Năm Kiến Võ thứ tám, Lý Thanh từng cầu bí pháp giả linh căn Huyết Linh Quyết từ chỗ Vinh Khô.
Vì thế đã hứa hai việc.
Việc thứ nhất là thay Vinh Khô tìm một người có linh căn trời sinh, truyền thụ lại Vinh Khô thiền công.
Hôm nay vừa vào đảo đã tìm thấy một hài đồng có linh căn, âu cũng là duyên phận.
Đứa nhỏ vừa bị tóm đã oa oa khóc lớn: "Buông ta ra, buông ta ra!”
Lý Thanh cười nói: "Ta là hiệp sĩ chính đạo, không phải người trong tà phái. "Sau đó điểm nhẹ vào gáy đứa nhỏ khiến nó ngất đi.
Lý Thanh nhìn về phía đám giáo chúng của Bạch Liên giáo trong sân, trong đó còn có không ít tuyệt đỉnh cao thủ. Hắn thản nhiên nói: "Ta đột phá Tiên Thiên đã hơn mười năm, nhưng vẫn chưa so tài với người khác, hôm nay ngứa tay, muốn lĩnh giáo chư quân một phen.”
"Chư quân muốn đơn đấu hay là lên cùng lúc, ta xuống tay có chừng mực, một quyền ba mươi năm công lực, đảm bảo không chết người."
Bạch Liên giáo chúng: "..."
Đối chiến với tiên thiên tông sư, ai dám đây.
Cho dù bao vây đánh có thể thắng, nhưng cũng không thể giữ được tiên thiên tông sư. Tiên thiên tông sư chỉ cần lùi sau đó đến thêm vài lần là có thể giết sạch người trong đảo.
Dưới sân trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng.
Giáo chủ tạm thời của Bạch Liên giáo mím môi, quỳ nửa gối xuống, cúi đầu nói: "Không dám so tài với tông sư, tất cả mọi thứ trên đảo này mặc tông sư lấy, bọn ta không dám ngăn cản, chỉ mong tông sư chớ tiết lộ chỗ của tổng đàn, giữ lại truyền thừa bạch liên nhất mạch này.”
Không có đánh đã sợ rồi?
Lý Thanh khá là ngoài ý muốn, thu hồi nắm đấm lại.
Nhưng thế cũng tốt, thượng thiện nhược thủy, Lý Thanh tuyệt đối không phải loại người thích tranh đấu.
"Vậy đứa nhỏ có linh căn kia..." Giáo chủ tạm thời nhìn về phía tiểu hài tử bảy tuổi trong tay Lý Thanh.
"Của ta." Lý Thanh nói chắc như đinh đóng cột.
"Chuyện này..."
Giáo chủ tạm thời do dự một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Không biết tông sư xuất thân từ môn phái nào, Bạch Liên nhất mạch tồn tại chỉ để diệt triều đình đương đại này. Tông sư nếu có cùng chí hướng, Bạch Liên giáo nguyện phụng tông sư làm giáo chủ mới!”
Lời này vừa nói ra, các giáo chúng khác lập tức đồng thanh phụ họa: "Nguyện phụng tông sư làm giáo chủ!”
Hàng loạt giọng nói phát ra nhịp nhàng, chỉnh tề như thể đã từng luyện tập qua.
Đối phương không chỉ “tang quyền” mà còn muốn “nhục quốc”? (*: mất quyền hành và làm nhục nước nhà)
Lý Thanh không khỏi sửng sốt, có cảm giác như vừa rơi vào một cái bẫy.
Nếu hắn làm giáo chủ của Bạch Liên giáo thì chẳng phải là tặng không cho đối phương một tiên thiên tông sư...
Lý Thanh nghi ngờ đáp: "Ta đến từ Võ Các của Đại Càn.”
Võ Các của Đại Càn!
Bốn chữ này ập vào tai giáo chủ tạm thời. Nàng tức thì hoảng hốt, các giáo chúng khác thì bắt đầu vận nội lực, không biết là muốn chạy trốn hay muốn vây đấu.
“Bọn ta vẫn nguyện phụng tông sư làm giáo chủ!” Mặc dù hơi rối rắm nhưng giáo chủ tạm thời vẫn kiên định nói tiếp.
Nàng muốn đánh cược một phen, cược đối phương không phải cùng một lòng với triều đình, bởi vì mặc dù đối phương là tông sư của triều đình nhưng vẫn chưa báo lại vị trí của tổng đàn hay dẫn đại quân đến đây tấn công.
