Mục lục
Bách Thế Cầu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiến Võ năm thứ hai mươi lăm, cuối xuân.

Kiến Võ đế qua đời ở Dưỡng Tâm điện.

Hoàng đế băng hà quá đột ngột khiến kinh thành lập tức bị giới nghiêm.

Kiến Võ đế tu võ nên thân thể vẫn còn rất khỏe, mấy ngày trước nghe đồn một đêm còn có thể ngự tám phi, thế mà lại đột nhiên qua đời.

Tin tức ngầm điên cuồng lan truyền trong kinh thành.

Nói có gian thần làm loạn, mưu hại Kiến Võ đế, hoàng cung vừa gặp chính biến.

Cũng có tin tức nói cẩu hoàng đế hiếu chiến tham công, họa quốc hại dân, bại hoại triều cương nên bị trời phạt, bị một đạo thần lôi đánh chết. Sau đó còn nói khi cẩu hoàng đế chết, kinh thành hiện sấm sét đầy trời, nói rằng thương thiên đã chết, hoàng thiên đang lập thế, cường nhân các nơi nhao nhao phất cờ khởi nghĩa.

Mười chín châu của Đại Càn nhất thời ngập trong khói lửa.

Còn có tin tức nói là một tiên thiên tông sư nhìn không ưa phong cách cai trị của cẩu hoàng đế nên đã lẻn vào cung ám sát.

Tin tức mỗi nơi đều có một cách nói riêng, muôn hình vạn trạng. Dân chúng thấy thế thì lo loạn thế sắp tới, nhưng vào ban đêm cũng vỗ tay khen ngợi cái chết của Kiến Võ đế.

Vẫn không quên mắng một câu: "Cẩu hoàng đế chết rất hay!”

Chỉ có điều.

Thế cục biến đổi ngoài dự liệu của mọi người, tình trạng hỗn loạn trong hoàng thành rất được dẹp tan.

Ngày thứ ba sau khi Kiến Võ đế qua đời, hoàng tử trưởng tôn được bách quan ủng hộ, lên ngôi hoàng đế, đổi niên hiệu sang Vĩnh An.

Xưng là Vĩnh An đế.

Hoàng trưởng tôn tuổi còn nhỏ, mười hai tuổi đã kế vị đại thống, là thiếu niên thiên tử.

Sau đó Vương thượng thư của Lại bộ có tấu: "Thánh thượng tuổi còn nhỏ, Thái hoàng Thái hậu vẫn còn, kính mong Thái hoàng thái hậu xuất cung nhiếp chính.”

Thánh thượng chuẩn tấu, hạ chỉ xá tội Ngôn hoàng hậu đưa ra khỏi lãnh cung, xưng là Thái hoàng Thái hậu, rồi mời Thái hoàng Thái hậu buông rèm chấp chính.

Do mười hai năm trước gây ra cung biến nên Ngôn hoàng hậu đã bị Tiên đế ban hình phạt độc mù hai mắt, dân gian gọi là Hạt Hậu. (*Hạt: Mù)

Con trai của Ngôn hoàng hậu vốn là thái tử đương triều, nhưng lo cho mẫu hậu chịu hình phạt bị độc mù hai mắt, cuối cùng u sầu mà chết, tráng niên mất sớm.

Vĩnh An đế chính là trưởng tử của cựu Thái tử.

Một ngày này.

Trong một sân vườn hẻo lánh ở kinh thành.

"Thái hoàng Thái hậu buông rèm chấp chính, tình tiết này sao lại quen đến vậy."

Sau khi nghe thấy tin tức truyền ra từ cung đình, Lý Thanh có cảm tưởng như vừa mới trở lại lúc xuyên không.

Lúc ấy Thái Khang đế đang còn sống, và cũng do Thái hoàng Thái hậu nắm quyền.

"Người sau được xưng là Hiền Hậu, chắc hẳn là sẽ không làm bậy."

"Không ngờ hai đời của ta lại để tang tận hai đời đế hoàng, không biết chừng kiếp này còn có thể để tang hai vị, trường thọ thật là tốt."

Đáng tiếc, nữ nhân đều hay thay đổi.

Sau khi Ngôn hậu chấp chính không quá ba ngày đã tuyên bố ý chỉ, trưng mười vạn dân chúng cả nước để xây dựng lăng tẩm cho Kiến Võ đế, hoàn toàn không để ý đến xu thế chiến tranh đang hiện ra ở cả bốn phía.

Chớp mắt đã qua ba tháng.

"Sư phụ, Ngôn hậu đúng là một độc phụ, trưng mười vạn dân chúng để xây lăng tẩm không nói, sau khi hoàn thành lại còn áp giải mười vạn dân chúng táng cùng."

"Hành vi cỡ này có thua kém là bao so với cẩu hoàng đế. Năm đó bà ta còn truyền bá cái gì mà hiền minh, còn ngầm mời bá quan lật đổ chính sách tàn bạo của cẩu hoàng đế, nay lại làm ra một hành động trời giận người oán như thế chỉ vì một cẩu hoàng đế đã chết."

Đêm hôm đó, Bách Lý Phi Ưng hùng hổ chạy vào viện của Lý Thanh, giận dữ mắng.

Lý Thanh đang tập trung tìm hiểu Trận Đạo Sơ Giải nghe thấy thế không khỏi sửng sốt: "Áp giải mười vạn dân chúng táng cùng? Ngươi nghe thấy được tin này ở đâu?”

Bách Lý Phi Ưng uống một ngụm nước trà lớn, thở hổn hển nói: "Ba tháng trước sư muội đánh con trai của Vương thượng thư ở Lại bộ, nay Vương thượng thư được thăng làm Tể tướng, quyền thế cao ngút trời. Vương tiểu tử đi tìm cao thủ ở khắp nơi để báo thù sư muội. Đệ tử thấy thế thì tức không nhịn nổi, chuẩn bị ban đêm đột nhập vào phủ Tể tướng đánh hắn một trận. ”

"Không ngờ lại thấy Vương tướng đang gặp mặt một người, trong lúc đó nói chuyện có nhắc đến việc táng mười vạn dân chúng theo cùng. Nghe xong đệ tử không dám ở lại lâu, vội chạy đến đây báo lại với sư phụ."

Kéo mười vạn bách tính chết cùng?

Vẻ mặt của Lý Thanh trở nên nghiêm túc. Đại Càn quốc không có hề phong tục tuẫn táng, tại sao lần đầu tiên đã dùng tới tận mười vạn người.

Việc này có gì đó không ổn!

Nếu chỉ có hơn mười người tuẫn táng theo Lý Thanh sẽ chẳng buồn quan tâm, nhưng đây chính là mười vạn người...

Càng nói càng thấy không ổn!

Cái chết của Kiến Võ đế cũng rất kỳ quặc!

"Vậy Trấn Bắc vương Vệ Nô dạo gần đây đang ở đâu?” Lý Thanh lại hỏi.

"Trấn Bắc vương ở cùng một phe với Ngôn hậu,

Ba tháng qua, Trấn Bắc vương phái sư đoàn bách thắng xuất kích khắp mọi nơi, đã trấn áp tất cả quân khởi nghĩa. Trấn Bắc vương chưa chết thì Đại Càn tạm thời không có nguy cơ vong quốc. ”

Bách Lý Phi Ưng nói: "Trấn Bắc Vương hiện giờ đang canh giữ ở lăng mộ của Kiến Võ đế không kể ngày đêm. Việc tuẫn táng mười vạn dân chúng chắc hẳn cũng sẽ do Trấn Bắc vương thực hiện.”

Lý Thanh cau chặt hai hàng lông mày, thật lâu sau mới nói: "Xem ra ta phải quay về lãnh cung một chuyến.”

Ba tháng trước,Lý Thanh vốn đã định hồi cung, chỉ có điều Kiến Võ đế đột ngột băng hà, cung đình sinh loạn tượng, quả thực không phải là một cơ hội tốt để hồi cung.

Bây giờ ngược lại phải về.

Kiến Võ đế khi còn sống đã lệnh cho Vệ Nô chinh phạt nước khác để tìm linh căn, cầu tiên đạo.

Bởi Kiến Võ đế đã chết nên Lý Thanh cứ tưởng rằng Vệ Nô chưa tìm được gì.

Nhưng giờ ngẫm lại thì chưa chắc.

Việc tuẫn táng mười vạn dân chúng theo cực kỳ giống tà pháp của tiên đạo. Vệ Nô có lẽ chưa có tìm thấy linh căn để giúp Kiến Võ đế bước vào tiên thiên, nhưng có khả năng rất lớn đã tìm thấy một truyền thừa của tiên đạo, thậm chí còn có thể chạm đến tu tiên giới.

Cái chết của Kiến Võ đế có lẽ không phải là chết bất đắc kỳ tử mà là chủ động chết.

Kiến Võ đế muốn từ chết mà sinh?

Lý Thanh không khỏi nghĩ đến Vệ Ương năm đó, nhờ sự hỗ trợ của linh căn mà thi thể của Vệ Ương qua tám năm vẫn không thối rữa.

Nhỡ đâu sau khi sống lại Kiến Võ đế biến thành một tà vật có thực lực cường đại thì không biết đối với Lý Thanh là phúc hay họa.

Lý Thanh hiểu rõ Vệ Nô. Vệ Nô có thể nói là tử trung với Kiến Võ đế, không có cảm xúc cá nhân, làm việc chỉ lấy lợi ích của Kiến Võ đế làm đầu.

