sính Đình, nhìn ra đó là một tên cướp!

Điều khiến cả nhà Tống Sính Đình sững sờ hơn là ông Diệp lại mô tả vụ cướp là sự kết hợp mạnh mẽ.

Có ai đã từng nghe thấy quan chức cấp cao ăn nói hay.

như vậy chưa?

Ông cụ Tống còn chưa kịp trả lời yêu cầu của Diệp Chí Hùng, Trần Ninh đã đứng lên, lạnh lùng nói: “Tôi thấy ông là một con rùa già muốn ăn thịt thiên nga, mơ đẹp đó!”

Trần Ninh nói như vậy!

Ngay tức khắc khuôn mặt già nua của Diệp Chí Hùng đỏ bừng, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Bang!

Ông ta vỗ bàn trà, chỉ vào Trần Ninh, tức giận run lên: “Cậu là ai, dám nói chuyện như vậy với tôi?”

Trần Ninh cười lạnh: “Tôi là Trần Ninh, chồng của Sính Đình!”

Thực ra Diệp Chí Hùng đã sớm điều tra tình hình của tập đoàn Đại Vũ, bao gồm cả tình hình của các thành viên trong nhà Tống Sính Đình.

Ông ta nghe thấy Trần Ninh báo cáo thân phận, lập tức chế nhạo: “Thì ra cậu là Trần Ninh, chỉ là một thằng bám váy vợ, lúc nào mà ở đây đến lượt cậu nói chuyện, cút ra ngoài.”


