Xảo sĩ quan.
Cổ tròn.
Đại tụ bào.
(*: trang phục thái giám thời xưa)
Khuôn mặt không có cọng râu nào lộ vẻ trắng nõn khá nữ tính.
Lý Thanh đứng trước gương đồng, sau một hồi quan sát lối ăn mặc này thì nhìn kiểu gì cũng ra thái giám.
"Aaaaaa…"
Giọng vịt đực.
Dùng tay cẩn thận móc ra... có thể đứng tiểu, nhưng tiểu không xa.
Tối hôm qua còn đang ôm người giấy chơi Eve's Chronicle, chẳng biết thế nào mà vừa ngủ dậy đã xuyên không, hơn nữa lại còn mặc một bộ trang phục thái giám chết bầm không chim!
Căn phòng gỗ mờ tối, mùi nước tiểu nhàn nhạt trong góc và bộ trang phục thái giám tiêu chuẩn, tất cả đều đang nói cho Lý Thanh biết một sự thật.
Đây không phải là một giấc mơ.
Hắn đã xuyên không.
Lại còn ăn mặc như một tiểu thái giám trong hoàng cung của Vương triều Đại Càn.
"Kiếp trước nghệ nhân, kiếp này làm thợ thủ công, đúng là càng sống càng đi lùi."
Dòng ký ức lộn xộn khuấy động trong tâm trí một lúc rồi mới từ từ bình tĩnh trở lại. Lý Thanh đại khái đã hiểu được tình cảnh của chính mình.
Cùng họ cùng tên, mười sáu tuổi, sinh ra chưa được bao lâu thì phụ thân chết bởi miệng cọp, mấy năm sau mẫu thân mắc bệnh nên qua đời.
Năm chín tuổi bị thúc ruột bán vào kinh thành, thiến làm thái giám, đến nay đã được bảy năm.
Thái giám ngoại trừ không có chim để dùng ra thì những thứ khác không đến nỗi nào. Người trong biên chế, ăn mặc không lo, có cơ hội còn được nghe phi tần hát khúc, nhìn phi tần tắm rửa.
Lý Thanh hiện đang làm nhiệm vụ trong lãnh cung. Là một trong những thái giám túc trực trong đây, hắn chịu trách nhiệm đưa cơm và đổ dạ hương cho các phi tần trong cung.
Không quyền không thế, thuộc cấp bậc thái giám thấp nhất trong cung, mặc áo bào xám, không thêu văn.
Hắn giãn gân giãn cốt thì thấy toàn thân mềm nhũn yếu ớt, âm khí quá thịnh.
"Thân thể yếu như vậy sao có thể đi xem phi tần tắm rửa, sao có thể nghe phi tần hát khúc?"
"Ai."
Lý Thanh thở dài. Bất hiếu có ba điều, không có hậu đại là tội lớn nhất.
Nhi tử bất hiếu rồi.
Sau khi tìm tòi trong trí nhớ, sắc mặt của Lý Thanh giãn ra: “Đây thế mà lại là một thế giới của võ đạo. Võ giả có thể vượt nóc băng tường, khí phản tiên thiên!”
Thế giới võ đạo - không khó để Lý Thanh nghĩ đến môn võ công yêu thích nhất của thái giám - Quỳ Hoa Bảo Điển!
Ai cũng đã biết, người không cha không mẹ đều không đơn giản.
Lý Thanh thử gọi:
"Hệ thống!"
Không có phản hồi.
"Ê, hệ thống ba ba!"
"Không cầu đệ nhất thiên hạ, chỉ cầu một cuốn Quỳ Hoa Bảo Điển!"
"Hắc!"
Vẫn không có phản hồi, Lý Thanh đã hơi tuyệt vọng.
"Không đúng, rõ ràng mấy cuốn tiểu thuyết ta đọc đều hô như này. Nếu không thì… Lam Lam?" Lý Thanh thử lần cuối.
Ầm!
Tức thì, một vệt kim quang nở rộ trong đầu Lý Thanh, hóa thành một đóa hoa lưu ly bảy màu.
Một tấm bia đá chọc trời chậm rãi trượt ra khỏi tâm nhụy hoa, trên văn bia có khắc:
Bách Thế bia!
"Bách Thế bia, đây là cái gì?"
Bia đá trống không, không có nhiều chữ khắc trên đó mà chỉ có dòng đầu tiên viết:
Bách thế nhập phàm trần, cầu tiên trong hồng trần.
“Bách thế nhập phàm trần, cầu tiên trong hồng trần?” Lý Thanh lẩm bẩm câu nói này liên tục.
Bất chợt.
Bách Thế bia hóa thành một dòng ký ức, đột ngột chui vào trong đầu Lý Thanh, khiến đầu của Lý Thanh đau như muốn nứt.
Đau!
Đau dữ dội!
Một đoạn văn lại hiện ra trong đầu.
【Bách Thế bia】
【Chủ nhân: Lý Thanh】
【Đời thứ nhất: 16/62】
Lý Thanh bóp bóp hai bên thái dương để xoa dịu nỗi đau khi bị chèn ký ức vào. Sau khi hấp thụ xong dòng ký ức của Bách Thế bia, cuối cùng hắn cũng hiểu được công dụng của nó.
Nói một cách đơn giản thì Bách Thế bia giúp Lý Thanh có một trăm cái mạng.
Mỗi cuộc đời đều sẽ trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Đến cuối đời, Lý Thanh sẽ phản lão hoàn đồng, trở về thời trai trẻ.
Đến khi sáu mươi tuổi hắn vẫn còn là một thiếu niên.
"Bách Thế bia, bàn tay vàng của ta. Tuổi thọ của ta là sáu mươi hai, vậy nếu sống một trăm đời thì chẳng phải tuổi thọ thực của ta là sáu nghìn hai trăm tuổi sao?"
“Tuổi thọ không hẳn đã cố định,
Trong một đời nếu có thể tu luyện thọ nguyên đến một vạn năm, vậy trăm đời chẳng khác nào tuổi thọ trăm vạn năm!”
"Ngụy trường sinh?"
"Vô địch!"
"Người khác chỉ có thể sống một thế, còn ta có thể sống trăm đời!"
Lý Thanh cuồng hỉ.
Theo ký ức thì đây là thế giới của võ đạo, nhưng Bách Thế bia lại nói rằng cầu tiên trong hồng trần.
Điều này có nghĩa là với sự hỗ trợ của Bách Thế bia, hắn có thể cầu tiên!
Tầm tiên vấn đạo, trục đạo trường sinh!
Trường sinh giả biến thành trường sinh thật, tuyệt đối không phải không có khả năng!
Một đường trường sinh, đây không chỉ là tranh giành mệnh với trời hay tranh giành với người, mà trong đó còn có ngàn vạn sát kiếp, không thể không đề phòng.
"Ta có cơ hội một trăm đời, không cần phải tranh đoạt thành công nhất thời, đi theo hướng thận trọng là tốt nhất."
"Bách Thế bia chỉ có thể giúp ta phản lão hoàn đồng vào cuối đời, nếu bị người giết chết giữa chừng thì trăm đời cũng chỉ là hư ảo."
Lý Thanh hạ quyết tâm, lấy thận trọng làm đầu.
Kiêng tranh kiêng đấu, kiêng cướp kiêng đoạt.
Càng thận trọng càng tốt.
Không giành cảnh đẹp một thế, chỉ tranh sớm chiều trăm đời.
Hoàng cung rất an toàn, thế giới này có rất nhiều võ lâm cao thủ, cướp bóc như ăn cơm uống nước. Bên ngoài sao có thể an toàn như hoàng cung, mười vạn ngự lâm quân, trăm vạn cấm quân, võ lâm cao thủ mạnh hơn nữa cũng không xông vào được trong hoàng cung.
Hiện giờ Đại Càn quốc lập quốc mới đến đời thứ ba, không có mối lo vong quốc.
Làm thái giám ở lãnh cung không đến nỗi nào, chỉ cần không tranh quyền đoạt thế, không cầu thăng quan phát tài, làm thái giám kiếm chác ít nhất trong hoàng cung, không ai tranh đoạt với ngươi, yên ổn sống đến già không phải vấn đề gì lớn.
"Phản lão hoàn đồng sẽ không làm gián đoạn một đời tu hành của ta, chỉ cần chậm rãi tích lũy là có thể trở nên mạnh mẽ trong một đời. Hiện tại việc cấp bách là tìm một quyển công pháp để bước chân vào tu hành. Không cầu công pháp cao cấp, cũng không cầu tư chất ngộ tính của mình cao bao nhiêu."
"Tư chất kém hơn nữa cũng không thể mài mòn lại năm tháng."
"Chỉ có điều không biết phản lão hoàn đồng của Bách Thế bia sẽ quay trở lại bao nhiêu tuổi?"
Lý Thanh nghĩ tới một vấn đề.
Hắn chín tuổi đã tiến cung, nếu lần lượt quay trở về lúc mười tuổi thì chẳng phải là muôn đời làm thái giám...
"Quên đi, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ cầu trường sinh lâu dài, chuyện tinh hoa bị rò rỉ, sau khi tu tiên tất có cách giải quyết vấn đề. Hiện tại cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, trước tiên cứ làm ba đời thái giám, xem hết ba nghìn mỹ nhân chốn hậu cung!"
Sau khi ăn mặc quần áo chỉnh tề, Lý Thanh bước ra khỏi phòng ngủ.
Đã đến ca trực.
Một giọng vịt đực quen thuộc truyền đến từ ngoài lãnh cung:
"Hoàng thượng có chỉ, thái phi Mẫn Thức nhập lãnh cung."
Lý Thanh có hơi hoảng hốt, không hiểu sao Mẫn thái phi lại phải vào lãnh cung.
Kèm theo đó là một giọng nữ cầu xin lòng thương xót: "Bệ hạ, xin hãy tha cho Khiêm nhi, nó là thúc thúc ruột của ngài..."
Ngôi vị hoàng đế của Đại Càn quốc truyền đến đời này là đời thứ ba. Mẫn thái phi là phi tử của thái tổ khai quốc. Theo bối phận thì Mẫn thái phi hẳn là nãi nãi của đương kim thánh thượng.
Nãi nãi của thánh thượng cũng phải vào lãnh cung?
Lý Thanh chạy thẳng đến trước cửa lãnh cung, đứng vững ở vị trí của mình.
Kít…
Cánh cửa lớn của lãnh cung mở ra. Một phụ nhân tóc rối bời, khoảng chừng bốn mươi tuổi bị hai thái giám mặc áo lam đẩy vào lãnh cung.
Phụ nhân hiển nhiên chính là Mẫn thái phi.
Thái giám mặc áo lam rời khỏi lãnh cung, đại môn của lãnh cung cũng đóng lại theo đó.
Lý Thanh đi bước nhỏ tiến lên, hành lễ: “Cung nghênh Thái phi. Lãnh cung lục viện bảy mươi hai sương phòng còn ba mươi bảy phòng trống. Thái phi có thể chọn một sương phòng.”
"Bổn cung muốn ở đâu thì ở đó, chưa đến lượt một tiểu thái giám như ngươi lắm mồm, cút!”
Mẫn thái phi lạnh lùng liếc Lý Thanh, sau đó đi thẳng về phía nội viện. Lúc trước có bao nhiêu thảm hại thì hiện giờ có bấy nhiêu kiêu ngạo.
Nhưng mà kiểu gì nàng cũng sẽ quen.
Lý Thanh mỉm cười, không nói gì nữa mà chỉ đi bước nhỏ theo sau Mẫn thái phi.
Người thì nên học cách thay đổi theo tình thế, những ngày kế tiếp ngươi cố mà chịu đựng.
Trong lãnh cung hiện có ba mươi lăm phi tần bị giáng chức, mười hai thái giám trực. Số thái giám còn lại đều đang phụ trách việc sinh hoạt của ba phi tần, chỉ có mỗi Lý Thanh là hai người nên Mẫn thái phi mới được phân tới chỗ này của hắn.