Lập tức, Tần Tước bắt được không ít người từ hiện trường, xử quyết luôn tại chỗ, hiện trường một mảnh gió tanh mưa máu.
Hiện trường còn lại hơn bảy mươi người, bị Tần Tước giết một nửa.
Àm ầm!
Cửa phòng họp bị thuốc nổ mini nổ tung ra.
“Nhanh!”
“Nhanh!”
“Nhanh, bao vây hiện trường lại.”
Một đội binh sĩ bảo vệ hòa bình mang súng tiểu liên xông vào, bao vây hiện trường lại.
Người dẫn đầu là một người đàn ông mặc quần áo Thiếu tướng của quân đội bảo vệ hòa bình, tên này là người Mỹ Hoa kiều, là chỉ huy của hành động lần này, Kiều Phi Minh.
Lúc Kiêu Phi Minh đi vào, vừa hay nhìn thây Tân Tước giết chết một tên nguyên lão của Hắc Ám Thần Điện.
HáAnh tan vừa sợ vừa giận, quát: “Dừng tay!”
“Tất cả mọi người giơ hai tay lên cho tôi, ai dám ngọ nguậy, tôi sẽ bắn chết người đấy trước.”
Trần Ninh khẽ nhíu mày, mang theo Điển Chử và cấp dưới của mình đến nghênh đón, mỉm cười chào: “Chào anh, nếu như tôi đoán không nhằm, thì anh chính là người phụ trách quân đội bảo vệ hòa bình lần này, Kiều chỉ huy Phi Minh.”
“Tôi là Trần Ninh của Hoa Hạ, rất hân hạnh được quen biết anh.”
Trần Ninh nói, rồi vươn tay với Kiều Phi Minh, muốn bắt tay với đối phương.
Nhưng không ngờ, Kiều Phi Minh lại không hề cho Trần Ninh chút mặt mũi nào, hắn lạnh lùng nói: “Đừng làm ra vẻ này với tôi, thủ hạ của anh giết người.”
Trần Ninh nhìn về phía Tần Tước, sau đó quay đầu cười nói với Kiều Phi Minh: “Anh nói cô ấy sao?”
“Ha ha, thật xin lỗi, chúng tôi đến đây đề tiêu diệt Hắc Ám Thần Điện, chứ không phải đến du ngoạn.”
“Đưa những tên tội không thể tha này lên đường, có vấn đề gì không?”
Kiều Phi Minh phẫn nộ nói với Trần Ninh: “Bọn họ có nên chết hay không, nên do tòa án quân sự quốc tế đến định đoạt, không đến lượt anh nói là xong.”
“Còn nữa, anh đừng tưởng rằng anh góp một khoản tiền cho quân đội bảo vệ hòa bình bọn tôi, lãnh đạo quân đội hòa bình chúng tôi vui rồi, thì anh liền có thể ở trước mặt tôi muốn làm gì thì làm, nói cho anh biết đừng hòng.”
Trần Ninh cười cườ trước mặt các anh!”
Tôi không có có ý muốn là gì thì làm “Các anh bảo vệ hòa bình, bảo vệ vững chắc chính nghĩa trong lòng, rất tốt.”
“Mà chúng tôi là chiến sĩ, chúng tôi giết địch cũng không Sai.
“Trên thực tế, chúng ta đều đang thực hiện chức trách của mình, làm những chuyện mình nên làm mà thôi.”
Trần Ninh nói đến đây, nhìn Kiều Phi Minh, cười nói: “Chỉ là phong cách của các anh khá là nhã nhặn, mà tôi thì lại khá là thô bạo.”
Trần Ninh nói xong, nói với Điển Chử, Tần Tước và Bát Hỗ Vệ: “Được rồi, nơi này liền giao cho Kiều chỉ huy và cấp dưới của anh ấy xử lý đi, chúng ta cũng nên đi rồi.”
Kiều Phi Minh lại ngăn lại Tràn Ninh, híp mắt nói: “Ha ha, thủ hạ của anh Tần Tước vừa nãy ở ngay trước mặt tôi giết người.”
“Đây là trái với quy tắc quốc tế, cô ta không thể đi.”
“Còn nữa, theo tôi được biết cô ta từng là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ xếp hạng thứ nhát, danh hiệu S1.”
“Cho nên thật xin lỗi, cô ta không thể đi cùng với các người, bọn tôi phải bắt cô ta về, cùng đưa lên tòa án quân sự quốc tế, để cô ta tiếp nhận trừng phạt.”
Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống!
Anh lạnh lùng nhìn Kiều Phi Minh: “Anh đang nói đùa với tôi?”
Kiều Phi Minh cười lạnh nói: “Ai đùa với anh, còn anh nữa, dung túng thuộc hạ giết người, anh cũng phải theo tôi về tiếp nhận điều tra.”
“Người đâu, bắt hét đám người Trần Ninh lại!”
Mệnh lệnh của Kiều Phi Minh vừa mới rơi xuống!
Tức khắc liền có hai binh sĩ cầm súng xông lên, đầu tiên về hướng phía Trần Ninh, muốn bắt Trần Ninh trước.
Nhưng mà, hai binh sĩ còn chưa kịp tới gần Trần Ninh, một bóng người đột nhiên hiện lên trước mắt, Điển Chử đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Tốc độ của Điển Chử thực sự quá nhanh, hai tên binh sĩ còn chưa kịp phản ứng, Điển Chử đã xuất thủ song quyền rồi.
Bịch bịch!
Hai tên binh sĩ còn chưa kịp đề phòng đã bị Điển Trử đánh ngất đi.