Chương 519: Tôi Đang Nói Là Ông Bảo Trần Ninh cút ra ngoài!
Sắc mặt cả gia tộc Tống Thanh Tùng hơi thay đổi!
Trải qua bao nhiêu mưa gió, cả nhà Tống Thanh Tùng hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của Trần Ninh.
Nếu không có Trần Ninh, làm sao sự nghiệp bây giờ của Tống Sính Đình có thể thăng hoa?
Thậm chí là không khoa trương khi nói chính Trần Ninh là người đã tự tay đưa Tống Sinh Đình thành người giàu có.
Vậy mà bây giờ Diệp Chí Hùng coi Trần Ninh là cháu rễ bình thường, còn nói Trần Ninh không có đủ tư cách nói chuyện, bảo Trần Ninh cút ra ngoài.
Tống Trọng Bân là người đầu tiên lo lắng!
Ông ấy vội vàng nói: “Diệp tiên sinh, cậu ấy là con rẻ tôi.”
Tống Trọng Bân đang uyển chuyển nhắc nhở Diệp Chí Hùng rằng Trần Ninh là con rễ tốt của ông, trong cái nhà này lời nói của anh rất có trọng lượng, mong Diệp Chí Hùng nói chuyện tử tế với Trần Ninh một chút.
Nhưng Diệp Chí Hùng là ai?
Cựu quan chức cấp cao ở thủ đô!
Mặc dù bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng năm này qua năm khác ông ta đã vun đắp cho mình một khí chất cao cao tại thượng mà giờ khí chất ấy vẫn còn đó.
Thật ra trước giờ ông ta cũng không để ý đến thương nhân bình thường, cũng không để nhà họ Tống vào trong mắt.
Nếu không phải lần này muốn tìm kiếm con đường chỉ tiêu sau nghỉ hưu, nhìn trúng công việc kinh doanh của Tống Sinh Đình, ông ta sẽ không bao giờ đến thăm nhà họ Tống, chứ đừng nói là nhớ về quá khứ với nhà họ Tống.
Bên cạnh đó, mặc dù ông ta đang ủ mưu kinh doanh của Tống Sính Đình.
Nhưng trong tiềm thức ông ta vẫn không coi trọng người nhà họ Tống, trong tiềm thức ông ta là một người cao cao tại thượng, người nhà Tống phải nịnh nọt ông ta.
Lúc này, ông ta nghe xong lời nói của Tống Trọng Bân, thay vì nói chuyện tử tế với Trần Ninh, ông ta lại quay sang cười nhạo Tống Trọng Bân: “Thì ra đây là đứa con rễ đưa thuốc lá giả cho cậu?”
Tống Trọng Bân đỏ mặt, xấu hỏ.
Diệp Chí Hùng quay đầu lại nhìn Trần Ninh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu nhóc, người trẻ tuổi nhất định phải làm đến nơi đến chốn, đừng đầu cơ trục lợi, làm kẻ lừa lọc.”
“Cậu muốn lấy lòng ba vợ là đúng, nhưng cậu đưa thuốc lá giả cho ba vợ, đây là cậu sai rồi.”
“Đến lúc đó người ta không chỉ chê cười cậu, mà còn cười ba vợ cậu hút thuốc giả, biết không?”
Diệp Chí Hùng ở thủ đô một thời gian dài, cao cao tại thượng, sớm đã quen với cách nói chuyện của loại người này, sau khi nói xong còn cười nhạo Trần Ninh.
Ông ta muốn nhìn tháy Trần Ninh xáu hổ, khốn cùng!
Nếu Trần Ninh bị ông ta nói đến mức đầu đổ mò, mặt đỏ thì càng tuyệt hơn.
Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là Trần Ninh vẫn bình tĩnh.
Trần Ninh quay đầu nhìn Tống Thanh Tùng, bình tĩnh hỏi: “Lão gia tử, ông ta là bạn của ông?”
Tống Thanh Tùng là con cáo già trong nháy mắt đã nhận ra, Trần Ninh thực sự tức giận.
Ông do dự nói: “Chuyện này…”
Trần Ninh nói: “Xem ra lão gia tử cũng không thừa nhận ông ta là bạn của ông!”
“Trong quan niệm của tôi, người có thể làm bạn với tôi, nhất thiết phải tôn trọng tôi, hơn nữa cũng phải tôn trọng người thân của tôi, tôi mới tôn trọng người đó!”
“Tôi không quen nhìn nhất là những người tự nhận là bạn bè, sau đó lại một bên muốn lợi dụng, một bên khinh thường trèo lên cổ mình.”
“Đối với loại người này, tôi thường chỉ dùng một cách để đối phó, đó là để người đó cút đi!”
