Hai mắt Lưu Diệu Lâm sáng lên, dẫn theo thuộc hạ của mình, vội vàng đi về phía trước nghênh đón. Rõ ràng ông ta lớn tuổi hơn nhiều nhưng lại cúi đầu thật sâu với người thanh niên trước mặt và nói rất khiêm tốn: "Diệp thiếu, tiểu nhân chính là Lưu Diệu Lâm, ngài gọi tôi lão Lưu là được
"Mấy ngày trước tôi nhận được lệnh của thiếu gia. Nghe nói ngài sẽ đến Giang Nam, chúng tôi đã chờ đợi mấy ngày, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc ngài cũng đến.”
Người đàn ông quý tộc này không phải ai khác, chính là Diệp Sâm.
Diệp Sâm hờ hững nói: "Ý là chẽ tôi đến trễ, để cho mấy người chờ lâu sao?”
Nụ cười trên mặt Lưu Diệu Lâm lập tức đông cứng lại, ông ta vội vàng
nói: "Diệp Ttiếu, tôi không phải có ý đó. Tôi chỉ muốn nói là, rốt cuộc ngài đã đến, tiểu nhân thật sự rất vui!”
“Nếu như năm đỏ không có ân sư dìu dắt, tiểu nhân cũng không có ngày hôm nay, mệnh của tôi đều nhờ ân sư, sao tiểu nhân lại dám oán giận gì Diệp thiếu ngài chứ!”
Diệp Sâm lạnh lùng nói: "Không có thì tốt!”
"Lần này tôi đến Trung Hải, chắc các người cũng biết tôi đến đây để làm gì."
Lưu Diệu Lâm gật đầu nói: "Vâng,
vâng, tiểu nhân biết!”
“ở Trung Hải, tiểu nhân cỏ một biệt thự biển ở vịnh Mặt Trăng, tên là Bích Hải Vân Thiên."
"Tôi đã nhờ người dọn dẹp xong xuôi, mời Diệp thiếu ở lại Bích Hải Vân Thiên một thời gian, sau đó có thể bàn bạc kỹ hơn."
Lên xe, Diệp Sâm lạnh lùng nói: “Giết Trần Ninh, còn cần gì phải thảo luận kỹ càng?"
"Bây giờ cử người đến thông báo cho Trần Ninh và vợ, bảo họ trước đêm nay đến Bích Hải Vân Thiên gặp tôi.”
"Nếu Trần Ninh và Tống Sính Đình ngoan ngoãn đến gặp tôi, thì tôi có thể hứa rằng chỉ cần mạng của Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác có thể sống sót."
"Nhưng nếu hai vợ chồng kia không đến, tôi sẽ tức giận và sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn đấy."
Lưu Diệu Lâm theo bản năng muốn
nói, dựa theo tính cách mạnh mẽ của
Trần Ninh, chắc chắn sẽ không đi
vào khuôn khổ.
Nhưng khi định nói lời đó, ông ta lại nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Diệp Sâm, kinh hãi nuốt lời định nói xuống.
Đứa con trai này của ân sư, coi bộ rất ngang ngược.
Thôi thôi, cứ dựa theo ý người kia mà làm, nếu không, chưa xử được Trần Ninh, khả năng ông ta đã bị xử trước.
Quán trà Vân Hiên.
Trong phòng riêng độc lập, Trần Ninh đang uống trà với Vương Đạo Phương.
Hóa ra là Vương Đạo Phương biết được rằng Trần Ninh đã trở lại Trung Hải và muốn mời Trần Ninh đi ăn tối.
Mặc dù Trần Ninh đã từ chối lời mời này của Vương Đạo Phương, những vẫn gọi Vương Đạo Phương đến quán trà Vân Hiên thưởng trà.
Chủ quán trà Vân Hiên - Tô Mị
Nương, trước kia từng được Trần
Ninh cứu, phá lệ nhiệt tình đãi ngộ
Trần Ninh.
Cô quỳ trong phòng riêng rồi pha một ấm trà ngon cho Vương Đạo Phương cùng Trần Ninh, sau đó lui về phía sau nhẹ nhàng nói: "Trần tiên sinh, nếu ngài còn có cái gì phân phó, hãy nhẹ nhàng gõ chuông trên bàn, tôi sẽ đến và phục vụ.”
Trần Ninh gật đầu: "Được!"
Trần Ninh cầm chén trà lên, cười với Vương Đạo Phương: "Trung Hải không có nhiều quán trà ngon, Vân
Hiên coi như cũng được, trà nghệ của cô chủ Tô Mị Nương cũng coi như miễn cưỡng.”
Vương Đạo Phương cười đáp: "Thiếu soái, thuộc hạ là người thô kệch, uống vào cũng chẳng thấy khác gì.”
Trần Ninh cười nói: "Vậy so với hút thuốc xem, thuốc trong quân đội, với thuốc lá bên đường mấy đồng cũng không khác gì à.”
Vương Đạo Phương gật đầu: "Gần như vậy, nhưng ngoài đường không phê lắm, thuốc lá trong đặc khu hăng
hơn, nhất là trong quân Bắc Cảnh,
đủ mạnh, hút nghiền hơn.”
Trần Ninh cười lắc đầu: "Không phải là khác biệt đấy sao!”
