Diệp Băng Tâm nhíu mày!
Diệp Chấn Quân cũng kinh ngạc: “Mày không phải biết đắc tội Diệp gia bọn tao, không thể không chết nên đến cầu xin tha thứ sao?
Diệp Chấn Quân cả giận nói: “Mày cùng mười tám tên binh sĩ Bắc Cảnh kia, đả thương, đánh chết không ít thuộc hạ của Diệp gia, chưa kể, mày còn đá gảy xương sườn của cháu tao, đánh gảy chân nó. Hiện tại ở trước mặt bọn tao mày còn dám đứng, không mau quỳ xuống sám hồi đi!”
Đám người Diệp gia ở hiện trường, cùng đám thuộc hạ của Diệp Chắn Quân, đồng loạt rống lên.
“Quỳ xuống sám hồi!”
“Quỳ xuống sám hồi!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Muốn tôi quỳ xuống, các người không xứng. Hơn nữa nên sám hồi chính là Diệp gia các người.”
Diệp Băng Tâm, Diệp Quân cùng đám thuộc hạ nghe vậy liền ngây người.
Diệp Chấn Quân không dám tin hỏi: “Mày nói cái gì? Mày nói người nên sám hối là Diệp gia bọn tao?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Hạng Các lão dùng danh nghĩa Nội các đánh lạc hướng Thiếu soái, người của Diệp gia các người nhân cơ hội này khi dễ Thiếu soái phu nhân.
Các người nói Diệp Mục Thiên có phải là gieo gió gặt bão không? Diệp gia các người không phải nên vì hành vi của mình mà sám hồi không?”
Diệp Chấn Quân: “Mày!”
Diệp Băng Tâm híp mắt, nhìn chằm chằm Trần Ninh, chậm rãi nói: “Cậu không phải đến để cầu xin tha thứ, vậy cậu đến đây làm gì? Muốn đến chịu chết sao?”
Trần Ninh mỉm cười: “Chịu chết? Tôi là đến truyền tin!”
Truyền tin?
Tin gì?
Diệp Băng Tâm cùng Diệp Chấn Quân liếc nhìn nhau, mọi người ở hiện trường cũng hai mặt nhìn nhau, thần tình mê mamg.
Chỉ thấy Trần Ninh lấy ra một phong thư, tiện tay đặt lên bàn. Diệp Chấn Quân cầm lấy, sau đó nhanh chóng đọc qua một lần. Ông ta càng xem càng phẫn nộ!
Diệp Băng Tâm tò mò: “Thư này viết gì?”
Diệp Chấn Quân đưa thư cho Diệp Băng Tâm, phẫn nộ nói: “Chị nhìn xem!”
Diệp Băng Tâm cầm thư đến, thiếu chút nữa tức giận ngất đi. Hóa ra là một phong thư cảnh cáo của văn phòng luật SƯ.
Trên thư cảnh cáo viết: “Cảnh cáo Diệp gia trông coi giáo dục thật tốt Diệp Mục Thiên, cũng cảnh cáo Diệp gia tự giải quyết cho tốt. Nói cách khác, Tống Sính Đình tiểu thư: có thể bát cứ lúc nào thông qua pháp luật truy cứu trách nhiệm của Diệp gia.”
Diệp Băng Tâm hét lên một tiếng đầy giận dữ!
Buổi sáng bà ta vừa cho luật sư mang thư đến cho Tống Sính Đình. Nhưng vạn lần không ngờ đến, chưa tới nữa ngày sau đối phương lại trả cho bà ta một phong thư luật sư. Đây quả thực là ăn miếng trả miếng, đói chọi gay gắt!
Bà ta phẫn nội xé bỏ thư luật sư, sau đó lớn tiếng nói: “Ai muốn giết tên này, thay tôi trút giận?”
“Để tôi!”
Một tên dáng vẻ khôi ngô có râu quai nón bước ra.
Diệp Băng Tâm nhìn tên râu quai nón này, vừa lòng nói: “Tốt lắm, Sở Thương Long, giết chét tên tiểu tử này tôi sẽ thưởng lớn cho cậu.”
Sở Thương Long nồi tiếng cường giả ở Diệp gia, danh chấn khắp nơi. Sở Thương Long chuyên huấn luyện cao thủ cho Diệp gia, được gọi là giáo quan của quân Diệp gia.
36 Thiên Cương, 72 Địa Sát đều là tinh nhuệ do hắn tự tay huấn luyện ra.
Sở Thương Long dùng ánh mắt như đồ tể nhìn con mồi nhìn Trần Ninh, xem Trần Ninh giống như con mồi chuẩn bị chờ hắn đến làm thịt.
Hắn híp mắt, kiêu căng đối diện Diệp Băng Tâm nói: “Bầm phu nhân, tôi giết tên này chỉ là vì báo thù cho nhóm đồ đệ của mình, không cần ban thưởng.”
Nói xong, hắn ngoắc tay với Trần Ninh: “Tiểu tử, đến đây nhận chết đi!”
Hắn vừa dứt lời, Trần Ninh liền động, tốc độ nhanh đến cực hạn. Sở Thương Long chỉ cảm thấy hoa mắt, Trần Ninh vậy mà đã muốn đến trước mặt hắn. Trong lòng hắn mãnh liệt chắn động: “Tốc độ này, thật sự quá nhanh!”
Sở Thương Long hét lên một tiếng, tay phải vung ra một quyền hung hăng đánh tới. Trần Ninh cũng nâng tay đánh đến một quyền.
“Âm!
Hai nắm đấm hung hãng va chạm. Thân hình Trần Ninh vẫn như cũ không động, không chút sứt mẻ. Sở Thương Long lại kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp lui về sau bảy tám thước mới có thể miễn cưỡng ổn định thân mình.
Xương cánh tay của hắn đã vỡ vụn, cánh tay hắn giống như bị điện nấu chín, mềm nhữn không thể củ động.
Sắc mặt Diệp Băng Tâm thay đổi. Thần tình Diệp Chấn Quân ngưng trọng. Mọi người ở hiện trường đều trở nên khiếp sợ.