Trần Ninh nói xong, quay đầu nhìn Diệp Chí Hùng sắc mặt đã trở nên xấu, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi đang nói là ông, ở đây chúng tôi không hoan nghênh ông, bây giờ ông có thể cút được rồi.”
Nghe thấy vậy sắc mặt Diệp Chí Hùng lập tức biến thành màu gan heo.
Ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ tay về phía Trần Ninh, nghiêm nghị quát: “Ngay cả Tống Thanh Tùng cũng không dám nói chuyện với tôi như thế này. Cậu chỉ là con rễ nhà họ Tống, lại dám đối xử với tôi như vậy.”
“Cậu tin hay không, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện cho lãnh đạo thành phố Trung Hải, đã khiến nhà họ Tống các người chịu không nổi?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Một cuộc điện thoại khiến tôi chịu không nổi?”
“Bây giờ ông có thể gọi điện thoại trực tiếp cho lãnh đạo thành phố Trung Hải, nếu ông chưa có số điện thoại của ông ta tôi sẽ đưa cho ông, số điện thoại của ông ta là…”
Diệp Chí Hùng nghe vậy, sắc mặt đầy nghi ngờ.
Mà cả nhà họ Tống, cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Một lúc sau Diệp Chí Hùng mới tỉnh táo lại, bị Trần Ninh làm cho phát cáu, ông ta thật sự lầy điện thoại di động ra, gọi cho Chu Nhược Thụ lãnh đạo thành phố Trung Hải.
Ngay sau đó, điện thoại đã được kết nói.
Chu Nhược Thụ nói chuyện rất lịch sự với Diệp Chí Hùng, trên thực tế, vào ngày đầu tiên khi Diệp Chí Hùng về quê, ông ta đã tổ chức một bữa ăn tối với Diệp Chí Hùng và các lãnh đạo của thành phố Trung Hải, tự nhiên mọi người đã quen thuộc với nhau.
Diệp Chí Hùng không nói lời thừa thãi nào với Tôn Chu Nhược, nói thẳng: “Chu thành tôn, một số doanh nhân ở thành phố Trung Hải của các người có thái độ rất kiêu ngạo. Cậu xem có nên chấn chỉnh lại những doanh nhân này không?”
Diệp Chí Hùng vừa nói vừa cười mỉa liếc nhìn Trần Ninh.
Chu Nhược Thụ nghe vậy, nhanh chóng nói: “Ai dám vô lễ với ngài, ngài nói đi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc chắn chỉnh cho ngài.”
Âm lượng điện thoại di động của Diệp Chí Hùng rất to, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy giọng nói của Chu Nhược Thụ.
Lúc này, ông ta kiêu ngạo liếc nhìn đám người Trần Ninh, sau đó nói: “Thằng nhóc này là con rễ của nhà họ Tống ở’ Trung Hải, tên là Trần… Trần gì không nhớ?”
Chu Nhược Thụ ở đầu bên kia điện thoại nghe tháy lời nói của Diệp Chí Hùng, ông ta sợ tới mức suýt làm rơi điện thoại, vội vàng hỏi: “Trần Ninh?”
Diệp Chí Hùng cười nói: “Đúng vậy, chính là thằng nhóc đót”
Sau khi Chu Nhược Thụ chắc chắn đó là Trần Ninh, ông ta cảm thấy như đang ngòi trên kim châm, trong lòng rất bắt an.
Ông ta chảy mồ hôi nhễ nhại, vội hỏi: “Bây giờ Trần tiên sinh đang ở bên cạnh ngài?”
Trần tiên sinh?
Diệp Chí Hùng nhìn Trần Ninh, trong tiềm thức đáp: “Cậu nói Trần Ninh, đúng vậy, cậu ta đang ở ngay bên cạnh tôi.
Tôi nói này Chu Nhược Thụ, cậu phải cho tôi mặt mũi, cậu nhất định phải chắn chỉnh cậu ta thật tốt…”
Chu Nhược Thụ nghe thấy vậy gần như phát hoảng!
Ông ta vội vàng hạ giọng nói: “Diệp Chí Hùng, chuyện này tôi không thể giúp ông.”
“Trần tiên sinh cũng là người ông không đắc tội nổi, nếu ông đã xúc phạm ngài ấy, tốt nhất là ông mau chóng xin lỗi ngài ấy đi, ông tự lo mà làm!”
Chu Nhược Thụ biết Diệp Chí Hùng xảy ra mâu thuẫn với Trần Ninh, mà Trần Ninh đang ở bên cạnh đó, ông ta nào dám nói nhiều, sợ tới mức trực tiếp cúp máy.
