Tống Sính Đình tái mặt mà mở mắt ra, run rẫy hỏi: “Bọn họ là ai?
Trần Ninh hững hờ nói: “Người không đáng bận tâm, không sao, anh xử lý xong rồi.”
Hai người lên tới tầng chín tụ họp với Tống Trọng Bân bọn họ, sau đó cả nhà đi vào thang máy khác, xuống thẳng bãi đậu xe.
Trần Ninh nói với Tống Sính Đình: “Tiểu Đình, mọi người về trước đi, anh đi xử lý chút chuyện.”
Tống Sính Đình biết Trần Ninh phải xử lý chuyện sát thủ lúc nãy. Cô tưởng mấy người này là đố kị với công trình hạng mục, tới gây chuyện. Lúc này quan tâm mà nói với Trần Ninh: “Anh chú ý an toàn.”
Trần Ninh mỉm cười: “Ừm.”
Tống Sính Đình bọn họ lái xe rời đi. Một chiếc xe SUV không hút mắt ở phía không xa, im lặng mà chạy ngang qua Trần Ninh, âm thầm đi theo bảo vệ họ.
Mấy người đàn ông ở trong SUV đều là những vệ sĩ được Điền Chử sắp xếp bảo vệ người nhà của Trần Ninh.
Xe của Tống Sính Đình bọn họ vừa biến mắt khỏi tầm nhìn của Trần Ninh, thì một chiếc xe Jeep liền xuất hiện bên cạnh anh.
Trong xe Jeep chỉ có một tài xé, chính là Điền Chử.
Trần Ninh mở cửa lên xe, thản nhiên nói: “La gia tới bao nhiêu người?”
Trước khi Điền Chử tới thì đã điều tra rõ ràng người của La gia.
Đọc FULL bộ truyện.
Anh ta trầm giọng trả lời: “Người tới chính là La Kim Xướng, đưa theo hai cao thủ là Bắc Minh và Vương Côn, còn đưa theo ba mươi tên thuộc hạ tinh anh của La gia.”
Vương Côn cùng hai mươi tên thuộc hạ trong đó đã bị Trần Ninh xử lý, kẻ thì chết kẻ thì bị thương.
Trần Ninh nheo mắt: “La Kim Xướng bây giờ đang ở đâu?”
Điền Chử vừa lái xe ra khỏi bãi đậu xe vừa báo cáo: “La Kim Xướng bây giờ đang ở nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan, tìm Đỗổng Thiên Bảo trút giận.”
Trần Ninh: “Dùng tốc độ nhanh nhất tới Mạn Bộ Vân Đoan.”
Điền Chử: “Tuân mệnh!”
Nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc ở trung tâm Trung Hải.
Hiện trường vô cùng thê thảm. Đám người Thanh Thạch toàn bộ đều nằm trong vũng máu.
Mỗi người đều bị thương nặng, thoi thóp.
Ngay giữa nhà hàng, Bắc Minh cầm dao găm, khóe miệng
Chương 59: Trần Ninh Tới Rồi – mang vẻ đắc ý nhàn nhạt, tàn nhẫn mà nhìn Đỗng Thiên Bảo ở trước mặt.
Trên người Đỗng Thiên Bảo đều là vết thương, có hẳn hơn trăm nhát, toàn thân máu chảy đầm đìa.
Anh ta vừa thở hỗn hển vừa phẫn nộ mà trừng mắt với Bắc Minh, chuẩn bị chuẩn bị vòng đấu tiếp theo.
Đồng Thiên Bảo dù xuất thân đội cảnh vệ, nhưng anh ta vì bị thương nên giải ngũ, sức chiến đấu đã còn không bằng thời đỉnh cao của anh ta nữa.
Cộng thêm việc hai năm nay ít luyện tập, sống trong nhung lụa, thực lực càng đi xuống.
Mà Bắc Minh này là cỗ máy giết người được La gia dạy dỗ từ nhỏ. Mỗi ngày đều tốn rất nhiều thời gian luyện đủ cách giết người.
Đồng Thiên Bảo giao đấu với Bắc Minh, đã hoàn toàn thất thế.
Nếu không phải là Bắc Minh nghiêm túc dựa theo lời dặn dò của Xướng thiếu là giết cho thảm, chuẩn bị từng nhát dao mà ngược đãi Đồng Thiên Bảo tới chết nếu không thì Đồng Thiên Bảo bây giờ e là đã chết trong tay Bắc Minh.
La Kim Xướng lúc này ngồi bên trên một cái ghế, động tác tao nhã rút ra một điều thuốc, mười tên vệ sĩ mặc vest chỉnh tè, xếp thành một hàng sau lưng hắn.
Ánh mắt của anh ta dừng lên trên Đổng Thiên Bảo máu me đầm đề, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười lạnh: “Trên núi không có hồ, khỉ đòi xưng vương. Tao còn tưởng người giết em trai tao, diệt đám người Cửu gia lợi hại đến thế nào chứ, thì ra chỉ là một tên phế vật.”
Đồng Thiên Bảo dù cả người bị thương nhưng ý chiến đấu vẫn cuồn cuộn. Anh ta khạc ngụm máu đờm, khinh thường mà mắng: “Đám hề các người cũng chỉ nhảy nhót được hai cái bây giờ thôi. Đợi thiếu gia của tao tới rồi thì ngay cả chữ chết viết thế nào chúng mày cũng không biết viết nữa đâu.”
Đồng Thiên Bảo nhắc tới Trần Ninh, ánh mắt lại phát ra loại ánh sáng nào đó, giống như nhắc tới vị thần trong lòng hắn!
Ngay cả đám Thanh Thạch bị thương nặng nằm trên đất, nghe thấy Đổng Thiên Bảo nhắc tới Trần Ninh thì họ cũng đều trở nên kích động, đồng loạt giãy dụa, hét lớn: “Bảo ca nói đúng, đợi lát nữa thiếu gia tới rồi, hai ngón tay cũng đủ để bóp chết chúng mày.”
La Kim Xướng có chút khó hiểu, đám người Đỗổng Thiên Bảo vậy mà lại sùng bái tín nhiệm Trần Ninh đến vậy.
La Kim Xướng cười lạnh: “Tính thời gian thì Vương Côn có lẽ đã lấy được đầu của Trần Ninh và đang trên đường về rồi. Còn về chúng mày ấy mà, Bắc Minh, tiễn bọn chúng lên đường, đừng để thiếu gia của chúng một mình cô đơn dưới suối vàng.”
“Vâng, nhị công tử!”
Bắc Minh đáp một tiếng, nhào vụt về phía Đỗng Thiên Bảo.
Đồng Thiên Bảo gầm thấp một tiếng, đấm một cái lên mặt Bắc Minh.
Cơ thể Bắc Minh giống như âm hồn, lập tức chui tọt qua dưới cánh tay của Đồng Thiên Bảo.
Lúc nghiêng người qua, dao găm của anh ta liền đâm mạnh về phía Đồng Thiên Bảo.
Mắt thấy dao găm của Bắc Minh sắp đâm mạnh lên Đồng Thiên Bảo thì lúc này đột nhiên bắn lên một tia lửa, thứ giống như viên đạn bay tới đánh lên con dao găm.
Phụt một tiếng, đốm lửa bắn ra tứ tung.
Nhát dao đoạt mạng này của Bắc Minh liền bị đánh cho lệch đi.
Anh ta kinh ngạc mà cúi đầu nhìn lên đất. Phát hiện thứ lúc nãy bắn lên dao găm của anh ta chỉ là một điều thuốc.
Là ai, một điều thuốc nho nhỏ mà lại bắn ra nhanh như đạn?
Anh ta kinh hãi mà cùng với tất cả mọi người có mặt ở đây nhìn về phía điều thuốc được bắn ra.
Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông cơ thể cao lớn, đi cùng một người lực lưỡng đang đi vào từ phía cửa nhà hàng.
Chính là Trần Ninh và Điền Chử.
Đám người Đồng Thiên Bảo, Thạch Thanh đều giống như nhìn thấy ánh sáng trong biển khổ, ai nấy đều vô cùng kích động, đồng loạt vui mừng mà hét lên: “Thiếu gia!”
La Kim Xướng cũng tràn đầy kinh ngạc mà nhìn Trần Ninh. Anh ta vô cùng khó tin mà nói: “Sao mày lại ở đây, Vương Côn tên Trần Ninh lạnh giọng: “Anh ta đã là một xác chết, mày cũng sắp rÖI.
La Kim Xướng cười hung dữ: “Ha ha, khẩu khí ghê gớm thật.
Tao muốn xem thử mày có tư cách đó không. Bắc Minh, giết anh ta.”
Bắc Minh lần đầu lộ vẻ mặt nghiêm túc, dao găm trong tay anh ta vung lên mấy cái, sau đó lao vụt về phía Trần Ninh.
Tốc độ cực nhanh đến múc lưu lại dư ảnh!
Dao găm đen mang theo con gió hung ác, nhanh như chớp mà chém về phía Trần Ninh.
Trần Ninh hơi nhếch khóe môi, tùy ý cầm một chiếc đũa ở bàn ăn bên cạnh lên, dùng đũa làm kiếm, nhắc tay đâm qua.
Phụt!
Lúc dao găm của Bắc Minh còn cách Trần Ninh mấy mm, thì đũa trong tay Trần Ninh đã đâm vào cỗ họng anh ta. Động tác của anh ta liền cứng đờ.
Cái gì?
Bắc Minh bị Trần Ninh giết trong nháy mắt!
La Kim Xướng trừng lớn mắt, hận không thể nhô con ngươi ra mà nhìn cho rõ một màn này rốt cuộc có phải là thật không.
Trần Ninh trở tay rút chiếc đũa ra. Dao găm của Bắc Minh rơi leng keng xuống đất. Anh ta ôm lấy cổ họng không ngừng tuôn máu, trong cỗ họng rì rằm không nghe rõ: “Mày mạnh quá! Có thể nói cho tao biết, mày rốt cuộc đã dùng mấy phần công lực để giết tao không?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Một phần!”
Bắc Minh nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng chấn động, sau đó cơ thể từ từ ngã xuống.