Lý Thanh suy tư một lúc, sau đó lại nghi ngờ nói: "Bạch Liên giáo có đại địch ở bên ngoài? ”
"Không có, Bạch Liên giáo có hơn mười cao thủ bát mạch tuyệt đỉnh, còn có lượng lớn tử sĩ, không ai dám đối địch với Bạch Liên giáo." Giáo chủ tạm thời nhanh chóng nói với vẻ tự tin.
Như vậy sao?
Lý Thanh suy ngẫm một hồi cuối cùng đáp:
"Nếu ta làm giáo chủ của Bạch Liên giáo, các ngươi phải buông bỏ ý định phá hoại triều đình Đại Càn. Sau khi ta thoái vị, các ngươi có muốn tiếp tục lật đổ hay không ta không quan tâm."
"Phong cách hành sự của Bạch Liên giáo trước giờ ngang bướng, việc mưu tài hại mệnh làm không ít, lập tức đổi sang làm việc thiện trong vòng mười năm để đền bù tội nghiệt."
"Đình chỉ việc khởi nghĩa, làm loạn của Bạch Liên giáo ở nhiều châu, sau này Bạch Liên giáo ẩn vào trong bóng tối."
"Nếu các ngươi đáp ứng, ta sẽ làm giáo chủ nhiệm kỳ này."
Lý Thanh đưa ra câu trả lời như vậy là để suy tính cho tu tiên giới sau này.
Nếu được Bạch Liên Giáo hỗ trợ thì việc tìm tu tiên giới sẽ nhẹ nhõm hơn không ít.
Trong triều đình Đại Càn, suy cho cùng Lý Thanh chỉ là người ngoài.
Giáo chủ tạm thời nghe xong yêu cầu của Lý Thanh cực kỳ mừng rỡ. Một đời giáo chủ cùng lắm chỉ hơn trăm năm mà thôi, chỉ trăm năm không khỏi nghĩa, hơn nữa Bạch Liên giáo đã khởi nghĩa ngàn năm mà đến giờ vẫn chưa thành công.
Lập tức đáp ứng.
Trăm năm sau, Bạch Liên giáo vẫn là Bạch Liên giáo!
"Nguyện phụng tông sư làm giáo chủ!"
"Nguyện phụng tông sư làm giáo chủ!"
Ngày vào hòn đảo nhỏ ở giữa đầm này đã trở nên vô cùng kỳ quái, Lý Thanh còn chưa tung một quyền nào ra đã âm thầm trở thành giáo chủ của Bạch Liên giáo.
...
Hạ qua thu đến, Lý Thanh lên làm giáo chủ thoáng cái đã ba tháng.
Mọi bố trí trong hòn đảo nhỏ này Lý Thanh đều đã biết.
Hòn đảo này có tên là Bạch Liên, ngoài đảo có trận pháp thiên nhiên, trong đảo cũng có trận pháp. Chỉ có điều trận pháp trong đảo cần có tiên thiên tông sư khống chế. Nếu có sự hỗ trợ của trận pháp, một tiên thiên tông sư có thể chống lại ba người cùng cảnh giới.
Sau khi Lý Thanh biết giáo chủ trước kia muốn mượn trận pháp để phục kích hắn trước khi chết thì rùng mình. Cẩn thận một chút quả nhiên không bao giờ thừa, may mà không tùy tiện xông bừa vào.
Bởi vì ngại mặt mũi của giáo chúng nên Lý Thanh cuối cùng không thể ngồi trước phần mộ của giáo chủ đời trước để kéo một khúc Cô Tinh Độc Ngâm.
Kéo nhị hồ chỉ là tiểu đạo, lợi ích nhận được sau khi lên làm giáo chủ mới là đại đạo.
Thế gian này quả thật có tu tiên giới.
Hiện giờ trên tay Lý Thanh có hai thứ.
Một là cuốn Trận Đạo Sơ Giải, không phải trận pháp võ đạo mà là trận pháp tiên đạo. Mặc dù đã cất công nghiên cứu ba tháng nhưng Lý Thanh chẳng hiểu được gì.
Trận pháp trong đảo chính là thành quả mà các đời giáo chủ trước nghiên cứu Trận Đạo Sơ Giải mà ra.