Người nhà Tống Thanh Tùng vềnh tai lên nghe, nhưng vẫn không nghe rõ lời cuối cùng mà Chu thành tôn nói, bởi vì hai câu cuối Chu Nhược Thụ nói quá nhỏ.
Đám người Tống Thanh Tùng không nghe rõ, nhưng Diệp Chí Hùng thì nghe rõ.
Lúc này hai mắt Diệp Chí Hùng nhìn chằm chằm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Như thế nào mà đường đường là thành tôn thành phố Trung Hải lại không dám đắc tội Trần Ninh?
Còn có Chu thành tôn, giống như rất kính sợ Trần Ninh!
Trần Ninh, rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì?
Diệp Chí Hùng nghi ngờ nhìn Trần Ninh, đoán nguồn góc lai lịch của Trần Ninh, theo như ông ta biết thì hình như ở Trung Hải không có người nào có thế lực hơn Chu thành tôn!
Nếu như có, thì chỉ có một!
Lúc ở Bắc Kinh, ông ta tình cờ biết được, gần đây thiếu soái Bắc Cảnh nghỉ phép ở Trung Hải, đoàn tụ cùng gia đình.
Vừa nghĩ tới đây, ông ta bất giác run lên, kinh hãi nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ: Không trùng hợp như vậy chứ!
Mà ngay lúc này, đột nhiên ở bên ngoài có một nhóm binh sĩ!
Chiêm Thiết Quân đội trưởng đội cảnh vệ của tướng quân Vương Đạo Phương của thành phố Trung Hải, mang theo mười binh sĩ bước vào, trên tay mỗi người binh sĩ đều cầm một món quà, cơ bản đều là thuốc lá và rượu.
Lúc mọi người nhìn thấy điều này, họ không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chiêm Thiết Quân đi đến trước mặt Trần Ninh đưa tay lên, hành lễ với Trần Ninh, sau đó cung kính nói: “Trần tiên sinh, kỳ nghỉ lễ này, tướng quân chúng tôi có cử tôi đến tặng ngài một chút quà, thuận tiện bảo tôi chào hỏi ngài.”
Nghe vậy Trần Ninh cười nói: “Vương tướng quân khách sáo quá rồi.”
Chiêm Thiết Quân cười nói: “Ông ấy biết ngài thích thuốc mạnh rượu mạnh nên ra lệnh cho tôi mang một ít tới.”
Đang nói chuyện, những binh sĩ phía sau Chiêm Thiết Quân trình lên thuốc lá đặc biệt và rượu.
Trần Ninh cười nói với Tống Thanh Tùng, “Lão gia tử, cho người nhận lấy đi.”
Tống Thanh Tùng mở to mắt cười, hưng phấn nói với con cháu: “Mau nhận láy, cảm ơn đội trưởng cảnh vệ Chiêm!”
Đám người Tống Trọng Bân rất hào hứng, cảm thấy nở: mày nở mặt.
Cùng lúc đó, Tống Trọng Bân đắc ý liếc nhìn Diệp Chí Hùng, nghĩ thầm: Nhìn thấy chưa, đây là thuốc lá và rượu nội do con rễ tôi đưa, là tướng quân quân khu thành phố Trung Hải Vương Đạo Phương ra lệnh cho người đưa tới, không phải hàng giả!
Đầu Diệp Chí Hùng đã sớm đổ mồ hôi nhễ nhại, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Bởi vì ông ta chú ý đến thuốc lá và rượu Chiêm Thiết Quân đưa tới, khác với những loại thuốc lá và rượu nội bình thường.
Đây là loại thuốc lá và rượu nội tốt nhát, ngoài dòng chữ đặc cung trên hộp thuốc lá còn có hoa văn hình rồng mờ, chai rượu cũng vậy.
Đây là loại đặc cung chuyên dùng cho thủ trưởng cao cấp!
Trách không được, lúc nãy Tống Trọng Bân nói thuốc ông ta hút mạnh hơn thuốc nội của mình.
Hóa ra thuốc mà Tống Trọng Bân hút là thuốc chuyên dùng cho thủ trưởng!
Đầu Diệp Chí Hùng đổ mò hôi nhễ nhại, cả người run lên không ngừng, bởi vì lúc này ông ta cơ bản đã đoán được thân phận của Trần Ninh, mười phần thì tám chín phần cậu ta là thiều soái.
Ông ta thực sự đắc tội với thiếu soái!
Ngay lúc này cả ý nghĩ muốn chết ông ta cũng có rồi!
Chương 520: Bồi Táng Người Sống

