Chiến thần Thiết Huyết Đông Doanh – Domoto Toshi.
Đại tù trưởng châu Phi – Mohamed.
Người đi đầu trong thế giới lính đánh thuê – Me Kevin.
Ba lão đại cũng coi như là nhân vật hô mưa gọi gió trên thế giới, vậy mà lại cùng nhau quỳ trước mặt Trần Ninh.
Rất nhiều người đều nhịn không được nghĩ, làm người đàn ông sống trên đời, có thể có một ngày uy phong bá khí giống như chiến thần Hoa Hạ như vậy, là đủ rồi.
Nhóm người Hồ Quân và máy nhà buôn bán vũ khí nhỏ của Hoa Hạ, ai nấy đều là mặt mũi tràn đầy kích động, hưng phấn xoa xoa tay, rối rít nói: “Đỉnh, chiến thần Hoa Hạ của chúng ta đúng là quá đỉnh, đúng là tắt cả mọi anh hùng nhìn thấy đều phải cúi đầu, không dám không theo mài”
Trách không được tai sao đám người Domoto Toshi lại kính sợ Trần Ninh như vậy.
Ba năm trước Trần Ninh một người giết sạch liên quân cao thủ mười tám nước, anh đã sớm trở thành ác mộng trong lòng các cường giả trên thế giới.
Lúc đầu bên trên bảng xếp hạng chiến thần có hơn một trăm người, nhưng có một nửa người tham gia cuộc chiến đấu ba năm trước kia, đồng thời chết dưới đao của Trần Ninh.
Nói cách khác, một trăm vị chiến thần trên bảng xếp hạng chiến thần, ba năm trước đây bị Trần Ninh giết một nửa.
Lúc ấy Domoto Toshi trên chiến trường trực tiếp bị dọa đến tè ra quần chạy trốn!
Ông ta có thể không sợ Trần Ninh sao?
Mặc dù Mohamed không trải qua trận trận chiến phong thần ba năm trước của Trần Ninh, nhưng đại tù trưởng châu Phi đời trước, chính là bị Trần Ninh sai người tiêu diệt vào nửa năm trước.
Mohamed có thể không sợ Trần Ninh sao?
Mc Kevin vừa kiếm chuyện với Trần Ninh, biết được thân phận của Trần Ninh, đương nhiên cũng bị dọa cho chết khiếp.
Trần Ninh lạnh lùng nhìn về phía Mc Kevin: “Vừa nãy không phải ông muốn giáo huấn tôi sao, bây giờ không cần tôi tự chặt hai tay, quỳ xuống nhận sai nữa à?”
Mc Kevin vẻ mặt cầu xin nói: “Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm…”
Trần Ninh nhìn hướng Mohamed: “Bây giờ ông còn muốn bắt nạt người mới là tôi nữa không, còn dùng câu sản phẩm của Hoa Hạ đều là đồ rẻ để ép giá tôi nữa không?”
Mohamed sợ hãi nói: “Không dám, không dám.”
Trần Ninh nói: “Hàng mà ông muốn, tôi sẽ cho người mang đủ số lượng đến, giá cả ông tự xem rồi làm đi.”
Mohamed nằm rạp trên mặt đất, liên tục nói: “Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ lấy giá cao nhất trên thị trường để thanh toán, chắc chắn sẽ không dám bày trò gì nữa.”
Trần Ninh nói: “Rất tốt!”
“Tôi muốn ông đem tiền hàng của tôi, lầy danh nghĩa Hoa Hạ, quyên góp cho quân đội bảo vệ hòa bình của Liên Hợp Quốc, và hội Chữ Thập Đỏ.”
“Không có vấn đề chứ?”
Mohamed kinh ngạc đến ngây người, 2 tỷ USD, vậy mà trực tiếp quyên cho quân đội bảo vệ hòa bình và hội Chữ Thập Đỏ, thế này thì cũng nhiều tiền quá rồi?
Không dám, ông ta không dám có bắt kỳ dị nghị, vội vàng nói: “Không có vấn đề.”
Điều bọn họ không biết là, lô súng đạn này của Trần Ninh, vốn chính là do sai người cướp được từ chỗ của Đường Khiếu Lâm, không mắt tý vốn nào.
Quân đội bảo vệ hòa bình dùng hết sức mình giữ gìn hòa bình thế giới, mục tiêu của hội Chữ Thập Đỏ là cứu trợ tất cả những người nghèo bị thương trên toàn thế giới, đem số tiền kia quyên góp cho hai tổ chức này, là thích hợp đến không thẻ thích hợp hơn.
Trần Ninh cùng mọi người đang có mặt ở đây, mỉm cười nói: “Rất xin lỗi quáy rầy đến các vị, tạm biệt!”
Nói xong, Trần Ninh liền dắt Tống Sính Đình, mang theo hai người Điển Chử và Tần Phượng Hoàng, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, rời khỏi yến tiệc.
Thủ đô, câu lạc bộ Lộc Nhân.
Đường Khiếu Lâm đã xác nhận lô hàng trị giá 2 tỷ USD, bị Trần Ninh bí mật điều động binh đoàn đặc chủng Mãnh Long nửa đường cướp đi.
Trần Ninh còn trực tiếp bán hàng của anh ta cho đại tù trưởng châu Phi Mohamed, ngoài ra còn mang toàn bộ 2 tỷ USD đó đi quyên góp.
Bây giờ trên thời sự quốc tế đều đang đưa tin Hoa Hạ quyên góp 2 tỷ USD cho quân đội bảo vệ hòa bình Liên hiệp và tổ chức hội Chữ Thập Đỏ, tận lực bảo vệ hòa bình thế giới.
Đường Khiếu Lâm cầm chai rượu lên, ném mạnh về phía TV, rằm một tiếng ném vỡ TV.
Anh ta phẫn nộ đứng lên: “Trần Ninh thằng chó chết này, đã cướp hàng của tao, lại còn mang tiền của tao đi quyên góp.”
“Mày thì ngon rồi, lấy tiền của tao làm người tốt, thằng chó chết, tất cả tài sản mà mấy năm nay tao tích được!”
Đường Khiếu Lâm vốn định ở trong đêm giao dịch bữa tiệc của các vị thần này, kiếm một khoản tiền lớn.
Nhưng không ngờ, vậy mà lại làm cho tài sản tích góp bao năm, mắt hết trong một lúc như vậy.
Mấy tên cấp dưới đắc lực của anh ta, lúc này vội vàng đến dìu anh ta, rối rít khuyên: “Đường thiếu, ngài không nên tức giận…”
Đường Khiếu Lâm dùng sức đẩy hết cấp dưới của mình ra, mắng: “Tụi mày cút hết cho tao, Trần Ninh khiến cho tắt cả những gì tao vất vả tích góp đều mát hét, tao có thể không tức giận hay sao?”