Lưu Chấn Bình lạnh lùng nói: “Cầu xin tôi cũng vô ích! Tha các người hay không còn phải xem ý kiến của Trần huynh đệ của tôi. Nếu Trần huynh đệ tha cho các người vậy thì không có gì để nói. Nhưng néu Trần huynh đệ không tha cho các người, đừng nói bà là vợ cũ của Hạng các lão, cho dù bà có là mẹ của Hạng các lão tôi cũng không nễ mặt.”
Diệp Băng Tâm cùng Diệp Chấn Quân nghe vậy sắc mặt vô cùng khó coi. Đồng thời bọn họ cũng hiểu được, mối quan hệ giữa Lưu tướng quân và Trần Bắc vô cùng thân thiết. Không còn cách nào khác, Diệp Băng Tâm cùng Diệp Chấn Quân chỉ có thể buông xuống thân phân, kiên trì giải thích cầu Trần Ninh tha thứ.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Các người vừa nãy không phải luôn miệng muốn giết tôi sao? Hiện tại sao lại cầu xin rồi?”
Mặt Diệp Băng Tâm đỏ bừng lên, tức giận nhưng lại không dám nói gì.
Diệp Chấn Quân vừa xáu hỗ vừa tức giận, nhỏ giọng nói: “Trần tiên sinh, Diệp gia chúng tôi biết lỗi rồi, van cầu cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, tha chúng tôi một lần đi.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Lúc trước tôi đã buông tha Diệp Mục Thiên hai lần, tôi còn nói với anh ta quá tam ba bận, nhưng Diệp gia các người vẫn tìm đến…”
Diệp Chắn Quân cuống quít nói: *Sẽ không, Trần tiên sinh, chúng tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Diệp Băng Tâm thường ngày cao cao tại thượng, ai cũng bị bà ta xem thường, lúc này lại bị ép cúi đầu xịn tha thứ: *Đúng vậy, tôi cũng cam đoan sẽ không có lần sau.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Còn chưa đủ! Các người còn dám dòm ngó đến công ty của Thiếu soái phu nhân, còn dám gửi thư đến hù dọa Thiếu soái phu nhân. Nếu cái người muốn bình yên rời khỏi Giang Nam vậy thì hai người liền tự mình đến Trung Hải, quỳ xuống nhận tội trước mặt Thiếu soái phu nhân đi. Nếu cô ấy nói tha cho các người, thì các người mới có thể sống sót rời khỏi Giang Nam. Nếu không, các người vĩnh viễn ở lại đây đi!”
Diệp Băng Tâm cùng Diệp Chắn Quân nghe Trần Ninh yêu cầu hai người bọn họ đến trước mặt Tống Sính Đình quỳ xuống nhận lỗi. Sắc mặt bọn họ liền phi thường khó coi, theo bản năng muốn cự tuyệt.
Lưu Chấn Bình lúc này mới lạnh lùng mở miệng: “Hai người có phải cảm thấy quá khó khăn không? Nếu cảm thấy quá khó vậy thì không cần làm. Hiện tại tôi tại đây xử trí hai người, vậy liền không khó nữa.”
Diệp Băng Tâm và Diệp Chấn Quân nghe vậy liền kinh hãi. Hai người bọn họ sợ đến mức liên tục cầu xin: “Không khó không khó…”
“Chúng tôi lập tức đến Trung Hải, chúng tôi lập tức tìm Tống tiểu thư cầu xin tha thứ…”
Lưu Chắn Bình hừ lạnh một tiếng. Ông dặn dò đội trưởng đội cảnh vệ Cao Lâm bên cạnh: “Ông phái một đội binh lính, tự mình hộ tống bọn họ đến Trung Hải quỳ xuống xin Thiếu soái phu nhân tha tội. Nếu bọn họ làm bậy trực tiếp giết chết.”
Cao Lâm gật đầu, lớn tiếng đáp: “Vâng, tướng quân!”
Cao Lâm nhìn về phía hai người Diệp Băng Tâm và Diệp Chấn Quân, trầm giọng nói: “Hai vị, xin mời!”
Diệp Băng Tâm cùng Diệp Chắn Quân xám xịt rời đi dưới sự dám sát của một đội binh sĩ của Cao Lâm.
Lưu Chắn Bình nhìn đám người còn lại của Diệp gia, phân phó thuộc hạ: “Trước đem toàn bộ bọn họ nhốt lại, đợi sau khi chị em Diệp Băng Tâm nhận lỗi với Thiếu soái phu nhân xong lại thả bọn họ ra.”
“Vâng, tướng quân!”
Lưu Chấn Bình xoay người nhìn Trần Ninh, cười tủm tỉm nói: “Trần huynh đệ, cậu nói xem tôi xử lý như vậy có thích đáng không?”
Trần Ninh cười nói: “Thích đáng!”
Lưu Chấn Bình sang sảng cười ha ha, ông vươn tay làm động tác mời: “Tôi đã phân phó đầu bếp của Tri Vị Cư chuẩn bị thức ăn cùng rượu, đi thôi, huynh đệ chúng ta lâu rồi không gặp, đêm nay hảo hảo uống vài chén.”
Trần Ninh cười nói: “Được, nghe cao kiến của anh.”
Rất nhanh, Lưu Chắn Bình cùng Trần Ninh đến Tri Vị Cư.
Lưu Chấn Bình cũng không mời thêm người khác nào khác, thậm chí đến thuộc hạ đắc lực của ông cũng đều cho lui ra toàn bộ. Trong phòng chỉ có ông cùng Trần Ninh.
Ông cầm lấy loại rượu đặc biệt trong quân đội rót cho Trần Ninh, đồng thời liếc nhìn Trần Ninh một cái tức giận nói: “Bây giờ đã không còn ai khác, còn không mau tháo mặt nạ của cậu xuống, nhìn bộ mặt xa lạ hiện tại của cậu tôi không quen.”
Trần Ninh ha hả cười nói: “Anh cũng không phải người phụ nữ của tôi, anh quản tôi mang mặt nạ hay không làm gì? Quản mặt tôi quen thuộc hay xa lạ?”
Tuy nói thế nhưng Trần Ninh vẫn đi rửa mặt, thuận tiện đem lớp mặt nạ đặc biệt kia gỡ xuống. Lúc anh trở lại phòng đã khôi phục gương mặt vốn có của mình, khuôn mặt anh tuần, đôi mắt sáng như sao, khí chất ngời ngời vô cùng háp dẫn.
Lưu Chắn Bình cười nói: “Nhìn gương mặt này của cậu vẫn cảm thấy quen thuộc thân thiết hơn.”
Ông bưng chén rượu lên, cùng Trần Ninh cụng chén, nhắp một ngụm rượu.
Sau đó, ông vừa ăn thức ăn, vừa dò hỏi: “Trần huynh đệ, sao cậu phải làm thế? Lấy thân phận và địa vị của cậu sao lại phải cải trang che giấu trước mặt người khác?”
Trần Ninh nói “Gần đây tôi cùng Hạng các lão có chút chuyện. Hạng các lão lấy danh nghĩa Nội các triệu hồi tôi trở về Bắc Cảnh, lại để cho Diệp gia đến tìm người nhà tôi gây phiền toái. Bắc Cảnh không có chiến sự gì, tôi lo lắng người nhà có sơ xuất nên chỉ có thể cải trang, lấy thân phận Tràn Bắc quay về Trung Hải âm thầm bảo vệ người nhà của mình.”
Lưu Chắn Bình cả giận nói: “Đám người Diệp gia này thật sự không biết sống chết, đến cả người nhà của cậu cũng dám đụng vào. Để tôi gọi cho Cao Lâm, nói Cao Lâm tiễn hai chị em Diệp Băng Tâm cùng Diệp Chấn Quân lên đường…”
Trần Ninh nâng tay cản lại: “Đừng! Hiện tại lão sắp thoái vị. Lúc này đang là thời kỳ mẫn cảm cho nhiệm kỳ mới, chúng ta nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, đừng ở trong thời điểm này gây rắc rồi. Mọi chuyện cứ để sau này rồi tính.”