Cả nhà Tống Thanh Tùng vui mừng hớn hở nhận thuốc lá và rượu đặc biệt mà người của Vương Đạo Phương đưa tới, cảm thấy nở mày nở mặt.

Trần Ninh quay đầu liếc nhìn Diệp Chí Hùng sắc mặt đã tái nhọt, lạnh lùng nói: “Sao ông vẫn còn ở đây, còn không mau cút đi?”

Ánh mắt của Chiêm Thiết Quân rơi xuống trên người Diệp Chí Hùng, ánh mắt đặc biệt sắc bén: “Ông đã làm gì?”

Diệp Chí Hùng lắp bắp nói không nên lời!

Cuối cùng là một thành viên của nhà họ Tống, dùng hai ba lời nói với Chiêm Thiết Quân những gì đã xảy ra.

Vừa nghe vậy Chiêm Thiết Quân liền tức giận!

Chỉ là một cục trưởng nhỏ bé ở Bắc Kinh đã nghỉ hưu, lại chạy lung tung tới nhà vợ của thiếu soái, hơn nữa còn dám thô lỗ với thiếu soái, trực tiếp tìm chết mà!

Anh ta lập tức tức giận nói: “Trần tiên sinh bảo ông lăn, ông không nghe thầy hả?”

Diệp Chí Hùng thấy Chiêm Thiết Quân coi trọng Trần Ninh như vậy, liền đoán được 100% Trần Ninh là thiếu soái, ông ta sợ tới mức uy danh cùng kiêu ngạo trước đó đã sớm biến mắt, ông ta run rẫy nói: “Vâng, bây giờ tôi lập tức lăn ngay.”

Ông ta sợ đến mức mang theo hai người tùy tùng, hoảng sợ định bỏ chạy khỏi sảnh.

Nhưng mà, đột nhiên Chiêm Thiết Quân ngăn cản ông ta lại, lạnh lùng nói: “Chờ đã!”

Toàn thân Diệp Chí Hùng chắn động, kinh hãi nhìn Chiêm Thiết Quân và Trần Ninh, không kìm chế được giọng nói run rấy, run rây hỏi: “Trân tiên sinh, đội trưởng cảnh vệ Chiêm, còn có chuyện khác sao?”

Chiêm Thiết Quân hừ lạnh: “Trần tiên sinh vừa nói, bảo ông lăn ra ngoài, không phải bảo ông bước ra ngoài.”

Cái gì?

Cả nhà Tống Thanh Tùng đều sững sờ!

Lúc trước Diệp Chí Hùng là quan chức cấp cao ở thủ đô, bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng những nhân mạch và tầm ảnh hưởng của ông ta vẫn còn, bây giờ thực sự muốn Diệp Chí Hùng lăn khỏi đây?

E là không được đâu!

Mà những lời Trần Ninh nói, cũng không có trọng lượng như vậy đâu chứ?

Điều mà cả nhà Tống Thanh Tùng sững sờ là, sau khi Diệp Chí Hùng nghe xong những gì Chiêm Thiết Quân nói, mặc dù trên mặt ông ta hiện lên sự nhục nhã và sững sờ, nhưng rất nhanh ông ta đã nhanh chóng thoả hiệp.

“Tôi lăn, tôi lăn ngay đây…”

Diệp Chí Hùng không quan tâm đến vẻ mặt già nua của mình, cứ như vậy ôm đầu ngồi xổm xuống lăn trên mặt sản.

Tất cả mọi người đều sững sờ, thấy Diệp Chí Hùng lăn ra vài mét, sau đó hai người tùy tùng đỡ ông ta dậy, cuối cùng bỏ chạy như một con chó nhà có đám.

Cả nhà Tống Thanh Tùng đều sững sờ!

Trời ơi!

Những gì Trần Ninh nói, thật sự có trọng lượng như vậy.

Đường đường là quan chức cấp cao ở thủ đô, Trần Ninh bảo đối phương lăn, vậy mà đối phương rất thành thật lăn ra ngoài.

Này quá trâu rồi!

Lúc này, Chiêm Thiết Quân lại đến hành lễ với Trần Ninh, chào tạm biệt: “Trần tiên sinh, tôi đã đưa quà rồi, tôi không quấy rầy gia đình ngài đón lễ nữa. Tôi phục lệnh đi về trước.”

Trần Ninh khẽ gật đầu: “Ừ!”