Nói đến Quân Bắc Cảnh, Vương Đạo Phương trở nên thận trọng, bồi tiếp cẩn thận nói: “Thiếu soái, cấp trên cách chức thống soái quân đội của ngài, không bố trí vị trí khác sao? Trước đó không lâu ngài cũng tham gia chiến trường Bắc Cảnh, sao trong danh sách khen thưởng lại thiếu tên của cậungài
Vương Đạo Phương cũng như nhiều
người, không biết rằng chính đương
kim thống đốc Đại đô đốc chính là
Trần Ninh.
Trần Ninh cười nói: "Cấp trên không chào đón tôi thôi, ông không nghe nói, tôi đắc tội Hạng Các lão, đã bị mất chức, sớm muộn cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này sao?”
Nghe đến đây Vương Đạo Phương cả giận nói: "Hạng lão khinh người quá đáng!”
Trần Ninh cố ý nói: "Người ta là thủ phủ Nội các, chúng ta làm gì được.”
Vương Đạo Phương nói: "Không được, Thiếu soái, ngài không thể dễ dàng để Hạng gia kia khi dễ được, huynh đệ trong quân cũng không đành lòng nhìn ngài bị ức hiếp.”
Trần Ninh nói: "ông muốn nói cái gì?"
Vương Đạo Phương mới nói: "Tôi đã nghĩ rồi, dự định sẽ bàn bạc với những người chủ lực của quân đội Bắc Cảnh và cả những anh em khác, cùng nhau viết một bức thư, gửi Nội các, kháng nghị Đại đô đốc.”
Trần Ninh rất có hứng thú: "Kháng
nghị, kháng nghị cái gì mới được.”
Vương Đạo Phương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Giúp Thiếu soái kháng nghị, xin Đại đô đốc cho ngài tiếp tục trấn giữ Bắc Cảnh."
Trần Ninh cười nói: "Có lòng có lòng, nhưng không phải cầu xin Đại đô đốc đâu, vị trí thống soái Bắc Cảnh này, tôi không hợp để làm nữa.”
Vương Đạo Phương lo lắng nhìn: "Thiếu soái, đang nói cái gì vậy, ai không biết ngài canh giữ Bắc Cảnh,
Bắc Cảnh quanh năm yên bình. Ngay khi ngài vừa bị cách chức, nước Tu La đã dám xâm phạm vào Bắc Cảnh.”
"Hơn nữa, nếu ngài không trở lại nhiệm sở, Hạng lão làm phiền ngài, ngài làm sao có thể chống đỡ?"
Trần Ninh cười: "Vương Đạo
Phương, ít người biết, nhưng ông cũng có thể coi là tâm phúc của tôi, cũng là quân nhân, tôi cũng muốn nhờ ông chăm sóc gia đình ở Trung Hải, cho nên tôi nói thẳng vậy.”
Kỳ thật, câp trên đã sớm có những
săp xêp khác cho chức vị của tôi.
Vương Đạo Phương sửng sốt: "Thiếu soái, ngài đang nói cái gì thế?"
“Cấp trên đã có sắp xếp khác cho công việc của ngài? Tại sao chúng tôi không nhận được bất cử tin tức nào, sếp cho ngài đảm nhận chức vị gì, phụ trách mảng nào.”
Trần Ninh cười cười, không nói chuyện, lấy ra một khối tơ vàng được bện chặt, rất tinh xảo, sinh động như Kỳ Lân thật, đặt ở trên bàn.
Mặt nạ Kỳ Lân.
Vương Đạo Phương đột nhiên mở to mắt, đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn mặt nạ.
Đây không phải là chiếc mà Đại đô đốc mang theo, khi ông đến viện quân cơ Thủ đô để tham dự hội nghị quân sự đầu tiên do Đại đô đốc chủ trì cách đây không lâu sao?
Chẳng lẽ lại?
Thiếu soái chính là Đại đô đốc!
Vương Đạo Phương nhất thời hưng phấn nhìn Trần Ninh: "Thiếu soái, ngài là Đại...”
***
Chương 1227
Trần Ninh cười ngắt lời: "Đừng công khai, đây là bí mật, không có mấy người biết, ông có thể biết, nhưng đừng nói cho ai.”
"Sở dĩ tôi tiết lộ với ông là để cho ông yên tâm. Sau này có ngưu quỷ xà thần đến quấy rầy người nhà tôi, không kiêng kị gì cả, diệt hết chúng đi.”
Vương Đạo Phương kích động nói:
“Tuân mệnh!
Lúc này, Điển Chử gõ cửa đi vào, nói nhỏ với Trần Ninh vài câu, báo lại cho Trần Ninh cả chuyện Diệp Sâm đến cũng như phái người đến.
Sau khi Trần Ninh nghe xong cười lạnh một tiếng, nói với Vương Đạo Phương: "Vừa mới nói ngưu quỷ xà thần, không nghĩ tới ngưu quỷ xà thần Diệp gia đến thật.”
Đô Đốc
Lúc này!
Đội trưởng đội cảnh vệ Chiêm Thiết Quân của Vương Đạo Phương cũng gõ cửa và bước vào.
Vương Đạo Phương cau mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Chiêm Thiết Quân báo cáo: "Tướng quân, Diệp Sâm - con trai của Diệp Tiêu Diêu, đến Trung Hải, buổi chiều đã có mặt tại Bích Hải Vân Thiên, mời một số nhân vật tai to mặt lớn ở
Trung Hải, đồng thời mời cả ngài!
Diệp Sâm!
Không phải là ngưu quỷ xà thần mà Thiếu soái vừa nhắc đấy sao!
Vương Đạo Phương không chút do dự từ chối: "Không đi!"
Chiêm Thiết Quân vẫn không biết rằng Diệp Sâm đến Trung Hải để đối phó với Trần Ninh, không nhịn được nói: "Tướng quân, Diệp Sâm là con trai của Tiêu Diêu vương. Tiêu Diêu vương là nhân vật phong vân năm ấy của Thủ đô, sức ảnh hưởng bây giờ
cũng không nên khinh thường.
"Diệp Sâm mời ngài đi yến tiệc, nếu không đi là không nể mặt.”
Vương Đạo Phương giễu cợt: "Cậu ta là cái gì chứ, cho dù tôi có đến, tôi cũng không nể tình gì đâu.”
Chiêm Thiết Quân nghe vậy mắt trợn tròn!
Tiêu Diêu vương là vương của Thủ đô, sao Vương tướng quân lại có địch ý với ông ấy thế?
Trần Ninh mỉm cười: "Được rồi, Đạo
Phương, tôi về trước, có thời gian
liên hệ sau."
Vương Đạo Phương nhanh chóng đứng lên: "Thiếu soái, tôi tiễn ngài.”
Trần Ninh nói: "Không cần đâu, chúng tôi có xe hơi riêng. Nhớ rõ, chăm sóc gia đình của tôi."
Vương Đạo Phương nói: "Vâng, thuộc hạ hiểu ròi.”
Trần Ninh rời đi cùng Điển Chử.
Sau khi Vương Đạo Phương thanh toán hóa đơn, ông cũng đưa Chiêm
Thiết Quân và những người khác rời
khỏi quán trà.
Ra khỏi quán trà đi về phía bãi đậu xe, Chiêm Thiết Quân không khỏi thấp giọng hỏi Vương Đạo Phương một lần nữa: "Tướng quân, ngài thật sự không định tham gia bữa tối của Diệp Sâm sao?"
Theo như những gì Chiêm Thiết Quân thấy, ngay cả khi Vương Đạo Phương không muốn đi, vẫn phải tim một lý do qua loa tắc trách một chút, nếu không sẽ đắc tội Tiêu Diêu vương, không tốt lắm.
Lúc này Vương Đạo Phương biết Trần Ninh là Đại đô đốc, đồng thời cũng biết Diệp Sâm ở đây để làm phiền Trần Ninh, theo quan niệm của ông, Diệp Sâm là đang tìm chết, sao ông có thể lao vào vũng bùn lần này được.
Ông không cẩn thận buột miệng: “Tôi bận đi với Đại đô đốc, tham gia tiệc tùng đó làm gì.”
Vương Dao nói xong mới nhận ra mình lỡ miệng.
Nhìn Chiêm Thiết Quân, quả nhiên
vẻ mặt đầy kinh ngạc, vẻ mặt như muốn nói: Đi với Đại đô đốc, Đại đô đốc sắp tới Trung Hải thị sát sao?
Vương Đạo Phương lỡ miệng, nhưng nghĩ lại, cũng không phải nói ra Trần Ninh là Đại đô đốc, cũng lười giải thích, miễn cho nói nhiều sai nhiều, chỉ trầm mặt nói: “Cứ như vậy đi, rút quân về doanh.”
Chiêm Thiết Quân vội vàng đáp: “Vâng!”
Vương Đạo Phương và tùy tùng đã lên xe chuyên dụng quân đội.
Chiêm Thiết Quân là thân tín của Vương Đạo Phương, luôn nghĩ cho Vương Đạo Phương, anh ta cảm thấy lần này ông không tham gia bữa tối của Diệp Sâm thì ít nhất cũng phải chiếu lệ và tìm một lời giải thích hợp lý cho việc không đi.
Vì vậy, khi lên xe, anh ta vẫy tay, gọi một người lính bên cạnh và nói nhỏ: "Anh đến Bích Hải Vân Thiên, nói với Diệp Sâm thiếu gia rằng Đại đô đốc có khả năng đến doanh trại Trung Hải thị sát, nên tướng quân cùa chúng ta không có thời gian để ra ngoài và tham gia bữa tiệc, mong
cậu ấy hiểu.”
Người lính đáp: "Vâng!"
Bích Hải Vân Thiên, biệt thự biển siêu cấp.
Biệt thự này là biệt thự nghỉ dưỡng ở Trung Hải của Lưu Diệu Lâm, người giàu nhất tỉnh Giang Nam, thường bị bỏ trống, chỉ có một nhóm bảo mẫu được thuê để quét dọn trông nom.
Nhưng hôm nay Bích Hải Vân Thiên lại rất náo nhiệt.
Hóa ra là!
Lưu Diệu Lâm cùng Diệp Sâm tạm thời ở lại đây, ngay khi Diệp Sâm vừa mới ở lại, lập tức phái người đi mời những nhân vật tai to của đủ loại tầng lớp trong Trung Hải đến dự tiệc.