Trận pháp tiên đạo nên mới cần tiên thiên cảnh khống chế trận.
Một thứ khác là Tẩy Liên Kinh, chính là công pháp tiên đạo mà Lý Thanh hằng ao ước bấy lâu.
Bạch Liên giáo quả thật có truyền thừa tiên đạo, mà thậm chí là truyền thừa đã từ rất lâu.
Chỉ có điều truyền thừa sớm đã bị cắt đứt, chỉ có pháp không có thuật.
Sau khi học được Tẩy Liên Kinh nhờ chú thích của các đời giáo chủ trước trong đó, chân khí khắp người Lý Thanh đã chuyển hóa thành pháp lực, tu vi luyện khí tầng một hậu kỳ.
Tiến thêm một bước là có thể bước vào luyện khí tầng hai.
Con đường tiên đạo, luyện khí tầng chín, Lý Thanh có thể xem như mới bước lên tiên đồ.
Sau khi chuyển hóa chân khí thành pháp lực, thực lực của hắn đã tăng lên hơn năm thành.
"Giáo chủ đời trước là tứ hệ tạp linh căn, ngũ hành thiếu thủy, nên không thể tu luyện Tẩy Liên Kinh, nếu không đã có thể tu luyện đến luyện khí tầng hai, có thể sống thêm vài năm nữa." Lý Thanh không khỏi thở dài.
Tẩy Liên Kinh cần phải có linh căn hệ thủy mới có thể tu luyện, vì vậy luyện chế giả linh căn mới là truyền thừa chính thống của Bạch Liên giáo.
Lý Thanh tu luyện Nhu Thủy Thất Đoạn Cẩm để nhập tiên thiên, sau đó còn luyện được giả linh căn hệ thủy, cực kỳ phù hợp với Tẩy Liên Kinh.
Tẩy Liên Kinh là cơ duyên của Lý Thanh.
"Mặc dù hiện giờ ta đọc không hiểu Trận Đạo Sơ Giải này, nhưng tác dụng của nó hẳn sẽ không kém hơn Tẩy Liên Kinh. Thọ nguyên của ta còn dài, cứ chậm rãi nghiên cứu, kiểu gì cũng sẽ hiểu được một ít. Tương lai nếu có tiến vào tu tiên giới thì vẫn có tiền vốn để lập nghiệp, không đến mức phải đi khai hoang trồng trọt, đào quặng khiêng đá."
Ngoài hai thứ này, Lý Thanh còn học được bí thuật độc nhất vô nhị của giáo chủ đời trước có thể ẩn giấu khí cơ.
Điều kỳ quái là sau khi chân khí hóa thành pháp lực, khi kích hoạt bí thuật ẩn giấu khí cơ này có hiệu quả kỳ diệu, có thể giúp Lý Thanh thu liễm khí cơ bảy ngày, vượt xa một ngày lúc trước.
Coi như là đại thiện.
Nửa năm sau, trong lòng Lý Thanh có cảm giác, lập tức ngồi xuống tu luyện, phun ra nuốt vào linh khí qua miệng.
Bình cảnh của luyện khí một tầng đã nới lỏng, chính thức bước vào luyện khí tầng hai.
"Thoáng chốc đã đến năm Kiến Võ thứ hai mươi lăm, ta rời kinh vào năm thứ mười ba, đảo mắt đã qua mười hai năm, cũng đã đến lúc hồi kinh."
"Tuổi của đời thứ hai hẳn đã đến ba mươi mốt, bước vào tuổi trung niên."
"Không biết Vinh Khô đại sư còn sống hay không, ta đã tìm được giai đồ cho ông ta."
Bạch Liên giáo hiện giờ đã nghe theo yêu cầu của Lý Thanh, chuyển từ sáng vào tối, làm việc kín đấp, vả lại còn có kỳ hạn mười năm làm việc thiện, Lý Thanh tạm thời chưa cần dùng đến Bạch Liên giáo nên có thể hồi kinh.
"Không biết Kiến Võ đế đã tìm được giả linh căn hay chưa, đã tu thành tiên thiên hay chưa, càng không biết Trấn Bắc vương nhiều năm chinh chiến có chạm đến tin tức về tu tiên giới hay không."
Lý Thanh có quá nhiều điều không biết.
Hắn là cung phụng ở đại nội, lại còn tu thành tiên thiên, thế nên hẳn có tư cách chia sẻ thông tin với hoàng thất.