Tống Thanh Tùng vội vàng nói: “Chúng tôi tiễn đội trưởng cảnh vệ Chiêm!”

Cả nhà Tống Thanh Tùng tiễn Chiêm Thiết Quân đi, sau đó mọi người tập trung xung quanh Trần Ninh, cả nhà Tống Sính Đình ở bên cạnh, sùng bái nhìn Trần Ninh, nói Tống Sinh Đình đã lấy được một người chồng tốt!

Mặt Tống Sinh Đình đỏ bừng, cô liếc nhìn Trần Ninh, trong lòng vừa thấy xấu hỗ vừa vui mừng.

Hai giờ chiều, Tống Thanh Tùng hạ lệnh chuẩn bị yến tiệc.

Trong phòng khách rộng rãi của nhà họ Tống, tổng cộng có sáu bàn tiệc, chật ních người của nhà họ Tống.

Đích thân Tống Thanh Tùng yêu cầu Trần Ninh và cả nhà Tống Sính Đình ngồi cùng với ông ấy trên bàn chủ nhà, sau đó phân phó khai tiệc.

Mọi người cùng nhau ăn uống, không khí ngày lễ thật nồng nhiệt.

Nhưng!

Đúng lúc mọi người đang chúc nhau, thì hai cánh cổng màu đỏ son ở sân trước nhà đã bị lật đổ bằng một tiếng nỗ.

Có một đoàn người mặc đồ tang, đồ hiếu, trải giấy trắng, tấu nhạc tang xông vào.

Điều khiến nhà họ Tống kinh ngạc hơn nữa là sau khi đội để tang tiến vào, phía sau có tám người, mang theo một chiếc quan tài màu đen rất nặng.

Bang!

Chiếc quan tài màu đen được đặt ngay trong phòng khách nhà họ Tống.

Hôm nay là ngày đông chí, là ngày tốt để nhà họ Tống đoàn tụ.

Vậy mà có người khiêng quan tài ra cửa làm loạn.

Xui xẻo!

Thật sự là một ngày xui xẻo!

Tống Thanh Tùng là người đầu tiên tức giận.

Ông ấy đột ngột đứng dậy, tay chống gậy, vẻ mặt già nua đầy tức giận, nghiêm nghị quát nhóm người xông vào: “Các người là ai? Tại sao các người lại bê quan tài xông vào nhà họ Tống? Nhà họ Tống chúng tôi đã xúc phạm gì đến các người?”

Giữa đám người để tang, có người lạnh lùng nói: “Chúng tôi làm việc theo mệnh lệnh!”

Tống Thanh Tùng tức giận nói: “Theo lệnh, ai ra lệnh, ai bắt các người làm chuyện này, bảo hắn ra đây!”

Đúng lúc này, bên ngoài khuôn viên nhà họ Tống có tiếng xe ô tô àm ầm.

Chỉ nhìn thấy vô số xe thương mại hạng sang xuất hiện trước cửa nhà họ Tống, như Bentley, Rolls-Royce, Extended Lincoln, Maybach…

Sau đó, lần lượt từng người đàn ông, phụ nữ trung niên mặc vest chỉnh tề, lần lượt bước ra khỏi những chiếc xe hơi sang trọng.

Có người ngay lập tức thốt lên: “Trời ơi, đây không phải là Lã Quốc Vinh, người giàu nhất tỉnh Giang Nam, Lã tiên sinh sao?”

“Dương Kính Trạch, chủ tịch tập đoàn tài chính Trung Thiên tỉnh Giang Nam, cũng tới đây!”

“Lưu Hựu Khiêm, chủ tịch tập đoàn đầu tư Viễn Dương tỉnh Đông Hải, cũng tới đây!”

Cả nhà Tống Thanh Tùng đều ngắn ra, hai mắt như sắp rơi ra ngoài.

Đều là những đại gia có tài sản trị giá hơn 100 tỷ, hay những gia chủ giàu có, những người ở tỉnh Giang Nam và Đông Hải, đều là những nhân vật lớn chỉ cần giậm chân đã run sợ.

Có rất nhiều ông chủ lớn cùng nhau xuất hiện trong nhà họ Tống, trận chiến này khiến cả nhà Tống Thanh Tùng kinh hãi.

Mặc dù Tống Thanh Tùng không biết tại sao có nhiều lão đại cùng nhau xuất hiện ở nhà họ Tống, cũng không biết các lão đại này có liên quan gì đến quan tài?

Ông ấy vội vàng dẫn người nhà đi chào hỏi, cung kính nói: “Lã tiên sinh, sao các ngài lại tới đây?”

Sắc mặt Lã Quốc Vinh không có cảm xúc gì nói: “Chúng tôi tới đây dự tang lễ!”

Sắc mặt Tống Thanh Tùng khó coi, liếc mắt nhìn đám người để tang mặc đồ hiếu cùng cái quan tài đáng sợ, ông ấy nói: “Lã tiên sinh, có lẽ các ngài nhằm rồi, nhà họ Tống chúng tôi không tổ chức tang lễ…”

Lã Quốc Vinh lạnh lùng ngắt lời: “Chúng tôi không ở đây để dự tang lễ nhà họ Tống các người. Để nhiều gia chủ giàu có cùng các chủ tịch tập đoàn chúng tôi đến dự tang lễ, cho dù ông chết cũng không xứng.”

Nghe vậy Tống Thanh Tùng mở to mắt, khuôn mặt già nua đỏ bừng.

Trên dưới nhà họ Tống ai ai cũng rất tức giận.

Những gì Lã Quốc Vinh nói rất quá phận, ức hiếp người quá đáng.

Nhưng Lã Quốc Vinh là người giàu nhất tỉnh Giang Nam, mà những lão đại còn lại, đều có xuất thân đáng sợ, không ai trong số họ là sự tồn tại mà nhà họ Tống có thể mua được.

Tống Thanh Tùng chỉ có thể chịu đựng nhẫn nhục, tức giận nói: “Nếu các ngài đã không tới đây dự tang lễ của nhà họ Tống chúng tôi, thì các ngài tới dự tang lễ của ai?”

Đúng lúc này, một lượng lớn người nước ngoài đột nhiên tới cửa, tất cả đều là người nước ngoài cao lớn, tóc vàng, mắt xanh!

“Bọn họ đến đây tham dự tang lễ của con trai tôi, William!”

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo quý tộc nước ngoài, cùng một số lượng lớn thủ hạ của mình, không nhanh không vội bước vào, đó là Sisso.

Trần Ninh nhìn thấy Sisso, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cả nhà Tống Thanh Tùng hết sức kinh hãi. Tống Thanh Tùng yếu ớt hỏi, “Thưa ngài ngài là ai? Tại sao đám tang của con trai ngài William lại đi tổ chức trong nhà của chúng tôi?”

Lã Quốc Vinh nói lớn: “Đây là Thân Vương Sisso II của nước Anh”

“Ngài Sisso là người bạn quốc tế đáng kính của chúng tôi, có mối quan hệ thân thiết với chúng tôi.”

“Con trai Wiliam của ngài ấy vì con rẻ Trần Ninh nhà họ Tống các người mà chết. Lần này chúng tôi muốn tổ chức tang lễ tại nhà họ Tống các người, tất cả mọi người trong nhà họ Tống sẽ phải trả giá cho cái chết của William!”

Sisso chắp hai tay sau lưng, nheo mắt nhìn một vòng người nhà họ Tống, cười lạnh nói, “Tôi muốn tất cả người trong nhà họ Tống, mặc kệ là trai gái hay già trẻ, toàn bộ đều chôn cùng con trai tôi, bồi táng người sống! “

Cái gì?

Muốn hơn 80 nhân khẩu nhà họ Tống, toàn bộ bồi táng cùng William!

Oành!

Cả nhà họ Tống nghe vậy, tắt cả đều bàng hoàng như bị sét đánh giữa trời xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK