Hơn nữa, theo những gì anh ta biết thì trụ sở trú quân của quân đội Bắc Lương cách nơi này rât xa, có phóng xe như điên thì trong mười phút cũng không thể tới đây được.
Cho nên Trần Ninh yêu cầu người phụ trách quân khu thành phố Bắc Lương, Bàng Hồ chạy tới đây trong vòng mười phút, là không thể thực hiện được, có thể thấy rằng Trần Ninh chỉ đang nói bậy.
Mười phút, chỉ một một chút nữa là hết thời gian.
Sau lưng anh ta, từng quân sĩ đặc chủng mặc đồng phục tác chiến màu đen, đội mũ của quân đội đặc chủng, tay cầm súng tiểu liên đột kích, ào ào từ trên dây thừng thả người xuống.
Trong nháy mắt, hơn một trăm quân sĩ đặc chủng đã tập hợp xong xuôi.
Bàng hổ dẫn hơn một trăm quân sĩ đặc chủng, uy phong lẫm liệt xông vào đại sảnh khách sạn, đi tới trước mặt Trần Ninh.
Bàng Hỗ lớn tiếng hô: “Nghiêm, cúi chào!”
Xoạt!
Hơn một trăm quân sĩ đặc chủng, ngẳắng đầu ưỡn ngực, động tác chỉnh tề như một cúi chào Trần Ninh, đồng thanh nói: “Chào Thiếu soái!”
Thiếu soái!
Những người xung quanh đều không khỏi khiếp sợ và kích động.
Mặc dù Tống Sính Đình và Đồng Kha, Tần Phượng Hoàng đã sớm biết Trần Ninh là Thiếu soái, nhưng thấy cảnh này, bọn họ vẫn không nhịn được mà kích động.
Còn máy người Trương Lượng thì kinh hãi nhìn Trần Ninh, bọn họ vốn tưởng rằng những lời Trần Ninh nói đều là một tên lừa gạt.
Không ngờ Trần Ninh quả thực đáng sợ, chỉ có anh ta là kẻ khoác lác mà thôi!
Trương Lượng hoảng sợ, huyết áp tăng vọt, suýt thì nôn ra máu tại chỗ.
Mấy kẻ đồng bọn sau lưng anh ta càng không ổn, chân ai nấy đều run lên, không đứng thẳng được, ào ào quỳ xuống.
Thậm chí còn có người sợ đến nỗi tè ra quần!
Đây chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, đại tướng trần quốc!
Bọn họ nhớ tới những lời vô lễ vừa rồi nói với Trần Ninh, ai nấy đều hối hận đến mức thậm chí còn muốn tự sát.
Đúng là không có cái họa nào bằng cái họa nào mà.
Trần Ninh liếc nhìn Trương Lượng, nói với Bàng Hỏ: “Bàng Hỏ, anh đến rất đúng lúc, người này giả danh quân nhân để lừa đảo, bại hoại danh tiếng của quân nhân chúng ta.”
“Anh ta còn đe dọa tôi và vợ tôi phải chia tay, nói có một trăm cách để trừng trị tôi.”
“Anh giới thiệu với anh ta, rốt cuộc tôi và Điển Chử là ai2”
Bàng Hỗ nghe Trần Ninh nói xong, ánh mắt nhìn Trương Lượng đã trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Những quân sĩ trang bị súng ống đầy đủ ai nấy cũng trở nên đằng đằng sát khí.
Bàng Hỗ giới thiệu Điển Chử trước: “Vị này là thượng tá Điển Chử, đội trưởng đội cảnh vệ của Thiều soái.”
Môi Trương Lượng trắng bệch, sợ hãi nhìn Điển Chử, Điển Chử thật sự là đội trưởng đội cảnh vệ của Thiều soái!
Đêm nay hàng giả như anh ta gặp phải hàng thật rồi!
Bàng Hỗ lại giới thiệu Trần Ninh: “Vị này chính là tổng chỉ huy quân đội Bắc Cảnh chúng ta, Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh!”
Rằm!
Trương Lượng không đứng thẳng được nữa, cứ thế quỳ xuống, bò trên mặt đất, khóc lóc run rẩy nói: “Thiếu soái, tôi sai rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi với, tôi có mắt không thấy thái son, tôi tội đáng muôn chết…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đúng là đáng đời anh!”
“Anh giả danh lừa đảo cũng thôi đi, còn dám có ý đồ với vợ của tôi, uy hiếp tôi, đây là điều thứ nhát.”
“Tiếp đó, anh to dám dám giả danh nghĩa quân nhân, giả làm đội trưởng đội cảnh vệ của Thiếu soái, làm bại hoại danh dự của quân nhân, càng đáng ghét hơn.”
Đám người Trương Lượng sợ đến cả người phát rung, ào ào khóc lóc xin tha.
Trần Ninh lạnh lùng dặn dò Bàng Hồ: “Đem máy tên này giam vào ngục quân sự, để nửa đời sau bọn họ sám hồi trong tù đi!”
Bàng Hỗ: “Rõ!”
Mấy người Trương Lượng lập tức tuyệt vọng, vậy là bọn họ phải ngồi tù chung thân rồi.
Mấy tên Trương Lượng nhanh chóng bị bắt đi.
Những người không liên quan đến chuyện này trong đại sảnh khách sạn cũng bị mời ra ngoài.
Trong đại sảnh khách sạn chỉ còn lại Trần Ninh, Điển Chử, Tống Sính Đình, Đồng Kha, Tần Phượng Hoàng, Bàng Hỗ và nhóm thuộc hạ của Bàng Hỗ.
Bàng Hồ cung kính nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, thật ra nếu anh không gọi điện thoại tới tìm tôi thì tôi cũng chuẩn bị đi tìm anh đây.”
Trần Ninh ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Bàng Hồ thành thật báo cáo: “Một trong những cố vấn quan trọng của Lô Chiếu Anh vừa mới xông vào trụ sở của chúng tôi, nói muốn quy hàng Thiếu soái, làm nhân chứng.”
Trần Ninh và Điển Chử liếc nhìn nhau, đều vui mừng ra mặt.
Điển Chử cười nói: “Thiếu soái, chúng ta còn tưởng rằng phải hai ngày nữa Tiêu Lương mới tới quy hàng, không ngờ nhanh như thế mà ông ta đã đến rồi.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi cong lên: “Xem ra thủ đoạn của tên Lô Chiếu Anh còn tàn nhẫn hơn chúng ta tưởng, nếu không sẽ không ép Tiêu Lương tới quy hàng chúng ta nhanh như thế.
Tống Sính Đình cùng Đồng Kha, Tàn Phượng Hoàng thầy Trần Ninh có việc thì về phòng trước, gặp Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Thanh Thanh.
Trần Ninh sắp xếp cho Bát Hỗ Vệ ở lại khách sạn, bảo vệ người nhà.
Anh đem theo Điển Chử và máy người Bàng Hỗ cùng nhau tới trụ sở Bắc Lương.
Điều nhóm người Trần Ninh không biết là, ngay lúc này, có một đội ngũ đông đảo trong đêm tối yên lặng bao vây trụ sở Bắc Lương.
Đội ngũ đông đảo này, có tới hơn hai vạn người.
Những người này đều là gia thần và môn khách, thuộc hạ thường ngày Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh nuôi dưỡng.
Thì ral Lô Chiếu Anh biết Tiêu Lương giết Trương Vệ Bình, dẫn người nhà trồn vào trụ sở quân khu thành phố Bắc Lương, chuẩn bị quy hàng Trần Ninh, bán đứng ông ta.
Thì vừa tức giận vừa lo sợ, lập tức dẫn Tả Hữu Sát Thần, Vương Hạ, Thất Hùng, và cả Thập Nhị Môn Đồ, ba trăm tỉnh nhuệ áo trắng của nhà họ Lô và hơn hai vạn thuộc hạ đẳng đẳng sát khí chạy tới trụ sở Bắc Lương trong đêm.
Ông ta muốn giết chết Tiêu Lương trước khi Tiêu Lương quy hàng.
Tội tấn công trụ sở không nhỏ, nhưng tội giết con của Quốc chủ vẫn lớn hơn, sau lưng ông ta còn có đám người các lão Đường Bá An nữa.