Chắc chắn có âm mưu trong cái chết của Kiến Võ đế.

“Khinh công của ngươi dạo gần đây thế nào?” Lý Thanh không nghĩ nữa, đổi đề tài.

"Sau khi tập xong Phi Hồng Thuật do sư phụ truyền lại thì bên dưới tiên thiên, không ai có thể đuổi kịp đệ tử. Chờ sau khi tu vi của đệ tử tăng lên, kể cả là tiên thiên đệ tử cũng không sợ." Bách Lý Phi Ưng khá tự tin.

Lý Thanh sớm đã hiểu rõ Phi Hồng Thuật, đồng thời cũng luyện được môn pháp thuật tiên môn này.

Phi Hồng Thuật có thể giúp cơ thể của hắn nhẹ như lông hồng, nhưng do pháp lực còn chưa nhiều nên tạm thời không thể giữ được lâu dài. Đợi tu vi dần tăng lên, dùng Phi Hồng Thuật để bay thời gian dài không thành vấn đề.

Nhờ sự hỗ trợ của Phi Hồng Thuật, thân pháp khinh công của Lý Thanh đã không còn ngang với một tiên thiên bình thường.

Bách Lý Phi Ưng không phải tu sĩ luyện khí kỳ nên không thể tu luyện Phi Hồng Thuật hoàn chỉnh. Lý Thanh đã cải tiến lại rồi mới đưa cho Bách Lý Phi Ưng. Với kinh nghiệm mấy chục năm của hắn thì dư sức cải tiến một môn khinh công.

Lý Thanh vẫn chưa thu Bách Lý Phi Ưng làm đồ đệ, đối phương xưng hô như thế nào thì tùy.

"Con đường tu hành không được kiêu không được ngạo, cẩn thận từ lời nói đến hành động, không thể tự cao tự đại. Chuyện Anh nha đầu không cần can thiệp vào, chỉ cần trốn một thời gian, đối phương chưa hẳn đã đuổi theo không rời, còn chuyện tuẫn táng ngươi không cần quản nữa, cũng không được vào phủ Tể tướng." Lý Thanh cảnh cáo.

"Đã hiểu thưa sư phụ." Bách Lý Phi Ưng gật đầu, chỉ có điều trông giống như không thèm để ý mấy lời của Lý Thanh.

Lý Thanh cũng không quá để ý đến thái độ của Bách Lý Phi Ưng. Nếu Bách Lý Phi Ưng thật sự là một con người ổn trọng thì Lý Thanh chưa hẳn đã không thu làm đồ đệ, còn tính cách tiêu sái này của Bách Lý Phi Ưng thì lại không hợp với đạo pháp của Lý Thanh.

Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh dẫn theo Lăng Kiều đi vào hoàng thành.

...

Lãnh cung.

Vẫn là mùi vị quen thuộc ấy.

Với tu vi hiện giờ thì Lý Thanh có đến lãnh cung hay không cũng không sao cả, nhưng Lý Thanh vẫn muốn đến nơi đây một lúc.

Trước khi vào lãnh cung, Lý Thanh còn đi ngó qua Phủ nội vụ. Mặc dù đã mười hai năm trôi qua, tên của hắn còn nằm trong danh sách của lãnh cung, chưa hề bị gạch đi.

Hiển nhiên phủ nội vụ bên kia đã biết thân phận đại nội cao thủ của hắn.

"Tiểu... Tiểu Lý tử! Ngươi là Tiểu Lý tử!” Một thái giám bước ra từ phòng trực của lãnh cung thấy Lý Thanh thì không thể tin nổi: "Thế mà ngươi lại không chết!”

"Trịnh gia, ngài còn sống." Lý Thanh cười đáp lại. Người quen này là Trịnh Xuân, hơn bốn mươi tuổi.

Khi các thái giám khác trong phòng trực chạy ra, người nào nhận ra Lý Thanh thì gọi Lý gia, không nhận ra sau một lúc do dự cũng gọi Lý gia.

Trông rất yên bình.

Thậm chí còn có một phi tần cầm theo quân cờ cũng chạy ra từ phòng trực, kinh ngạc nói: "Tiểu Lý tử, thế mà ngươi thật sự còn sống!”

"Mã quý nhân, xin chào." Lý Thanh nói, mười hai năm trôi qua, Mã quý nhân vẫn còn sống thật sự không dễ dàng.

Mã quý nhân là công chúa của Hãn quốc ở thảo nguyên, thiên tính tiêu sái, không tuân theo quy củ. Lý Thanh từng dạy nàng chơi cờ vây giải sầu, cũng biết được từ trong miệng nàng ở thảo nguyên gọi người có linh trời sinh là Thiên Định Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK