“Hơn nữa, để cứu vớt tính mạng của không ít người của cả hai bên, đây là biện pháp giải quyết tốt nhát.”
“Mặt khác, tôi đã sớm nghe người ta nói thực lực của Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh năm đó rồi, đúng dịp lĩnh giáo một chút.”
Mấy người Bàng Hỗ thấy không thể khuyên được Trần Ninh vừa vì sốt ruột vừa lo lắng, đành phải âm thầm đề phòng.
Lúc này, hai bên đêu lùi lại một trăm mét.
Hai người Trần Ninh và Lô Chiếu Anh đứng giữa hai nhóm quân đội, lạnh lùng nhìn nhau.
Lô Chiếu Anh híp mắt, sát khí đẳng đằng mà nhìn Trần Ninh: “Tôi đã nghĩ tới chuyện liệu có cơ hội đơn độc quyết đấu với cậu hay không không chỉ một lần, cũng không biết cậu hay tôi lợi hại hơn người kia một bậc, chỉ là tôi không ngờ ngày đó lại đến sớm thế này!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Vốn là quân thần, sao lại theo giặc.”
Lô Chiếu Anh cười gắn: “Thắng làm vua thua làm giặc, chúng ta quyết đầu thắng thua thế nào còn chưa biết đâu, ai là vua ai là tặc, chưa tới lúc cuối cùng thì chưa chắc!”
Nói xong ông ta hơi xoay cổ, xương cốt kêu răng rắc, ý chí chiến đấu sôi sực nói: “Nhiều lời vô ích, dùng nắm đấm giải quyết đi!”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tới đây!”
“Grừ!”
Lô Chiếu Anh không khách khí với Trần Ninh, ông ta gầm nhẹ một tiếng, cả người giống như đầu một con Kỳ Lân nhào về phía Trần Ninh.
“Kỳ Lân Quyền!”
Lô Chiếu Anh thân như Kỳ Lân, quyền như đạn pháo, một quyền đánh về phía Trần Ninh.
Lô Chiếu Anh xem như cao thủ đỉnh cấp, cơ thể nhanh như chớp, nắm đấm mang theo ác phong, mỗi một chiêu đều mang theo uy lực hủy diệt.
Cây cối xung quanh còn có tảng đá lớn trên mặt đất, đều bị uy lực của ông ta lan đến.
Cây cối bị một quyền nắm đắm đánh gãy, tảng đá lớn bị ông ta một cước quét tới liền vỡ vụn.
Những người xung quanh, bắt kể là hai vạn thủ hạ của Lô gia, hay là những chiến sĩ Bắc Lương của Bàng Hồ, ai náy đều nhìn thấy nghẹn họng, vì thực lực của Lô Chiếu Anh mà cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng, mặc cho thế công của Lô Chiếu Anh giống như mưa rèn gió dữ, nhưng Trần Ninh lại kiên cố như tảng đá, không bị chút tác động.
Trần Ninh dưới sự tấn công cuồng bạo của Lô Chiếu Anh, có vẻ thành thạo.
Trong nháy mắt Lô Chiếu Anh liên tiếp công kích toàn bộ đều thất bại, Trần Ninh chân chính ra tay đánh trả.
Trần Ninh nắm lấy khoảnh khắc Lô Chiếu Anh dùng hét sức lực từ lúc mới chưa sinh, một cước thiểm điện.
“Rầm!”
Trần Ninh một cước đá trúng Lô Chiếu Anh, đá Lô Chiếu Anh trực tiếp lui về phía sau mấy mét, khóe miệng đều tràn máu ra.
Trần Ninh hờ hững nói: “Ông thua rồi!”
“Thối tha, tôi còn chưa thua!”
Lô Chiếu Anh liền móc ra hai thanh chủy thủ, gầm nhẹ, lân thứ hai chém tới Trần Ninh.
Lúc này ông ta, giống như mãnh thú bị thương, thế tiến công càng mãnh liệt hơn.
Hai thanh chủy thủ điên cuồng liên tục đâm về cơ thể Trần Ninh, hơi không cần thận sẽ bị một đaoông ta chém trúng.
“Đi chết đi!”
Hai thanh chủy thủ của Lô Chiếu Anh, giống như hai con độc long, đánh về phía Trần Ninh.
Mắt thấy chủy thủ sắp đến gần!
Trần Ninh bỗng nhiên giơ tay lên, chỉ thầy bạch mang lóe lên, giống như bông tuyết bay qua.
Thì ra là Trần Ninh sử dụng vũ khí Tụ Bạch Tuyết giấu trong tay, thiểm điện kích ra.
Tụ Bạch Tuyết của Trần Ninh, giao kích với hai thanh chủy thủ của Lô Chiếu Anh, phát ra không phải tiếng kim loại va chạm giòn tan, mà là một tiếng âm thanh trầm tháp như sắm rền tiếng vang, toàn trường có thể nghe thấy.
Lô Chiếu Anh giống như bị sét đánh, thân thể chắn động mạnh, hai thanh chủy thủ từng khúc vỡ vụn.
Ông ta rên thảm một tiếng, bịch bịch lui về phía sau bảy tám bước, trên mặt đất để lại một chuỗi dấu chân thật sâu.
Sắc mặt Trần Ninh bình tĩnh, đứng thẳng.
Tụ Bạch Tuyết trong tay anh đã biến mất không thấy, vừa rồi nhìn thoáng qua một cái, hiện tại đã giấu lại trong tay áo.
Mặt Lô Chiếu Anh như tro tàn, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Trần Ninh, biểu cảm rung động mà thống khổ.
Một kích vừa rồi của Trần Ninh, chẳng những đem chủy thủ của ông ta chắn vỡ, một lực lượng vô cùng cường đại, còn thông qua hai tay anh trút vào lồng ngực ông ta, đem lục phủ ngũ tạng của ông ta chấn đến vỡ nát từng khúc.
Sinh cơ trong mắt Lô Chiếu Anh nhanh chóng tiêu tán, ông ta nhìn Trần Ninh, lẫm bẩm nói: “Không hồ là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, quả nhiên rất mạnh…”
Ông ta nói xong, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất mà chết.
“Vương gial”
Thủ hạ Lô gia ở trước mặt mọi người, không ít người nhịn không được bi thiết hô lên.