Diệp Sâm cũng biết Trần Ninh và Tống Sính Đình đều là những nhân vật nặng ký ở đây. Anh ta muốn đánh động đến Trần Ninh và Tống Sính Đình, trước tiên phải chào các ông lớn mọi tầng lớp xã hội ở Trung Hải, miễn cho lúc đang đối phó với Trần Ninh và Tống Sính Đình, lại có tên nào nhảy ra làm vướng tay vướng
chân.
Hôm nay, anh ta tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi một nhóm các nhà lãnh đạo của thành phố Trung Hải, cũng như các nhân vật lớn giới kinh doanh hoặc lão đại hắc bang, đặc biệt là cử người đi mời Vương Đạo Phương, tổng tư lệnh quân đội Trung Hải.
Mọi người từ mọi tầng lớp, sau khi nhận được lời mời của Diệp Sâm, đều đến yến tiệc.
Lúc này trong bãi đậu xe của biệt thự Bích Hải Vân Thiên, có đủ loại ô tô hạng sang đang đậu, mỗi một người
bước xuống, đều có phong thái của
chủ tịch hoặc lãnh đạo tổ chức nào
đó.
Những người này đều mang theo quà tặng, sau khi đi vào đều chào hỏi với Diệp Sâm một cách trịnh trọng, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng Diệp Sâm.
Diệp Sâm có chút đắc ý khi được chúng tinh củng nguyệt(*).
(*) Như sao vây quanh mặt trăng.
Anh ta rất thích cảm giác được mọi người vây quanh mọi lúc mọi nơi,
việc này quả thật rất tuyệt.
Anh ta nhìn xung quanh toàn hội trường rồi hỏi Lưu Diệu Lâm bên cạnh: "Mọi người ở tất cả các tầng lớp đã đến hết chưa?”
Lưu Diệu Lâm nói: "Thưa Diệp thiếu, tướng quân Vương Đạo Phương chưa đến, Đổng Thiên Bảo -lãnh chúa ngầm của thành phố Trung Hải cũng chưa đến, hào môn Tống gia của Trung Hải cũng chưa đến luôn.”
Chương 1228
Diệp Sâm nói: "Tướng quân nhà anh tại sao không tới bữa tiệc của tôi, phái anh tới, muốn nói cái gì với tôi?”
Người cảnh vệ nói thật: “Diệp tiên sinh, tướng quân nhà tôi nói, Đại đô đốc tới Trung Hải thị sát, ông ấy tiếp đãi Đại đô đốc, lại trùng với thời gian bữa tiệc, xin ngài hiểu cho.”
Vốn dĩ Diệp Sâm không nể mặt Vương Đạo Phương, không đến bữa tiệc tối của anh ta, anh ta rất khó chịu, cảm thấy điều này là do Vương Đạo Phương không cho anh ta chút thể diện nào.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe những lời của cảnh vệ Vương Đạo Phương, đôi mắt của anh ta mở to.
Đại đô đốc sắp tới quân đội Trung Hải thị sát, Vương Đạo Phương phải đi hộ tống.
Bây giờ đại đô đốc là sự tồn tại chói mắt nhất ở Hoa Hạ, sau khi người đó chỉ huy quân Bắc Cảnh đánh bại 50 vạn quân Tu La quốc, uy phong cùa Đại đô đốc đã như mặt trời ban trưa.
Đại đô đốc xuất thế, ai dám tranh giành?
Mạnh như Diệp gia, cho dù Diệp Sâm có tính cách ngang ngược, nghe đến ba chữ Đại đô đốc, vẻ không hài lòng ban đầu trên mặt anh ta lập tức biến mất, trở nên vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Những người xung quanh cũng tương tự như vậy, các chức sắc Trung Hải khắp hội trường đều kinh ngạc thốt lên: "Trời ạ, vậy mà Đại đô đốc đến quân đội Trung Hải cùa chúng ta thị sát. Tin tức này quá bùng nổ ròi."
"Phải, tại sao chúng ta không nhận
được một tin tức nào thế?"
“Ngốc vừa thôi, khẳng định là Đại đô đốc muốn âm thầm đến quân đội Trung Hải thị sát, không muốn gây nhiễu lòng dân.”
"Cũng đúng. Đại đô đốc luôn luôn uy phong lại thần bí, chúng ta mà biết được hành tung của Đại đô đốc mới là bất thường.”
Mọi người bàn tán xôn xao, nếu không phải vì tiệc tối của Diệp Sâm, bỏ dở giữa chừng sẽ làm Diệp Sâm
mất mặt, e rằng những người này đã chạy sang quân đội bên kia.
Sau khi Diệp Sâm biết được "lý do" khiến Vương Đạo Phương không thể đến tiệc tối của mình, thay vì tức giận, anh ta lại mỉm cười.
Anh ta dặn dò Tà Tăng lấy một con dao găm cực kỳ tinh xảo khảm bằng đá quý, đóng gói trong hộp gỗ đàn hương, trịnh trọng giao cho tên cảnh vệ trước mặt, cười nói: "Vương Tướng quân muốn tiếp đãi Đại đô đốc, không thể tới tham gia tiệc tối, không sao. Sau này có thời gian dùng bữa chung sau.”
"Còn có, nhờ tướng quân nhà anh chào hỏi Đại đô đốc thay tôi, thỉnh an ngài ấy.”
"Con dao găm bảy sao này là một thanh kiếm cổ có giá trị rất lớn. Giúp tôi chuyển nó cho Đại đô đốc. Chút tâm ý của tiểu nhân, mong Đại đô đốc nhận cho.”
Cảnh vệ cầm lấy chiếc hộp, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ gửi lại quà cho tướng quân của tôi, nhất định sẽ chuyển đến tay Đại đô đốc.”
Diệp Sâm mở mắt ra cười: "Tốt lắm, tốt lắm."
Tiểu khu Giang Tân.
Trong nhà, trong thư phòng.
Trần Ninh nhìn con dao găm bảy sao mà Điển Chử giao cho, thích thú thưởng thức hai lần, ranh mãnh nói: “Vật này là do Diệp Sâm đưa cho tôi sao?"
Điển Chử thành thật nói: "Vâng!"
“Vương tướng quân không cẩn thận lỡ miệng, Diệp Sâm biết được Vương tướng quân muốn tiếp đãi Đại
đô đốc, bởi vậy tranh thủ thời gian đưa đoản kiếm bảy sao này đến hải quân Trung Hải, thỉnh cầu Vương tướng quân đem vật quý này tặng cho Đại đô đốc.”
"Vương tướng quân đã phái người bí mật gửi thanh đoản kiếm này tới đây."
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: "Thú vị!"
"Có lẽ là Diệp Sâm không biết tôi là Đại đô đốc nhỉ?”
Điển Chử nói: "Diệp Sâm cùng
những người khác đều không biết
ngài là Đại đô đốc.”
"Bọn họ chỉ nghĩ Đại đô đốc sẽ đến Quân khu thành phố Trung Hải để kiểm tra, vì vậy tặng quà muốn lấy lòng Đại đô đốc thôi."
"Nếu như Diệp Sâm biết ngài là Đại đô đốc, đoán chừng hiện tại đã sợ hãi chạy đến đây cầu xin tha thứ rồi.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: "Diệp gia thật sự trí nhớ quá kém. Bị dạy dỗ bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thay đổi. Tôi nghĩ đã đến lúc quật cho Diệp gia một phát thật mạnh, gạch khỏi danh sách hào môn.
Điển Chử nói: "Diệp Sâm đến Trung Hải, tạm thời ở Bích Hải Vân Thiên."
"Ngoài việc uy hiếp Thiếu soái cùng phu nhân đêm nay phải đến lĩnh tội, buổi chiều còn thiết đãi tiệc rượu, mời các đại lão ở Trung Hải, mục đích là để đánh tiếng với họ, không cản trợ anh ta đối phó ngài.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: "Tên đó không xứng giao thủ với tôi."
Điển Chử đáp: “Thiếu soái, bây giờ dạy dỗ tên tiểu tử Diệp gia đó sao
đây, mời chỉ thị của Thiếu soái.
Trần Ninh vừa muốn nói chuyện!
Đột nhiên, Tống Sính Đình gõ cửa bước vào, lo lẳng nói: "Trần Ninh, có chuyện không tốt ròi!”
Trần Ninh cười nói: "Lảm sao vậy?"
Tống Sính Đình hoảng sợ nói: "Diệp gia phái người đến báo thù, nghe nói là Tiêu Diêu vương - người mà năm đó danh tiếng lẫy lừng khắp Thủ đô, đến Quốc chủ cũng kiêng dè. ông ta phái con trai là Diệp Sâm đến tính sổ với chúng ta.”
"Diệp Sâm hạ lệnh cho hai người
chúng ta nhận tội, chịu phạt!"
"Hơn nữa, anh ta còn mời các ông chủ máu mặt thuộc mọi tầng lớp trong Trung Hải tham gia tiệc tối. Bên ông nội cũng nhận được lời mời.”
"Ông nội không dám xúc phạm Tiêu Diêu vương, liền đưa theo chú ba của em và những người khác đến bữa tối của Diệp Sâm. Nghe nói bây giờ đang bắt chẹt bọn họ, bắt mặc áo tang quỳ trên mặt đất, nhìn về phía Thủ đô. Khóc tang cho người chết
Diệp Văn Bưu!
Gỉ?
Sau khi Trần Ninh nghe những lời của Tống Sính Đình, phẫn nộ tức giân.
Anh giận tái mặt: “Diệp gia thật sự là muốn chết, Điển Chử, chuẩn bị xe, chúng ta đi qua xem một chút."
Điển Chử nói: "Vâng!"
Tổng Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Đồng Kha đều biết Diệp gia đã phái người đến báo thù, họ cũng biết rằng
gia đình cha con Tống Thanh Tùng đang bị khi nhục ở Bích Hải Vân Thiên. Lúc này lòng mọi người như lửa đốt, náo loạn trong phòng khách.
Thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình ra khỏi phòng sách, cũng biết hai người muốn đi cứu cha con Tống Thanh Tùng.
Tống Trọng Bân nói ông cũngmuốn đi chung!
Chương 1229
Tống Thanh Tùng, Tống Thanh Hùng và Tống Thanh Bình, toàn bộ người Tống gia, mặt đầy khuất nhục, hận không thể đập đầu chết tâm.
Đặc biệt là Tống Thanh Tùng, ông nghĩ đến cháu rẻ Trần Ninh, bị cách chức cũng sẽ không trở lại uy phong như xưa.
Lại cân nhắc đến Diệp gia là hào môn đỉnh cao của Thủ đô, Tiêu Diêu vương là nhân vật uy phong cả nước.
Vì không muốn đắc tội với Diệp gia, Tống Thanh Tùng đưa gia đình mình đến bữa tiệc tối của Diệp Sâm.
Không ngờ, Diệp Sâm đến chút mặt mũi cũng không cho ông, mới gặp mặt, liền sai thuộc hạ đánh cho một trận, buộc bọn họ mặc đồ tang, quỳ trên mặt đất, ngóng nhìn Thủ đô, khóc tang cho Diệp Văn Bưu đã chết.
Tội nghiệp cho Tống Thanh Tùng, tuổi đã cao, là nhân vật lão làng ở thành phố Trung Hải, lại phải khóc tang cho một người trẻ tuổi của Diệp gia.
ông tức đến muốn ngất đi.
Cũng quỳ trên mặt đất chật vật là Tống Trọng Hùng, xấu hổ giận dữ nói với Diệp Sâm: "Đừng lấn hiếp người quá đáng, chờ cháu rể Trần Ninh của tôi tới, cậu sẽ phải hối hận.”
Tổng Thanh Bình cũng hét lên:
"Đúng vậy, các người khi dễ tụi này, cháu rể Trần Ninh của tôi mà tới, tuyệt đối không tha cho các người.”
Những người còn lại trong Tống gia, từng người một, đều căm phẫn nói Trần Ninh sẽ đến báo thù cho họ.
Diệp Sâm giễu cợt: "Ha ha, xem ra các người còn không biết rõ tình huống hiện giờ nhỉ?"
"Trần Ninh cũng đã không thể bảo vệ chính mình. Còn có thể cứu các người sao?”
Không ngại nói thật cho các người
biết, tôi đang chờ anh ta đến tìm cái
chết đây!”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào thét!
Diệp Sâm, người của anh ta và mọi người ở hiện trường không khỏi nhìn về phía cửa.
Sau đó, lập tức thấy một vài tên vệ sĩ, mặt mũi đầy máu, chạy đến.
"Ông chủ Lưu, Diệp thiếu gia, có chuyện, có người đánh tới cửa.”
Diệp Sâm, Lưu Diệu Lâm, Tà Tăng
cùng các thuộc hạ khác đưa mắt
nhìn nhau.
Tất cả mọi người nhịn không được tò mò nghĩ: Chẳng lẽ Trần Ninh đến chịu chết là thật sao?
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm cùng một nhóm đàn ông trầm mặt điềm đạm bước tới.
Diệp Sâm nhìn tên râu quai nón, hơi nhíu mày, trái phải hỏi: "Đó là Trần Ninh?"
Lưu Diệu Lâm lắc đầu: "Không phải,
người này là lãnh chúa ngầm của
thành phố Trung Hải, Đổng Thiên
Bảo."
Diệp Sâm khịt mũi: "Hiểu rồi, chó săn của Trần Ninh, hôm kia người nhà tôi bị giết, tên này chắc chắn có phần.”
Lúc này!
Đổng Thiên Bảo đã mang theo thủ hạ đến gần.
Đổng Thiên Bảo nhìn thấy Tống Thanh Tùng cùng những người khác quỳ trên mặt đất, không khỏi sửng sốt, trên mặt lập tức tràn đầy tức
“Tống lão gia, sao mọi người lại quỳ trên mặt đất làm gì, mau dậy đi.”
Đổng Thiên Bảo nói, đưa tay muối diu Tống Thanh Tùng đứng lên.
Nhưng đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Diệp Sâm truyền đến: "Tôi không cho phép bọn họ đứng lên, ai dám đứng lên chứ?"
“Người của Tống gia nghe cho kỹ, ai dám, trực tiếp đánh gãy chân."
'Còn có ai dám giúp người Tống gia
đứng dậy, trực tiêp đánh gãy tay.
Tay của Đổng Thiên Bảo vừa muốn chạm tới Tống Thanh Tùng cũng cứng đờ một hồi, tửc giận quay đầu nhìn Diệp Sâm: "Gan lớn nhỉ, dám khi dễ ông nội của Thiếu phu nhân.”
"Tôi muốn đỡ Tống lão gia dậy, xem ai dám đánh gãy tay tôi.”
Nói xong, anh đưa tay ra đỡ Tống Thanh Tùng.
Nhưng lúc này bên tai anh vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Nếu anh dám giúp, không những đánh gãy tay
anh, mà còn đánh chết như đánh
chết một con chó.”
Trong đám thủ hạ của Diệp Sâm, một người đàn ông vạm vỡ, râu tím và dáng vẻ xấu xí, trông hơi giống với Sa Tăng trong Tây Du Ký, mặt không cảm xúc bước ra.
Là một trong bốn vị cao thủ do Diệp Sâm mang đến, một trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng Tiêu Diêu vương - Quỹ Nhãn.
Đổng Thiên Bảo cả giận nói: "Được, tôi sẽ đánh chết anh trước, sau đỏ sẽ đến giúp Tống lão gia."
Ma Nhãn cười giễu cợt, móc ngón tay: "Đến đây.”
Đổng Thiên Bảo không có chút khách khí nào, trực tiếp xông thẳng về phía đối phương, giơ tay tát mạnh vào người bên kia.
Một quyền này, mang theo một luồng gió mạnh, tạo ra một âm thanh rít mạnh, bất cứ ai cũng có thể thấy rằng cú đấm này rất có uy lực.
Các thuộc hạ của Đổng Thiên Bảo thấy thế, cũng nhịn không được nháo nhào khen hay.
'Được!
'Anh Bảo số một!
“Anh Bảo hung hăng giáo huấn hắn.”
Ma Nhãn đứng yên tại chỗ, nhìn nắm đấm của Đổng Thiên Bảo đang tiến tới, không ngừng phóng đại, tựa hồ như không muốn né tránh vậy.
Bùm!
Nắm đấm của Đổng Thiên Bảo đập mạnh vào mặt Ma Nhãn.
Đám thuộc hạ của Đổng Thiên Bảo
reo hò.
Những danh chức Trung Hải vây xem thấy vậy cũng nháo nhào hét lên kinh hãi.
Ngay cả Lưu Diệu Lâm cũng không khỏi hơi nhíu mày.
Sắc mặt Diệp Sâm cùng đám người Tà Tăng kia vẫn bình tĩnh vô cùng, không có chút nào lo lắng, vẫn ung dung nhìn xem.
Đổng Thiên Bảo tung cú đấm này vào mặt Ma Nhãn, không như anh mong đợi, mặt Ma Nhãn không hề
đầm đìa máu.
Thay vào đó là nắm đấm của anh, như thể đập phải vào một tấm thép, bị chấn động đến đau nhức.
Anh vừa ngạc nhiên vừa tức giận, nhìn thẳng vào Ma Nhãn.
Nhìn gương mặt chịu một quyền của Ma Nhãn, da chỉ hơi ửng đỏ nhưng không bị thương.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, châm chọc nói: "Còn tưởng là chó săn của chiến thần Hoa Hạ, thực lực lợi hại lắm, ai
dè cũng chỉ có vậy.
“Sao vậy, quân Bắc Cảnh tệ như vậy sao?”
Đổng Thiên Bảo nghe vậy, giận tím mặt.
"Đồ khốn kiếp, dám coi thường quân Bắc Cảnh chúng tôi, anh là người đầu tiên, nếu muốn chết tôi cho anh toại nguyện.”
Nói xong, thân hình anh đột ngột chuyển động, nắm đấm giống như nòng pháo, lại nổ tung về phía đối phương.
Cú đấm này!
Tốc độ càng nhanh, sức mạnh càng nhiều.
Cho dù đó là một con trâu, Đổng Thiên Bảo vẫn tự tin rằng sẽ đấm chết nó.
Ma Nhãn vẫn giễu cợt, khi nắm đấm của Đổng Thiên Bảo lại tới gần, hắn giơ tay lên nhanh như chớp, nắm lấy cổ tay Đổng Thiên Bảo, nhe răng cười nói: "Còn yếu lắm!”
Đổng Thiên Bảo giật nảy cả mình!
Trước khi anh kịp phản ứng, Ma Nhãn kia đã phát lực.
Răng rắc!
Nương theo là tiếng xương cốt gãy giòn tan, một cơn đau thấu tim.
Xương tay phải của Đổng Thiên Bảo đột ngột bị Ma Nhãn kia làm gãy nát.
A...
Đổng Thiên Bảo không khỏi rên rỉ,
mò hôi nhễ nhại.
Trong kinh hãi, anh cố nén cơn đau kịch liệt, bay lên một cước, đá vào đối phương.
Chương 1230
Xoẹt!
Đổng Thiên Bảo bị Ma Nhãn trực tiếp bị đá đến bay rớt ra ngoài, ngã ầm ầm trên mặt đất.
Tống Thanh Tùng và những người khác không khỏi la lên thất thanh.
"Khốn kiếp, dám đả thương anh em
rM£» rhúnn tni hnv/nh rĩ£ rhi'inn ta
cùng nhau xông lên đi.
Thuộc hạ của Đổng Thiên Bảo, từng người một không thể chịu đựng được nữa, đồng loạt xông lên.
Rầm rầm rầm...
Nhóm của Đổng Thiên Bảo vừa tới gần, tất cả đều bị Ma Nhãn kia đánh bay, tất cả đều bị thương nặng, nôn ra máu rồi ngã xuống đất.
Đổng Thiên Bảo không ngờ một thuộc hạ bất kỳ của Diệp Sâm lại có thể mạnh như vậy.
cố chịu đựng cơn đau buốt ở ngực
và cánh tay phải, muốn đứng lên tái chiến.
Trước khi anh có thể đứng dậy, Ma Nhãn kia đã đến gần, giơ chân giẫm lên đầu anh rồi dậm xuống đất.
Ma Nhãn giễu cợt nói: "Với năng lực này, còn dám gây chuyện với Diệp gia chúng tôi, còn dám mắng mỏ trước mặt Diệp gia chúng tôi ư?"
Đổng Thiên Bảo cắn răng nghiến lợi: “Tôi thua, tôi nhận thua, nhưng các người đừng có mà đắc ý, chờ Trần
tiên sinh tới, tất cả các người đều sẽ phải trả giá."
Ma Nhãn cười khinh thường, quay đầu nhìn Diệp Sâm, dùng ánh mắt hỏi giờ làm gì với Đổng Thiên Bảo.
Diệp Sâm thản nhiên nói: "Giết chết người của Diệp gia chúng ta, tên này chắc chắn có phần, tiễn anh ta quy tiên đi!”
Ma Nhãn nói: "Vâng!"
Nói xong, hắn lại nhấc chân lên, sẵn sàng dùng một chân đập vào đầu Đổng Thiên Bảo.
Nhiều người có mặt tại hiện trường sợ hãi đến mức sắc mặt biến sắc, che mặt không dám theo dõi.
Đổng Thiên Bảo cũng tuyệt vọng, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: Cuộc đời mình coi như kết thúc.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên: "Nếu dám dẫm chân xuống, tôi đảm bảo chân của anh cũng không còn.”
Nghe vậy Ma Nhãn giật nảy mình.
Diệp Sâm cũng nhíu mày.
Mọi người tại hiện trường, tất cả đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Sau đó họ thấy một nhóm người bước vào.
Đứng đầu là một cặp nam thanh nữ tú, theo sau là một nhóm người.
Người cảnh cáo Ma Nhãn là người đàn ông cao lớn có khuôn mặt lạnh lùng.
Lưu Diệu Lâm nhìn thấy hai người,
lập tức nói nhỏ vào tai Diệp thiếu chủ: "Diệp thiếu gia, cậu ta chính là thống soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.”
"Người đẹp phong hoa tuyết nguyệt bên cạnh chính là vợ của anh ta -Tống Sính Đình."
Diệp Sâm nhìn Tống Sính Đình với vẻ mặt kinh ngạc, Tống Sính Đình còn đẹp hơn trong ảnh.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh ta lại rơi vào Trần Ninh, hơi kinh ngạc, không ngờ Trần Ninh - người đã từng là thống soái Bắc Cảnh, lại còn trẻ
như vậy.
Tuy nhiên, sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt anh ta, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm.
Anh ta nhếch mép với Ma Nhãn cách đó không xa.
Ma Nhãn biết ý, chân phải tăng lực đập vào Đổng Thiên Bảo trên mặt đất, cố gắng bóp nát đầu Đổng Thiên Bảo trước mặt Trần Ninh.
Ánh mắt Trần Ninh lạnh lùng!
Thân hình đột nhiên động, nhanh đến
mức khiến người ta không thể bắt kịp.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy hình bóng Trần Ninh biến mất ở trong không khí, tích tắc lập tức xuất hiện trước mặt Ma Nhãn như thiểm điện.
Ma Nhãn cũng cảm thấy thấy hoa mắt, Trần Ninh đã ở trước mặt hắn.
Tốc độ thật nhanh!
Quá kinh khủng!
Đồng tử Ma Nhãn giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, chân đang giẫm lên
Đổng Thiên Bảo, nhất thời đổi
hướng, nhanh như chớp đạp về phía
Trần Ninh.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá vào đối phương, tốc độ so với đối phương nhanh hơn nhiều.
Bốp!
Chân của Trần Ninh đập vào đầu gối của Ma Nhãn.
Răng rắc!
Da đầu hắn tê rần, xương cốt tan nát, đầu gối của Ma Nhãn trực tiếp bị
Trần Ninh đá thành từng mảnh vỡ vụn.
“Á!”
Ma Nhãn kêu thảm thiết thê lương, vang vọng toàn hội trường.
Thấy vậy, Diệp Sâm kinh ngạc đứng lên.
Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần, từng người đều chấn kinh, như mất hồn.
Một cước này của Trần Ninh đá vào đầu gối của Ma Nhãn, nhưng cơn giận còn sót lại chưa tiêu, tay phải nhô ra, bóp lấy cổ họng Ma Nhãn.
Tiếng kêu gào của hắn đột ngột im bặt.
Trần Ninh vô cảm nhấc tên Ma Nhãn kia lên.
Ma Nhãn muốn liều chết phản kháng.
Trần Ninh gập năm ngón tay phải, một phát đã trực tiếp bóp chặt cổ hắn.
Trong phút chốc, Ma Nhãn giống như con gà trống bị gãy cổ, giằng co hai lần sau đó không có động tĩnh gì nửa.
Bịch!
Trần Ninh buông tay ra, thân thể của Ma Nhãn đã bị ném xuống trước mặt đám người Diệp Sâm như một con chó chết.
Sắc mặt Diệp Sâm vô cùng khó coi.
Bọn người Tà Tăng, từng người một đều bày ra vẻ mặt ngưng trọng, thực lực của Trần Ninh, mạnh hơn họ tưởng.
Trần Ninh nhấc lên Đổng Thiên Bảo trên mặt đất lên, ôn nhu hỏi: