Sở Thương Long chính là cao thủ lợi hại nhát trong đám người ở Diệp gia, thế nhưng đến cả một quyền của người trước mặt cũng không tiếp được?
Diệp Băng Tâm thật sự không thể nhẫn nhịn được.
Bà ta đến Giang Nam lần này mang theo đều là cao thủ tinh nhuệ của Diệp gia, lúc này bà ta cao giọng nói: “Trong Diệp gia còn ai có dũng khí giết chết tên này?”
Lời vừa dút liền có bốn tên hán tử đồng loạt bước ra: “Để chúng tôi.”
Bốn người này là tứ đại hội pháp của Diệp gia, thực lực hơn người.
Trần Ninh ngoắc ngoắc ngón tay: “Các người cùng lên đi, hôm nay tôi sẽ đánh đến khi Diệp gia các người phục thì thôi.”
Ngông cuồng!
Tứ đại hộ pháp của Diệp gia đồng loạt vọt về phía Trần Ninh. Bọn họ đều là cao thủ, bốn người liên thủ đương nhiên sẽ còn lợi hại hơn Sở Thương Long.
Bốn người bọn họ vừa đến gần Trần Ninh, còn chưa hiểu chuyện gì đã nhận được một cước vào ngực, miệng bọn họ đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, thân mình bay ngược trở lại.
“Tiểu tử này thực lực không tồi, chúng ta lên!”
Kế tiếp, các cao thủ của Diệp gia đều ra tay, vây kín Trần Ninh.
Lần này Diệp Băng Tâm đến Giang Nam báo thù cho con, là có chuẩn bị mà đến, mang theo toàn bộ cao thủ có thực lực của Diệp gia.
Tuy nhiên, bọn họ đông người, nhưng lại không phải đối thủ của Trần Ninh. Người xông lên cơ hồi đều bị một cước đánh bay. Không bao lâu, hơn hai trăm cao thủ Diệp gia mà Diệp Băng Tâm mang theo đều bị đánh bại toàn bộ.
Trằn Ninh một mình liền có thể đánh bại toàn bộ cao thủ của Diệp gia. Điều này không khỏi khiến Diệp Băng Tâm cùng đám người Diệp Chấn Quân chấn động.
Tên vô lại này, thực lực quả thực quá khủng bố! Toàn bộ cao thủ của Diệp gia đều không phải đối thủ của anh.
Tên này vô danh, tướng mạo bình thường, rốt cuộc là vì Sao lại có thể lợi hại như vậy?
Sắc mặt Diệp Băng Tâm cực kỳ khó coi, toàn bộ cao thủ của Diệp gia đều đã bại trận, lúc này bà ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào em trai mình, hy vọng em trai bà ta có thể giành chiến thắng.
Bà ta nhìn Diệp Chấn Quân: “Em trai, tên này quá lợi hại, toàn bộ cao thủ Diệp gia đều không phải đối thủ của cậu ta. Nhiệm vụ giết cậu ta, chỉ sợ là phải nhờ cậu hoàn thành.”
Lúc này Diệp Chấn Quân từ trong chắn động hồi phục lại.
Hắn cười lạnh nhìn Trần Ninh: “Tiểu tử, tao không thể không thừa nhận thực lực của mày rất mạnh, cho dù là chiến thần Trần Ninh, thực lực chỉ sợ cũng không thể hơn.
Nhưng cho dù quyền cước của mày lợi hại thế nào, cũng không thể so sánh với súng đại và quân đội đi?”
Vừa dứt lời, một đám binh sĩ đã vác súng ra, lên nòng đạn, từ bên ngoài chạy vào.
*Rầằm!”
Bọn binh sĩ sau khi tiến vào liền trực tiếp giơ súng máy lên, toàn bộ nhắm về phía Trần Ninh. Hóa ra, Diệp Chấn Quân vừa rồi nhìn thấy Trần Ninh lợi hại đã lén lút gọi một cuộc điện thoại, điều động một đội quân đến đối phó Trần Ninh.
Diệp Băng Tâm cùng đám người Diệp gia thây một màn này liền vui vẻ.
Diệp Chấn Quân cực kỳ đắc ý: “Tiểu tử, mày không phải rất được sao? Hiện tại mày thử động tao xem? Có tin lão tử một phát giết chết mày không?”
Aml Lời Diệp Chấn Quân vừa dứt, một tiếng súng liền truyền đến.
Tiếng súng này khiến đám người Diệp Chấn Quân giật mình run rẫy, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, mắng bọn thuộc hạ của mình: “Con mẹ nó, tao còn chưa cho tụi mày: nổ súng, ai dám nổ súng lung tung?”
Lời ông ta vừa nói ra liền thấy có điểm không thích hợp.
Bởi vì tiếng súng vừa rồi không phải do thuộc hạ của ông ta bắn, mà xuất phát từ một người đàn ông trung niên mặc quân phục cảnh vệ màu đen.
Người đàn ông này mặt quân phục cảnh vệ, họng súng trong tay còn bóc khói, mà phía sau ông là rất nhiều binh sĩ đặc chủng mang theo súng máy, ngay ngắn xếp thành một hàng tiến vào.
Diệp Chắn Quân khiến sợ, thất thanh nói: “Cao đội trưởng, sao ông lại đến đây?”
Hóa ra người đàn ông trung niên mang theo rất nhiều binh đặc chủng vừa đến không phải ai khác mà chính là đội trưởng đội cảnh vệ Cao Lâm của Lưu Chấn Bình tướng quân – tổng chỉ huy quân khu Giang Nam.
Cao Lâm lạnh lùng nói: “Lưu tướng quân sai tôi đên đây, tôi tự nhiên làm theo.”
Lưu tướng quân?
Lưu Chấn Bình?
Thống soái quân khu Giang Nam, Lưu Chắn Bình, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Diệp Chấn Quân.
Diệp Chấn Quân nghe Lưu Chấn Bình sai người đến, sợ tới cuống quít hỏi: “Cao cảnh vệ, xin hỏi thủ trưởng hiện tại ở đâu?”
*Tôi ở đây!”