“Bat”
Bàn tay phải của Điển Chử hung hăng quất vào mặt Ninh Phong, sức mạnh của bàn tay nổ tung, trực tiếp làm cho da mặt Ninh Phong da tróc thịt bong, máu thịt be bét.
Ninh Phong bị Điển Chử một cái quất bay xéo ra ngoài.
Nhưng mà, thân thể anh ta vừa mới bay ra ngoài, bàn tay.
Điển Chử đã thừa dịp nắm lấy cổ anh ta.
Điển Chử giống như xách một con gà con, một tay bóp cổ Ninh Phong, xách Ninh Phong, mạnh mẽ ngăn Ninh Phong bay ra ngoài.
Điển Chử lạnh lùng nói: “Dám vô lễ với thiếu gia thiếu phu nhân chúng ta, quỳ xuống!”
Điển Chử nói xong, nhắc chân liên tục hai cước đá ra.
Răng rắc răng rắc hai tiếng, Điển Chử liền đá gãy hai chân Ninh Phong.
Điển Chử buông tay, Ninh Phong bị đá gãy hai chân, liền quỳ trên mặt đắt.
Giống như một con chó hoang bị gãy chân, đặc biệt thê thảm.
Đám người Tống Sính Đình sợ ngây người!
Thủ hạ của Ninh Phong đều sợ ngây người!
Bọn họ ngày thường cũng được huấn luyện tốt, nhưng vừa rồi Điển Chử ra tay thật sự quá nhanh, hơn nữa xuống tay thật sự quá tàn nhẫn, liền làm cho bọn họ hoàn toàn sợ ngây người.
Bọn họ căn bản không ngờ, lại có người dám đối xử Ninh thiếu như vậy.
Cho đến lúc này nghe được Ninh Phong bị thương dã thú gào thét, bọn họ mới nhao nhao lấy lại tinh thần.
Ninh thiếu bị thương thành như vậy, đám vệ sĩ bọn họ đều muốn xong đời.
Bọn họ lúc này đều dị thường phẫn nộ, nhao nhao quơ súy côn nhào về phía bọn Trần Ninh và Điển Chử.
Đối với bọn họ mà nói, hiện tại chỉ có đem toàn bộ người làm tổn thương Ninh thiếu đánh chết, trở về có thể thoáng cho các trưởng bối Ninh gia một lời giải thích.
Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Tống Thanh Thanh nhìn thấy dáng người này, bị dọa đến mức.
Những người xung quanh cũng la hét!
Trần Ninh lạnh lùng nhìn những vệ sĩ giết tới này, dường như hoàn toàn không có làm hồi sự.
Điển Chử hạ giọng nói: “Bảo vệ thiếu gia cùng thiếu phu nhân!”
Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, đồng loạt bước vài bước, ngăn cản trước mặt nhà Trần Ninh.
Tần Phượng Hoàng cũng thần kinh căng thẳng, bảo vệ Tống Sính Đình.
Điển Chử một nhóm, cùng đám bảo tiêu Ninh Phong này, đánh giáp lá cà, trong nháy mắt bạo phát chiến đấu kịch liệt.
Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, ai náy ra tay như điện, nặng nề như núi, những vệ sĩ này của Ninh Phong căn bản không phải là cùng đẳng cấp, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa mới tới gần liền kêu thảm rồi ngã xuống.
Rất nhanh Các vệ sĩ của Ninh Phong, toàn bộ ngã xuống.
Mọi người xung quanh đều rung động nhìn thủ hạ của Trần Ninh và Trần Ninh, nghĩ: Chậc chậc, thủ hạ của Trần Ninh, thực lực cũng không khỏi quá mạnh!
Ngay cả Ninh Phong bị thương ngã xuống đất, cũng sợ ngây người, thậm chí quên mắt đau đớn.
Một trăm vệ sĩ được trả lương cao bảo tiêu, lại không phải là đối thủ của chín thủ hạ của Trần Ninh?
Ninh Phong không dám tin nhìn Trần Ninh!
Trần Ninh lúc này cũng lạnh lùng nhìn Ninh Phong, anh lãnh đạm nói: “Đây là một chút giáo huấn nhỏ đối với anh, nếu có tái phạm, tuyệt đối không dễ dãi như thế.”
Trần Ninh nói xong, liền phân phó Điển Chử: “Anh phái người đưa bọn họ về Ninh gia thành phó Tô Hàng Đông Hải, cảnh cáo Ninh gia kiềm chế tốt con em gia tộc!”
Điển Chử nói: “Vâng!”
Trần Ninh mỉm cười với Tống Sính Đình nói: “Vợ, nơi này giao cho Điển Chử xử lý đi, chúng ta về nhà trước.”
Cả nhà Tống Sính Đình đều là chưa tỉnh hồn, vội vàng nói: “Được!”
Đêm đó!
Nửa mặt máu thịt be bét, Ninh Phong hai chân bị cắt đứt, còn có một trăm vệ sĩ bị thương, toàn bộ đều bị đưa về Tô Hàng Ninh gia.
Đêm khuya, Ninh phủ truyền ra một tiếng phẫn nộ của lão thái quân: “Là ai, dám đem cháu trai bảo bối tôn tử của ta bị thương thành như vậy, ta muốn hắn nợ máu trả bằng máu.”
Thành phó Tô Hàng, tỉnh Đông Hải.
Ninh phủ, đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng khách, lão thái quân Ninh gia vẻ mặt tái nhọợt, dị thường phẫn nộ nói: “Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Trên sảnh đường, một lượng lớn nữ tử Ninh gia, còn có vô số gia thần người làm, ai nấy đều là căm phẫn.
Lập tức, con trai của lão thái quân, cũng là cha của Ninh Phong, Ninh Viễn Đông đứng ra.
Ninh Viễn Đông trầm mặt nói: “Mẹ, chuyện này con đã hỏi thăm rõ ràng rồi.”
“Làm tổn thương Tiểu Phong chính là một đôi vợ chồng thương nhân ở thành phố Trung Hải, nam tên là Trần Ninh, nữ tên là Tống Sính Đình.”
Lão thái quân híp đôi mắt già nua, lạnh lùng nói: “Nói chỉ tiết một chút, tại sao vợ chồng bọn họ lại đánh cháu trai bảo bối của ta như vậy?”
Ninh Viễn Đông nói: “Tống Sính Đình là là thập đại toàn quốc chiến sĩ thi đua, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ trong một hoặc hai năm ngắn ngủi đã trở thành doanh nghiệp dược phẩm lớn nhất ở Trung Quốc.”
“Tiểu Phong xuất phát từ sự thưởng thức đối với cô ấy, muốn mời cô ấy gia nhập Hội Quần Anh.”
“Nhưng không nghĩ tới Tống Sính Đình không biết tốt xấu gì, Trần Ninh còn phỉ báng Tiểu Phong trêu chọc vợ hắn, dung túng ác nô đem Tiểu Phong đả thương.”
“CạchI”
Lão thái quân trong cơn thịnh nộ, hung hăng một chưởng vỗ lên bàn trà, chén trà trên bàn trà đều bị chắn đến nhảy loạn.
Vẻ mặt bà ta giận dữ nói: “Thật là đủ càn rỡ!”